Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sảng khoái quá chai siro ơi!

Tiểu thuyết gốc · 1673 chữ

Bực và hai chị em chó đốm cật lực tìm tòi trong núi thức ăn mà Bạch Tuyết mang về hòng tìm được thứ gì đó giúp ích có thể khiến cho chú chó nhỏ tỉnh lại. Thế nhưng dù cố gắng lục tung cả ngọn núi nhưng cả ba vẫn không tìm thấy thứ gì hữu ích.

Bạch Tuyết lúc này quay trở về, trên miệng cô ngậm chai thuốc nhỏ:

-Gâu. Chào mọi người, mình đã tìm thấy chai thuốc chữa bệnh cho cháu bé rồi đây nè.

Cả ba cùng nhìn về phía chai thuốc, cảm giác có luồng hàn khí đang vờn quanh chai thuốc ấy như dụ dỗ mời gọi.

-Lọ này là thuốc gì vậy Bạch Tuyết?

Đốm Cô Nương nhìn chai thuốc này trông có vẻ kỳ dị bèn lên tiếng hỏi.

-Không phải chị Đại đem về lọ thuốc xổ đã bị hết hạn đấy chứ? Gâu. Sao em cảm thấy nghi ngờ quá.

Đốm Mặt vẫn không thấy thoải mái khi nhớ về lần Bạch Tuyết đem thuốc xổ đã hết hạn về cho cậu, còn gọi đó là thuốc đau đầu nữa chứ.

-Bạch Tuyết, bà đưa tui kiểm tra lại đi. Gâu. Không phải là tui không tin bà, chỉ là để nhìn cho kỹ hơn công dụng của thôi, dù sao mắt bà cũng kém mà nhỉ.

“Đích thị là không tin người ta rồi mà còn nói”, cả Đốm Mặt và Đốm Cô Nương đều cùng chung suy nghĩ.

Bực cầm chai thuốc trên tay, lại nhìn nhãn mác dán xung quanh thân chai thì thấy đây là chai siro trị ho.

-Đây là chai siro trị ho mà, nhóc cún làm gì bị ho mà cần dùng thứ này làm chi. Gâu gâu.

Bực nhăn mặt.

Bạch Tuyết nhìn Bực bất mãn nói:

-Gâu. Ông dở quá vậy mà không biết suy nghĩ gì hết, giờ tui hỏi ông một câu nè. Ông nghĩ tụi con nít thích vị gì nhất? Gâu.

Bạch Tuyết hỏi Bực.

-Con nít tất nhiên thích vị ngọt nhất rồi, hồi nhỏ tui cũng vậy mà. Gâu.

Bực đáp lời.

-Vậy đó. Gâu gâu.

Bạch Tuyết dãn lông mày:

-Chính vì thế nên tui mới đem cái chai này cho cháu bé uống, một khi cháu bé đã chết mê chết mệt với vị ngọt của siro sẽ ngay lập tức tỉnh lại cho mà xem. Gâu.

Bạch Tuyết trình bày ý kiến của mình khiến cho hai chị em chó đốm im lặng:”Thánh suy luận”. Đó là suy nghĩ của Đốm Cô Nương và Đốm Mặt ngay sau khi nghe ý kiến của Bạch Tuyết, không biết là khen hay là chê đây.

-Tui không nghĩ cách của bà thành công đâu. Gâu.

Bực hơi nghi ngờ về ý kiến của Bạch Tuyết.

-Thì mình cứ thử đi. Gâu. Không được thì lại tiếp tục tìm cách khác, không lẽ ông cứ mặc kệ chú chó nhỏ tội nghiệp ấy bất tỉnh như vậy sao.

“Chình vì bà nên nhóc cún mới bị bất tỉnh đấy, bà mới đây mà quên ngay rồi à”, chú chó mực im lặng không nói.

-Vậy nha. Gâu. Tui đi đổ thuốc vào miệng cháu bé đây.

Bạch Tuyết nhanh chóng bước đến chỗ chú chó nhỏ, với lang băm chính hiệu thì cứu người như cứu hỏa, phải luôn làm việc với tốc độ nhanh nhất để bảo tồn sức khỏe cho người bệnh, về phần có chữa được cho người bệnh thì phải tuy hứng ông trời.

Bạch Tuyết đang định đi đến chỗ chú cún thì bỗng nhiên Bực dang tay ra cản cô chó lông trắng:

- Trước hết chúng ta cần phải thử thuốc đã. Gâu.

Bực bình tĩnh nói.

-Tại sao phải thử thuốc? Gâu. Ông không thấy cháu bé đang nguy cấp à. Hay là ông chẳng tin tui? Gâu.

Bạch Tuyết nhìn Bực dang tay ngăn không cho mình tiến lên đút thuốc cho chú chó nhỏ bèn nghi hoặc.

-Không phải là tui không tin bà. Gâu.

Chú chó mực giọng điềm nhiên nghiêm trang:

-Thực ra chú chó nhỏ lúc này không nguy cắp cho lắm, nhưng nếu bây giờ thuốc gây thiệt hại sức khỏe cho nhóc cún thì chẳng phải sẽ mệt hơn không . Gâu. Bà biết tui luôn tin tưởng bà mà, chỉ là không muốn xảy ra điều gì bất trắc thôi.

Hai chị em chó đốm ở bên cạnh tiếp tục im lặng, đầu cùng chung suy nghĩ:”Đích thực là Bực chẳng bao giờ tin tưởng Bạch Tuyết rồi”.

Bạch Tuyết nghe Bực giải thích, đầu gật gù:

-Ông nói cũng đúng.

Bạch Tuyết tiếp tục hỏi chú chó mực:

-Thế bây giờ chúng ta thử thuốc bằng cách nào đây? Gâu.

Bực ngắm nghía chai nước siro:

-Rất đơn giản thôi. Gâu. Bà và Đốm Mặt cùng uống thử chai siro này đi. Gâu. Nếu một trong hai người cảm thấy khó chịu thì ngay lập tức báo ra để tui chữa kịp thời, còn nếu mọi chuyện vẫn bình thường thì tui sẽ cho chú chó nhỏ uống chai nước này. Gâu gâu.

Bực vừa dứt lời, Đốm Mặt giật mình hô to:

-Tại sao không phải anh thử mà lại là tui. Gâu gâu. Tui phản đối việc thử thuốc. Gâu gâu gâu.

Đốm Mặt hoảng hốt giật lùi về phía sau, có vẻ như chú chó đốm lo sợ sẽ bị Bực đàn áp ép uống chai thuốc siro. Dù nó ngọt thì có ngọt ấy, nhưng mà quan trọng cảm giác sau đó sẽ như thế nào, không phải là cứng đờ hay lạnh toàn thân chứ.

Đốm Mặt run rẩy cầm chặt tay Đốm Cô Nương:

-Gầu. Chị hai cứu em. Anh Đen định cướp đi sinh mạng người em ruột của chị kìa.

“Ôi trời, sao lớn rồi mà con nhõng nhẽo như thế này”, Đốm Cô Nương nở nụ cười bất đắc dĩ, quay sang chú chó mực đang nhìn về phía em mình, chú chó mực dùng ánh mắt của nhà bác học điên nhìn sinh vật nghiên cứu hoàn hảo.

-Bực à, tôi không nghĩ chai nước ấy còn uống được đâu. Gâu gâu.

Đốm Cô Nương mở chuyện nói.

-Không sao đâu, vừa rồi tôi đã xem hạn sử dụng của chai nước siro rồi. Gâu. Ngay cả Bạch Tuyết cũng uống rồi mà đâu có sao đâu.

Bực chỉ tay về phía Bạch Tuyết lúc này đang hưng phấn múa may quay cuồng ở đằng xa.

-Gấu gấu. Sảng khoái quá chai siro ơi.

Bạch Tuyết phấn khích hét lên.

-Tuy tôi chẳng hiểu bà ta đang nói cái gì nhưng có vẻ như nó không độc. Gâu.

Bực bình thản lên tiếng nói chuyện với Đốm Cô Nương trong khi ánh mắt híp lại nhìn về phía Đốm Mặt, trông bộ dang chú chó mực thật gian mãnh.

“Trời ơi, anh ta đang tỏa sát khí ra kìa”, Đốm Mặt hoảng sợ càng nắm chặt tay chị hai.

Đốm Cô Nương sau khi nghe Bực thuyết phục thấy cũng hợp lý, bèn quay sang nói với Đốm Mặt:

-Em nhìn Bạch Tuyết đang hưng phấn sau khi uống thuốc kìa, chắc không có chuyện gì đâu. Gâu. Cứ uống thử đi xem kết quả như thế nào.

Đốm Cô Nương giờ phút này quay sang thuyết phục ngược Đốm Mặt.

Đốm Mặt cảm giác tan nát cõi lòng:

-Gầu. Ngay cả chị hai cũng bán luôn thằng em này rồi. Gầu.

Đốm Cô Nương nghe Đốm Mặt nói liền phì cười:

-Thôi đi ông tướng, nhanh đi thử thuốc đi để còn cho cháu bé uống nữa. Gâu gâu.

Đốm Mặt khuôn mặt méo xệch chậm chạp tiến đến chỗ Bực.

-Thôi chú đứng đó anh đưa cho mau. Gâu gâu.

Chú chó mực nhìn từng bước chậm chạp của Đốm Mặt làm sao mà không đoán được ý định của chú chó đốm, liền ngay lập tức chạy đến dúi chai thuốc độc,… à chai thuốc siro vào tay chú chó đốm.

-Chú thử thuốc mau đi để anh còn đưa cho nhóc cún uống hồi phục nữa. Gâu.

Chú chó đốm vẫn do dự cầm chai thuốc trên tay vẫn chưa uống. “Lỡ nó không phải thuốc siro mà là chai thuốc độc thì sao, hay thậm chí còn ghê gớm hơn là chai mà con mèo hoang nào dùng để tiểu vào thì sao, hay thậm chí nó có thể…”, Đốm Mặt vẫn suy đoán bên trong chai là thứ gì, có thể là công thức bí mật nào đó của mụ phù thủy ếm bùa…

-Nhanh lên sao cậu còn chưa uống nữa, thời gian là vàng bạc đấy. Gâu.

Bực bên cạnh nhìn chú chó đốm vẫn còn do dự ngắm nghía xung quanh chai siro, âm thanh hối thúc ngay lập tức từ trong miệng chú chó mực phát ra:

-Uống lẹ đê cho xong. Gâu. Nhanh nào chú, nhóc cún đang đợi tỉnh dậy kìa.

Đốm nghe Bực nhắc đến chú chó nhỏ bèn hạ quyết tâm uống chai siro, bản thân cậu cũng rất quý trọng đàn em mới gia nhập đại gia đình.

“Nhắc đến nhóc cún hiệu nghiệm thật, hồi nãy bà Đại cũng vì cái này mà chịu uống”, Bực nghĩ thầm. Chú chó mực nhanh nhẹn trút từng giọt siro từ từ vào miệng Đốm Mặt:

-Để tui giúp cho cậu lẹ vậy, không cần cảm ơn đâu. Gâu.

Đốm Mặt khó chịu khi Bực tự ý đổ siro vào miệng cậu nhưng vẫn tiếp tục nhấp môi.

Càng nhấp môi Đốm Mặt càng cảm thấy sảng khoái:

-Ôi đã quá chai siro ơi. Gâu gâu.

Đốm Mặt cũng múa may quay cuồng y chang Bạch Tuyết hồi nãy.

Bỗng Đốm Cô Nương thét lên giọng đầy hoảng hốt nói với Bực:

-Gấu gấu gấu. Nguy rồi Bực ơi! Bạch Tuyết sùi bọt mép rồi Bực ơi! Gấu.

Bạn đang đọc Chú Chó Lucky sáng tác bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.