Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Danh

Tiểu thuyết gốc · 1802 chữ

Vọng Sơn trấn là một thị trấn nhỏ nằm cách thành Hoài Nam hai trăm dặm về phía tây, từ nơi này có thể nhìn thấy dãy núi Thập Nhị Phong ở phía xa xa. Nghe nói ở thành Hoài Nam có một học viện tên là Hoài Nam Nhị Tinh học viện, mà Hoài Nam Nhị Tinh học viện này chính là nằm ở trên dãy Thập Nhị Phong.

Thập Nhị Phong nhìn cũng như tên, có tất cả mười hai ngọn núi lớn cao vút trong mây, từ xa nhìn lại cũng chỉ có thể trông thây mây trắng bao quanh mà không thấy đỉnh. Vọng Sơn trấn có tên là Vọng Sơn âu cũng vì Thập Nhị Phong này.

Vọng sơn cũng không chỉ là nói về dãy núi Thập Nhị Phong mà còn nói về Hoài Nam Nhị Tinh học viện. Trong vòng mấy trăm dặm quanh đây không có người nào không biết trên dãy núi Thập Nhị Phong có Hoài Nam Nhị Tinh Học Viện.

Từ già, trẻ, lớn, bé, gái, trai không ai là không biết, đây vốn là nơi mà người người hướng tới, nếu như có thể đặt chân lên núi Thập Nhị Phong một lần thì coi như cả đời này sống cũng không uổng phí. Bởi vì đây chính là nơi mà có thể biến người thường thành tiên nhân.

Một đời người vọn vẻn chỉ có trăm năm, vậy mà bao nhiêu vinh hoa phú quý trên đời còn chưa được hưởng hết thì đã thành đống xương khô rồi, chính vì thế mà những người nơi đây đều mong muốn được trở thành tiên để có thể sống lâu hơn, hưởng nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa. Mà điều này thì chỉ có khi bước chân được vào Hoài Nam Nhị Tinh học viện thì mới có thể có cơ hội thực hiện.

Nghe nói cứ năm năm thì Hoài Nam Nhị Tinh học viện lại tổ chức một lần khảo hạch. Mục đích của mỗi lần khảo hạch chính là chọn ra những mầm giống tu luyện ưu tú đến từ các nơi. Chỉ cần có đủ điều kiện thì đều có thể gia nhập Hoài Nam Nhị Tinh học viện. Mà năm nay chính là “năm năm một lần” ấy, cứ đến thời điểm này thì người người lại đua nhau nô nức hướng về thành Hoài Nam, chỉ mong có cơ hội được đặt chân tới dãy Thập Nhị Phong.

“Đột ngột môn tiền thập nhị phong,

Yên hoa liễm khước lộ thu dung.

Ỷ lâu nhất vọng tri sơn ý,

Thời tống thanh lai thiên vạn trùng.”

Dịch nghĩa:

Cao cao trước cửa mười hai ngọn núi

Khói tan hoa rụng rõ vẻ mùa thu

Đứng tựa bên lầu xa trông biết được ý núi

Thường đưa màu xanh từ ngoài muôn nghìn dặm đến trước mắt

Ở phía trước cửa lớn của một thanh lâu có một thiếu niên trọc đầu đang đứng ngâm nga, thiếu niên này dáng người cao ráo, hơi gầy, y phục thô dày đã sờn chỉ. Tuy nhiên thiếu niên này dung mạo hết sức tuấn tú, gần như đã đạt tới độ hoàn mỹ. Mi mục thanh tú, đôi mắt đen nhánh, sống mũi cao, môi hơi mỏng, một đôi bàn tay thon dài ở trước ngực nắm chắc hai sợi dây buộc lấy bó củi lớn ở phía sau lưng, ánh mắt xa xăm hướng về dãy Thập Nhị Phong.

“Thằng tiểu tử kia, đứng ngây ra đó làm gì, vừa nhìn đã biết là kẻ không có tiền, đừng có đứng ở đây ảnh hưởng tới Xuân Ý Lâu chúng ta làm ăn.”

Trong khi thiếu niên còn đang đứng ngẩn ngơ nhìn về phía dãy núi Thập Nhị Phong thì đột nhiên có một âm thanh thô lỗ vang lên, theo đó là một tên nam tử mày rậm mắt to đưa tay đẩy ra.

Thiếu niên đang đứng ngẩn ngơ đột nhiên bị người ta đẩy thì loạng choạng mấy bước sau đó rất nhanh đứng vững lại. Thiếu niên hơi nhíu mày nhìn về phía tên nam tử to lớn kia nhưng cũng không nói gì, hắn cũng đã sống ở đây được một khoảng thời gian cho nên cũng đại khái hiểu được phương thức sinh tồn ở nơi này. Nếu như không phải là người có bối cảnh vậy thì cũng đừng nên dây vào mấy tên như thế này làm gì, bọn hắn phách lối như thế chính là cậy có người chống lưng.

“Thế nào, còn chưa đi, có phải là muốn gia gia ngươi dạy cho một trận hay không?”

Nam tử mày rậm mắt to lúc đầu thấy tên thiếu niên này dáng người gầy yếu thì liền nghĩ rằng chỉ cần bản thân đẩy nhẹ một cái là sẽ chúi đầu xuống đất, nhưng không ngờ tên thiếu niên này chỉ loạng choạng hai bước liền có thể đứng vững. Nam tử mày rậm càng là tức giận quát lên một tiếng.

Những người xung quanh nghe thấy tiếng quát lớn thì cũng đứng lại xem là chuyện gì xảy ra, có người thì cúi thấp đầu đi nhanh.

Thiếu niên cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt liếc qua phía thanh lâu nhìn một vòng. Thanh lâu này có năm tầng, mà mỗi tầng đều có thể nhìn thấy ở phía ngoài hành lang có rất nhiều nữ nhân tay cầm vải lụa không ngừng nói cười, có người thì tiếp khách, có người thì không ngừng vẫy tay mời gọi khách nhân, đa phần nữ nhân ở trong Xuân Ý Lâu này đều là những người có chút nhan sắc, nên thanh lâu này cũng là phi thường đông khách.

Ngay lúc ánh mắt của thiếu niên này nhìn về phía thanh lâu thì lập tức hấp dẫn vô số sự chú ý, các cô nương ở thanh lâu này đều đã bị ánh mắt của người thiếu niên này thu hút mất rồi.

“Ôi, không biết vị tiểu ca này là từ đâu tới, sao lại có thể tuấn tú như vậy cơ chứ.”

“Ôi, Tiểu Liên, người có nhìn thấy vị tiểu ca ở đằng kia không, nếu như ta có thể cùng vị tiểu ca này một đêm thì coi như thanh xuân của ta đời này cũng không uổng phí.”

“Tiểu ca ca, ngươi là lần đầu tới đây sao, sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi. Tiểu ca ca, ngươi thấy ta có đẹp không, nếu như tiểu ca ca nguyện ý thì ta có thể miễn phí phục vụ cho ngươi.”

“Tiểu ca ca, ngươi đừng tin lời ả, tiểu ca ca, ngươi mau nhìn xem ta có đẹp không, có phải còn xinh hơn ả kia nhiều hay không. Chỉ cần tiểu ca ca đồng ý, ta sẽ miễn phí phụng bồi tiểu ca ca một đêm.

Thiếu niên ánh mắt vừa mới đảo nhẹ qua, hắn cũng không ngờ là hắn lại có sức hấp dẫn đến như thế, trong lòng cũng chỉ có thể cười khổ. Thiếu niên thu lại ánh mắt sau đó liền xoay người rời đi.

Tên nam tử to lớn gác cổng của Xuân Ý Lâu trong lòng vốn đang bực tức, nay lại nghe thấy mấy cô nương kia nói nguyện ý hầu hạ tên thiếu niên trước mắt kia mà không lấy tiền khiến cho hắn càng tức giận hơn. Mà trong đó rõ ràng còn có người mà hắn thích. Hắn chính là thích cô gái tên Tiểu Liên đã lâu, hắn đứng đây làm bảo vệ cho Xuân Ý Lâu cũng là vì muốn kiếm đủ tiền chuộc về Tiểu Liên. Nay lại nghe thấy cô gái tên Tiểu Liên kia vì thiếu niên trước mắt này mà nguyện ý hầu hạ nửa xu cũng không lấy khiến cho hắn lửa giận bừng bừng. Đứng ở khía cạnh nam nhân mà nói thì chính là một sự sỉ nhục, nếu như không chút được cái khẩu khí này thì không sao chịu được. Tên nam tử to lớn nghĩ thầm:

“Gia gia ngươi hôm nay tâm trạng không vui, thế mà ngươi lại dám lảng vảng ở đây câu dẫn Tiểu Liên nhà ta, ngươi đúng là chán sống thèm chết. Hôm nay nếu như không dạy ngươi một bài học thì ta không còn gọi là Hắc Hùng nữa.”

Hắc Hùng quay đầu liếc mắt nhìn ba tên đồng bạn phía sau rồi ra hiệu, ngay lập tức ba người này tiến lên phía trước cản đường của thiếu niên kia lại. Hắc Hùng hừ lạnh một tiếng nói:

“Hừ, tiểu tử thối, ngươi thật là to gan, chẳng những đứng chặn trước của Xuân Ý Lâu cản trở chúng ta làm ăn mà lại còn dám liếc mắt nhìn trộm các tỷ muội ở đây. Ngươi hôm nay nếu như một chút bồi thường cũng không đưa ra nổi, vậy thì cũng đừng trách đại gia ngươi làm khó dễ.”

Thiếu niên đầu trọc đang định rời đi thì lại bị bốn người chặn đường, hắn vốn là không muốn cùng mấy người này tính toán, nhưng mấy người này hết lần này tới lần khác lại không chịu buông tha cho hắn, khiến cho hắn cảm thấy có chút tức giận. Thiếu niên quay đầu lại nhìn Hắc Hùng nói:

“Ta không có tiền bồi thường cho các ngươi, trên người ta một đồng cũng không có.”

Hắc Hùng nghe vậy thì liền “phì” một tiếng nhổ ra một đống nước bọt, đống nước bọt này vừa vặn rơi vào trên người của thiếu niên đầu trọc kia. Hắc Hùng khuân mặt dữ tợn tiến lên chỉ tay vào mặt thiếu niên rồi nói:

“Không có tiền, con quỷ nghèo như ngươi vừa nhìn đã biết là không có tiền. Để bản đại gia khuyên ngươi một câu...”

Nói tới đây Hắc Hùng liền đưa tay vỗ vỗ lên mặt của thiếu niên mấy cái rồi nói:

“Không có tiền, vậy thì về nhà kiếm con mẹ của ngươi mà chơi, đừng có tới đây hạ thấp thanh danh của Xuân Ý Lâu chúng ta, chỗ này không phải là nơi mà một con quỷ nghèo như ngươi có thể đến.”

Hắc Hùng vừa mới nói dứt lời, mấy tên đồng bạn của hắn xung quanh cũng cười ầm lên. Thiếu niên nghe vậy thì liền cười lạnh một tiếng:

“Nhớ kỹ, tên của ta là Vô Danh.”

Bạn đang đọc Ta Có sáng tác bởi hantinhem21

Truyện Ta Có tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.