Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Ngờ

Tiểu thuyết gốc · 2805 chữ

Dạo bước theo cô Linh đi thăm quan xung quanh môi trường học tập mới mà trong lòng Lâm Thần không khỏi ngạc nhiên về sự đổi mới ở đây, nếu như ngoài các khu học tập dành riêng cho từng học viên lựa tròn ra thì còn có thêm một số thứ thú vị giống như là bang hội.

Bang hội ở đây không chỉ còn là các nhóm thành viên tạp nham nho nhỏ, với các mục đích như ra oai hay quậy phá nữa, thay vào đó nó có sự liên kết chặt chẽ hơn.

Bởi vì khi bước ra khỏi cánh cửa học viện mới chính là thử thách thực sự mọi người đều cần phải tự lực cánh sinh, hay là gia nhập một số thế lực nào đó ngoài kia nơi đầy rẫy nguy hiểm mất mạng như chơi.

Và để mọi học viên thích nghi được với môi trường ngoài kia học viện rất chú trọng vào vấn đề này thậm chí là khuyến khích mọi người tham gia lập nhóm.

Hắn vừa đi vừa chăm chú lắng nghe rời đi hai năm chính Lâm Thần cũng không thể biết được mình có thể hòa nhập vào bầu không khí này nữa hay không.

Hai người cữ bước đi mà đến nơi lúc nào chẳng hay, đứng trước tòa kĩ túc xã Lâm Thần quay sang phía cô Linh mỉm cười một cách đầy yêu thương như để cảm ơn vì đã đưa mình tới đây.

Cô Linh hai mắt tròn lấp lánh nhìn sang hai tay nàng khoanh lại đè lên bộ ngực mềm mại căng phồng sau lớp áo mỏng má đỏ xoay người rời đi không quên để lại lời nói.

"Rảnh ! Thì đến phòng cô chơi!"

Lâm Thần nghe xong vểnh tai lên suy tư vì chỉ là lời nói thoáng qaa nên cũng chẳng biết lời cô nói là đến chơi, hay đến chơi nữa ! Rồi cười nham hiểm một cái liền đi vào kĩ túc xã.

Ánh mắt đảo quanh Nói về cách sắp xết bố cục tại kĩ túc xã không khác mấy hồi ở năm nhất cả, nhìn dọc theo hành lang nơi từng dãy số không ngừng vụt qua mắt sau một hồi hắn rốt cuộc tìm thấy phòng mình liền vội vàng bước tới.

Nhìn cánh cửa đang hé mở khói nghi ngút tản ra mà trong lòng dâng lên cảm giác hồi hộp khó tả, hắn nhẹ chân bước lại gần chuẩn bị đẩy cửa tạo bất ngờ.

Chỉ thấy khi cánh tay hắn chạm vào cánh cửa đẩy mạnh đồng thời hắn cũng nhẩy ra ú òa một phen thì bất ngờ từ căn phòng khói nghi ngút một que sắt nhỏ có đầu nhọn thò ra chỉ thẳng vào nơi giữa hai chân hắn, làm Lâm Thần lạnh cả người.

"Mẹ nó tình huống gì đây !?"

Hắn đứng chôn chân vì chẳng dám hó hé nửa lời mà lúc này khói bụi cũng dần tản đi để lộ người đang chỉ que sắt vào hắn xuất hiện, là Sự dù hai năm nhưng hắn vẫn dễ dàng nhận ra, ngay sau đó cũng có hai bóng hình xuất hiện theo sau Sự, là Lâm và Trung hai tên này thì đứng im bất động như tượng hai tay giơ lên cao trên nay mỗi người đều cầm hai quả lựu đạn sắn sàng đưa hắn về trời.

Nhìn tình cảnh này Lâm Thần vội hét lớn "đù má ! Là tao nè Lâm Thần đây!"

Sự khựng lại vài giây sau đó thu que sắt lại nhìn lên thầm nghĩ tuy rất giống nhưng vẫn phải hét lên một câu " xạo à ngon vạch quần ra !"

"Ạch!" Lần này không chỉ mình Lâm Thần mà hai người phía sau cũng thốt lên ngơ ngác, Sự lúc này gãi đầu đứng dậy đi Quanh Lâm Thần một vài vòng dù có thể nói là rất giống nhưng Sự vẫn muốn chắc chắn bèn nghiêng đầu vào tai nói nhỏ.

"Ngươi còn nhớ lần đó ta dẫn ngươi vào rừng làm gì không! ?" .

Lâm Thần nghe xong liền nhớ lại bèn gật đầu, thấy vậy Sự cũng vểnh tai lên để nghe Lâm Thần nói.

"Đợt đó ngươi rủ ta đi nhìn trộm khu nữ sinh suýt bị bắt ! Sau đó ta với ngươi chạy vào rừng ngủ qua đêm !"

Nghe xong Sự liền cười tươi vỗ lên vai hắn bôm bốp nói "ngươi bạn tốt!"

Hai tên đứng bên trong căn phòng nhìn hai tên này cười như điên liền lắc đầu xem ra qua bao năm tính nết không thay đổi là mấy.

Cả bốn người khi này khoác vai nhau ngồi trên một chiếc bàn nhỏ như anh em chi kỉ, từ khi hắn mất tích làm mọi người đều rất lo lắng đặc biệt là Lệ Thảo , Sự kể từ lúc tìm được nàng ấy và biết được Lâm Thần mất tăm thì rất buồn luôn luôn ra bờ hồ sau khu rừng mà thấn thờ một mình. Mấy ngày đầu bọn họ còn đi theo sau để đề phòng nhưng dần dần cũng mặc kệ đến nay đã là hai năm rồi.

Lâm Thần nghe xong trái tim cũng nhói lên một cơn đau nhẹ, khi còn ở Hắc Dịch thế giới hắn vô cùng cô đơn nên hắn hiểu cảm giác của nàng ấy.

Sự nhìn Lâm Thần buồn rầu liền vỗ vào lưng hắn an ủi sau đó cười nói.

"Dù sao thì bơi giờ cậu cũng đã về nhất định cô ấy sẽ rất vui !"

Lâm và Trung cũng gật đầu rồi liền hỏi sang chuyện khác "mà sao cậu lại mất tích được vậy ngày hôm đó cậu vừa trở về học viện mà!"

Sự lúc này lạnh giọng giống như đoán được điều gì đó "là tên Văn Khôi đúng không!"

Lâm Thần gật đầu sau đó kể về chuyện đá xảy ra nhưng cũng sửa đổi đôi chút, kể xong hắn còn không quên nhắc nhở ba người nếu gặp được Văn Khôi thì phải cẩn thận.

Sự vỗ đùi "thằng loi nhoi đó nhìn đã ngứa mắt rồi việc Lệ Thảo biến mất chắc cũng có liên quan tới hắn!".

Lâm Thần nắm chặt tay bởi nếu để hắn gặp lại nhất định sẽ giết hắn, tên này quá nguy hiểm ngay cả hai linh hồn bên trong cơ thể hắn mạnh mẽ như vậy cung có chút sợ hãi.

Nghĩ xong Lâm Thần liền đổi chủ đề.

"Mà sao ba người các cậu ở trong phòng lại dè chừng như vậy, có chuyện gì sao?".

Nghe xong Lâm và Trung ánh mắt lại nhìn về cùng một hướng.

Sự lúc này đang định làm miếng nước nghe xong liền ho sặc sụa sau đó giải thích "mấy hôm trước lỡ khen em kia ngon ngọt ai ngờ con nhỏ đó và bang chủ hắc cẩu là một cặp bơi giờ bọn nó tuyên chiến với bang tụi này rồi !"

"Á đù " Lâm Thần thốt lên "mà tụi mày lập bang gì đó !"

Sự lúc này khó hiểu chỉ lên ngực mình chỉ thấy trước ngực hắn là một huy hiệu nhỏ màu vàng nhạt, ngoài ra nếu nhìn kĩ sẽ thấy thêm đó là hình ảnh một chiếc xe lăn.

Nhìn thấy hắn vẫn khó hiểu Sự nói tiếp "ba chúng ta đều là phó bang của hội thương binh còn mày là bang chủ!".

"Ạch bọn mày đi gây sự đủ trò xong kêu tao làm bang chủ! ".

"Bọn tao cũng hết cách hắn đã là chiến sĩ cấp năm hơn nữa còn là hạng 45 siêu việt bảng đánh không lại mới cố thủ ở đây!" .

Lâm Thần vỗ trán cười khổ bang chủ mất tích không ai thèm lo lắng thì đành, lại còn đi gậy sự khắp nơi kèo này ai gánh nổi.

Sự lúc này bồi thêm một câu "ngươi đừng lo cả cái năm ba này bọn ta đều gây vào hết rồi sau này gặp ai cũng không cần nhìn mặt đâu!".

Lâm Thần nghe xong liền hú hồn gây một tên hắn còn lo chưa xong nay còn là cả khu năm ba, kì này chắc trốn luôn cùng bọn này sao dám ra ngoài nữa.

"Mà siêu việt bảng là cái gì! ?"

Sự giải thích " à đó là xếp hạng năm mươi người mạnh nhất dưới mười tám tuổi trên khắp đất nước !"

Chiến sĩ cấp năm hạng 45 siêu việt bảng Lâm Thần còn đang tự hào về sức mạnh bản thân liền bị dội cho một xô nước lạnh vào đầu, suy nghĩ nếu vậy mấy hạng đầu còn khủng bố tới mức độ nào chứ.

Lâm Thần hỏi tiếp "Lệ Thảo thì sao? Xếp hạng thứ mấy!"

Sự vuốt cằm "hình như là mười tám chiến sĩ cấp chín đỉnh cao!, mà cậu hiện tại thế nào rồi có tiến triển gì không?".

Sự hỏi han hắn vẫn nhớ như in hình ảnh Lâm Thần chỉ với binh sĩ cấp độ một mà có thể đánh bại toàn bộ học viên năm nhất, sự tích của hắn phải gọi là huyền thoại lưu truyên năm nhất rồi chỉ đáng tiếc.

Lâm Thần lắc đầu "chỉ thua hai cấp độ!".

Sự vỗ vai an ủi dù sao tư chất của Lâm Thần rất thấp thua hai cấp là đã tốt rồi, nhưng sau khi xử lý xong nhưng thứ mà Lâm Thần nói Sự liền há hốc không dám tin "mày ! Chiến sĩ cấp bảy!".

Hắn gật đầu vốn tưởng rằng mình hiện tại đã rất mạnh đủ để vượt qua rất nhiều thiên tài nhưng xem ra mình còn phải cố gắng thật nhiều nếu không muốn bị bỏ lại.

Lâm Thần trò chuyện cùng ba người thêm một lúc cũng liền rời đi hắn muốn ra khỏi học viện thăm quan nam thành một phen, để xem coi nơi này đã đổi thay như thế nào, chả biết sao khi nói đến đây hắn lại nhớ tới kinh đô hội bèn suy nghĩ đến đó thó một phen lấy vài thứ đồ chơi về sài dù sao hắn khi này chăng còn thứ gì để dùng trong chiến đấu rồi.

Qua hồi lâu sau khi bắt một chuyến xe tới kinh đô hội, hắn khi này đứng trước tòa kinh đô vàng sáng chói mà nước dái chảy không ngừng, không chần chừ gì thêm hắn cầm theo chiếc thẻ được cấp sau khi trở thành đương kim cuộc thi chế tạo ra đeo lên người đứng ở bên ngoài cánh cổng.

Tòa kinh độ lần này đã không còn bảo vệ kiểm tra giấy tờ thay vào đó là một chiếc máy được gắn bên trên cánh cổng giống như máy ảnh, người muốn tiến vào chỉ cần đứng đúng vị trí để máy quét qua là có thể đi vào quả nhiên hiện đại hơn hai năm trước, Lâm Thần cảm thán.

Bước qua cánh của vẫn chỉ là những hình ảnh quen thuộc vù đây chỉ là tầng một, thứ thú vị vẫn còn ở ở phía dưới.

Bước vào thang máy hắn trực tiếp tiến vào tầng cuối cùng nơi có nhiều đồ thơm nhất ở đây, mà trong căn phòng chế tạo giáo sư Hà Như Vũ cũng đang loay hoay lắp ráp thứ gì đó trông rất băn khoăn mà không để ý tơi lúc này Lâm Thần đã tiến vào.

Hắn tiến lại gần đứng phía sau vị giáo sư quan sát xem lão già này đang làm thứ gì mà tập trung đến như vậy, bèn hỏi hệ thống và biết được đó là bản điều khiển của phi cơ, nhìn lão già một hồi hắn thò tay vào chỉ, nào là chỗ này phải thế này, sửa lại chỗ kia.

Lão già đang cặm cụi cũng liền làm theo rồi cười toe toét nhưng sực nhỡ ra hôm nay chỉ có mình lão làm việc ai lại vào đúng lúc này bèn quay sang thì thấy một thiếu niên trẻ.

"Lâu rồi không gặp giáo sư vẫn khỏe chứ!" Lâm Thần cười nói hỏi han.

Giáo sư khi này kinh ngạc giọng run run "Lâm Thần! Cháu trở về rồi!".

Sau đó là một màn trò truyện giữa hai người, Lâm Thần cũng được dịp kể lại câu chuyện mất tích li kì của mình đến mỏi mồm, mãi khi đến tối hắn mới xin phép rời đi đồng thời thó thêm rất nhiều bảo vật.

Rời khỏi tòa kinh đô Lâm Thần nhìn bầu trời đầy sao cũng liền cất bước trở về học viện.

Bên trong học viện tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên hắn lúc này đang ở khu năm nhất tại phòng cô Linh, nghe thấy tiếng mở cửa đi kèm với tiếng bước chân nàng khi này quay đầu lại thì phát hiện là Lâm Thần bèn đỏ mặt có chút khó xử.

Bên trong căn phòng nhỏ cùng với mùi hương thơm phức phả vào mũi Lâm Thần ngước mắt nhìn về phía cô Linh đang ngồi trên bàn làm việc, nàng mặt một chiếc đầm ngủ màu xanh nước biển để lộ bầu ngực lớn mềm mại lắc lư quay sang nhìn hắn bầu không khí có chút ngại ngùng.

Nhìn ngắm cơ thể mảnh mai trước mặt hắn tiến lại phía sau nàng đặt nhẹ đôi tay săn chắc của mình lên đôi vai nhỏ làn da trắng mịm mỉm cười.

"Em tới thăm cô !".

Tuyết Linh đỏ mặt để lộ bầu ngực trắng đung đưa lúc ấy nàng chỉ vô thức nói đùa không ngờ, hắn lại đến thật, cảm nhận bàn tay chạm lên người mình cả cơ thể nàng khẽ run lên.

Lâm Thần lúc này hai tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng ánh mắt thì nhìn xuống khe áo nơi hai bầu ngực trắng nuột ẩn hiện.

"Ưm thoải mãi! ".

Lâm Thần thấy vậy liền biết đèn xanh đã được bật liền trở nên hùng hổ hơn vòng tay qua eo thon ôm nàng vào lòng, nhìn nàng nhắm mắt lại hưởng thụ hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi nàng.

Cảm giác ẩm ướt liền truyền tới hai chiếc lưỡi quấn chặt vào nhau, trao cho nhau hương vị mật ngọt mà rất lâu mới được làm lại.

Vừa hôn hai tay hắn vừa vuốt lên nơi bầu ngực căng tròn mà bắt lấy không ngừng nhào nặn, Tuyết Linh nàng lúc này như chìm vào cảm giác huyền ảo khẽ kêu lên một tiếng.

Ưm ưm

Xoa bóp bầu ngực hắn lúc này càng trở nên mạnh bảo trực tiếp luồn qua lớp áo mỏng bắt lấy đầu ti nàng bóp nhẹ, tay còn lại đưa xuống vuốt ve cặp chân dài, tay hắn lần theo đôi chân đi sâu vào bên trong làm nàng khi này run lên.

A ưm ưm

Tay nàng đưa xuống bắt lấy tay hắn nhưng đó chỉ là bản năng, sau một hồi giằng co nàng thả lỏng tay ra mặc cho hắn tiến vào nơi tư mật giữa hai chân mình.

Đôi môi hai người khi này tách ra một chất lỏng long lanh kéo dài ngay sau đó như cố níu kéo lại, thả tay ra khỏi bầu ngực nàng hắn nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo mỏng ra khỏi cơ thể để lộ ra thân hình hoàn hảo với bộ ngực cao vút sớm đã đỏ ửng xuất hiện.

Phía dưới nàng khi này ke suối đã sớm chảy nước không ngừng khi hắn chạm nhẹ vào đó, nhìn bầu ngực trước mắt Lâm Thần trực tiếp há miệng ngậm lấy như đứa trẻ khát sữa.

A ưm ưm

Tuyết Linh nhắm hai mắt lại thả lỏng cơ thể mặc cho Hắn đùa nghịch, nàng hưởng thụ cảm giác mình đã rất mong chờ từ rất lâu, Lâm Thần vừa ngậm một bên ngực tay kia thìa nhào nặn khôbg ngừng.

Tay còn lại thì đang đùa nghịch khe suối nhỏ, nhìn ánh mắt hưởng thụ của nàng hắn nhẹ nhàng tách ra nơi đó, đưa ngón tay tiến vào.

"A ưm nhẹ ..."

Sau một hồi say sưa vui đùa hắn lúc này dừng lại bế cơ thể nàng lên, đi về phía chiếc giường nhỏ gần đó ngồi xuống, nàng khi này ngồi trên đùi Lâm Thần đỏ mặt , nhìn đôi môi nhỏ xinh xắn hắn không nhịn được mà tiếp tục hôn lên.

Tiếp tục trao nhau nụ hôn yêu thương...

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.