Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ Diệt Phản Thần

Tiểu thuyết gốc · 1950 chữ

Hoàng hôn sắc tím đang nhuốm hết đường chân trời,lúc này hai cô cháu dao nhi đều đang ngả lưng ở bên bàn ăn,vừa xoa bụng vừa kêu "no quá"

Đơn giản là chiều nay đại nam đích thân vào bếp, hắn làm hai món là pizza hải sản và mỳ ý sốt bò băm dù thiếu nhiều gia vị so với ở tương lai,nhưng để thay thế thì cũng không khó,cái quan trọng là mang tới cảm giác lạ miệng cho cô cháu nàng,không lò nướng thì hắn đã có long hoả và còn có khống hoả thuật nữa, nên cũng chẳng có gì khó khăn, khi nướng cho đế pizza được ròn rụm, xong hết hai món chính hắn lại lấy ra món bánh đậu xanh trứ danh hậu đại, miếng đậu xanh ngọt ngào ngầy ngậy khi đưa vào miệng liền tan ra,lại chiêu thêm ngụm chè xanh,làm hai nàng vừa ăn vừa xoa bụng luyến tiếc,vừa xoa bụng bất chợt dao nhi cất tiếng.

- còn an đệ.

nói xong nàng nhìn về phía đại nam,liếc nhìn nàng rồi hắn nhìn về phía thánh ngâu mỉm cười.

- ta sai nha hoàn mang qua phủ rồi,đâu có như các nàng ăn no rồi mới nghĩ tới người khác,ba khẩu năm miệng ăn xem ra tốn quá..ha.ha...

ánh trăng vừa lên cũng là lúc hai nàng xúng xính xiêm y áp tải hai bên người hắn,

phượng hoàng trì dưới chân vọng thiên tháp nằm ở phía đông kinh thành, hai bên đường đi các loại lồng đèn đủ sắc màu rực rỡ, được treo lên trang hoàng làm sáng rực cả con đường,dưới hai bên rìa đường là các chõng bán đồ, các loại thư hoạ, tập thơ,câu đối được bày la liệt,đâu đó xen kẽ là các chõng bán bánh kẹo,bán son phấn,càng làm cho con đường thêm nhộn nhịp hơn.

hai cô cháu nàng xà vào chõng nữ trang chọn chọn lựa lựa ngắm nghía,đại nam thì đứng xem họ giải kỳ thế vừa thỉnh thoảng ngó hai nàng,hai cô cháu vẫy đại nam lại,lựa chọn được chiếc trâm ưng ý,hai nàng liền nhờ đại nam cắm dùm lên búi tóc,dao nhi đang cầm lên thì có một bàn tay trắng lõn thò tới giữ lại.

- cái này của ta,ta thích.

- cái này vị cô nương này đã mua rồi,cô xem đồ khác có đc không hả?

lão bà bán nữ trang lên tiếng.

- người ta trả bao nhiêu ta trả gấp đôi.

vị cô nương ương ngạnh kia lên tiếng.

- cô làm khó lão bà ta rồi,cũng là bán để kiếm cơm mà thôi,nhưng người ta mua rồi thì lão bà này bán sao được cho cô nữa,hay cô hỏi cô nương ấy đi.

nhìn vẻ mặt hậm hực của cô ta,một trong hai vị công tử đi tới gạt vị cô nương kia ra.

- thanh muội, muội lùi lại ta trả gấp bốn lần lão bà bán cho ta

thấy giá trị nâng lên tới hoa mắt lão bà động lòng nhìn cô cháu dao nhi,như nài nỉ.

- nếu ngươi trả được gấp bốn lần tiền ta trả thì cái này thuộc về ngươi,chấp nhận thì cược,không thì lui.

- được ngươi trả đi.

nhìn hắn đại nam mỉm cười, rút trong ngực ra một xấp thông bảo hội sao tờ nào tờ đấy vẽ hình rồng nhe nanh múa vuốt,mệnh giá mỗi tờ đều là một quan,vậy là trong tay hắn là một trăm quan tiền,chiếc trâm chỉ có giá một quan vậy mà hắn trả những một trăm quan,có khác gì thách đố vị công tử kia.

- ngươi dám chơi ta.

- có gì mà ta không dám chơi.

- được lắm,ngươi chờ đấy.

nói xong hắn kéo vị thanh muội kia bỏ đi.

- đứng lại,tiền chưa trả trâm chưa lấy,định đi đâu.

vừa nói đại nam túm bả vai hắn rồi bấm vào huyệt kiên tỉnh,tên công tử kia mặt tái nhợt mồ hôi nhỏ tong tong lắp bắp.

- được được...ta..trả...ngươi.. buông tay ra..a..a...

buông vai hắn ra đại nam kéo giật lại quầy,hắn móc trong ngực ra một xấp thông bảo hội sao,mượn thêm của tên đi cùng nữa,được bốn trăm quan đưa cho đại nam..đại nam cúi đầu vờ cung kính..

- trâm này của cô nương,mời cô nương nhận lấy..rồi mỉm cười.

lúc họ tranh giành đại nam đã nghĩ ra cách chơi hắn, và để cho hắn tự rúc đầu vào bẫy,còn mình thì dùng thần thức dò trong tộc khố của long tộc ở thuỷ tinh cung ( giờ là kim long cung )

hắn chọn lấy hai chiếc trâm bằng huyết san hô,trên đính những viên ngọc trai xanh đỏ thật đẹp mắt.

- tặng hai nàng.

hắn ở trước mặt vị cô nương kia nhẹ nhàng cài lên búi tóc của hai nàng,hai cô cháu mặt hoa hớn hở, chỉ có vị cô nương kia phụng phịu nhìn đại nam với ánh mắt đầy sát khí,ném mạnh cây trâm xuống đất rồi bỏ đi,mặc cho hai gã nhị thế tổ kia cầm mấy đồng phượng tiền hấp tấp chạy theo.

- lão bà, đây là tiền bán trâm lão bà cầm lấy,chỗ này cũng đủ an dưỡng mười năm nữa,bà lên dọn sớm đi không chúng quay lại phá phách.

bà lão hấp tấp dọn hàng để ra về,lúc này hai nàng mặt hoa hớn hở tung tăng như chim sẻ áp tải hai bên ôm chặt lấy cánh tay hắn dán vào ngực mình cùng bước đi, thong dong rản bộ hưởng thụ cái cảm giác phiêu bồng do cọ sát mà có, họ tới gần phụng hoàng trì lúc nào không hay.

- thằng kia,đứng lại.

hắn khẽ nhíu mày quay lại,đúng là thời nào cũng có bọn phá gia chi tử,quần là áo lượt làm càn,chỉ vào ngực mình,đại nam nhìn hắn.

- gọi tao.

- tao gọi mày đó, lại đây.

phía sau tên vừa quát là hai tên vừa thua cược và năm sáu gã du đãng tay đang cầm đoản côn với truỷ thủ khua lên đắc ý,lúc này hắn tiến lên.

- Đưa lại một ngàn quan, rồi quỳ xuống dập đầu bò qua háng huynh đệ ta, sau đó nhường hai cô nàng này cho bọn ta hưởng đêm nay.thì ta tha mạng chó cho ngươi.

lời nói hắn vừa dứt,mắt đại nam hiện lên sát khí, long có nghịch lân,chỉ có hai nàng ở thế giới này hiện tại là người hắn yêu thương nhất, xúc phạm hắn,còn có thể châm trước,nhưng nhục ô danh phụ nữ của hắn thì mạng khó toàn, nhuyễn kiếm ở thắt lưng hắn được rút ra rồi lại cho vào,chỉ thấy một luồng sáng loé lên qua cổ tên vừa lắm mồm, sát khí trong mắt hắn giờ mới dịu đi.

- còn kẻ nào muốn nữa.

lời nói hắn vừa dứt,đầu tên cuồng ngôn kia rời khỏi cổ rơi xuống,một vòi máu nóng phun lên văng khắp người đám du côn,có tên sợ hãi trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.tên đại ca cầm đầu mắt cũng tái xanh lùi lại.

- loạn rồi, loạn rồi...có kẻ giết người..

- mạc thiếu gia chết rồi,dám giết con mạc tướng quân,ngươi chờ chết đi.

đại nam khẽ nhíu mày.

- mạc tướng quân ngươi nói là mạc thuý

- ha ha ha..giờ người biết thì muộn rồi..

- vậy ngươi xuống trước chờ mạc tướng quân của ngươi cùng xuống đi.

nhuyễn kiếm lại loé lên,một luồng sáng cắt qua yết hầu của tên đầu xỏ lưu manh,lại một cái đầu nữa rụng xuống..mấy tên ong ve triệt để kinh hoảng,vứt hết hung khí lẩn vào đám đông chạy trốn..

- kẻ nào to gan dám làm loạn ở phượng hoàng trì.

tiếng bước chân rầm rầm vang lên,lúc này hoàng y thống lính cấm vệ dẫn đầu binh lính chạy tới,nhìn thấy đại nam hắn khom mình.

- mạt chức bái kiến thái phó và phu nhân.

đại nam nhìn hắn gật.

- dọn dẹp đi,đưa cái này cho thái tử..nói ta bảo triệt để làm.

thái phó của thái tử và con gái của hồ đế thì ai dám đụng vào một cọng lông,trừ khi là hắn thấy cuộc sống này đã quá dài rồi,đối với hồ đế hắn tồn tại lại chỉ có lợi chứ không có hại,chỉ có cho đi chứ không thèm nhận gì,bao nhiêu kế sách giúp hồ đế củng cố hoàng triều,bình định phiến loạn,ngoài chức thái phó thì binh quyền không có, hắn thật sự là cục than để sưởi cả đêm đông giá lạnh chứ không phải cái gai mà phải suy xét,tai nghe mắt nhìn cũng chưa hẳn là đúng,chỉ cần hồ đế bất tin và đánh chủ ý lên hắn.thì chỉ trong một khắc,hắn nhấn chìm cả hoàng triều thành bình địa được,đó là bí mật mà không ai có thể rõ bằng hắn.

- không có việc gì mọi người giải tán.

Hoàng y thống lĩnh cúi chào rồi thu binh,đại nam lại cùng hai nàng thưởng ngoạn như chưa hề có gì vướng mắc,

trong thư phòng thái tử, hoàng y thống lĩnh cầu kiến.đưa cho thái tử tờ giấy của đại nam,lúc này thái tở mở ra chỉ vẻn vẹn mấy chữ " tâm ngầm mầm phản chỉ giết chứ không thể tha" mạc địch, mạc thuý, mạc viễn, Nguyễn Huân, nguyễn như khanh,đặng nguyên,đỗ trung...

thái tử kinh hãi,lập tức thay đồ đi kiến hồ đế.

" thái phó đã nói hoạ ngầm thì chắc chắn không có sai,từ khi hồ tộc kiến quốc cũng chỉ có bằng mặt chứ chúng cũng không hướng tâm, chỉ sợ giặc tới bọn chúng sẽ là những kẻ mở cửa rước vào"

hồ đế vừa dứt lời thì ở góc phòng có tiếng vỗ tay không ngứt.

- kiến giải của bệ hạ thật như ngoạ long vậy.

giật mình kinh hãi phụ tử hồ đế cùng quay lại hướng phát ra tiếng nói,vị thái phó đã đứng đó tự khi nào đang khoanh tay mỉm cười, nhìn rõ nhân vật đó là ai,cả hai phụ tử hồ đế đều thở dài nhẹ nhõm,tiến tới bàn đặt xuống một lọ ngọc trong có một loại dung dịch sóng sánh.

- dứt dây động rừng,công khai giết sẽ làm người người kinh hãi,thời gian cũng không còn nhiều nữa,chỉ cần một giọt là một mạng vô thanh vô tức ra đi.

hồ đế gật đầu đầu đồng tình.

- xuống nhận nhiệm vụ đi.

hồ đế lại thêm kinh hãi nữa,hắc y vệ là những cô nhi được hồ đế nuôi để đào tạo thành những sát thủ, chuyên đi làm các nhiệm vụ mật, và cũng là ngày đêm ẩn núp quanh hắn, bảo vệ tính mạng cho hắn, vậy mà đại nam lại biết được,lại còn vào tới thư phòng vô thanh vô tức nữa,lúc này thì hồ đế triệt để tin tưởng đại nam rồi.

- còn không ra.

hồ đế cao giọng,lúc này khắp nơi những bóng đen ào tới đứng trước mặt hồ đế chờ lệnh.

- không quấy bệ hạ nữa,thần đi đưa nữ nhi của ngài đi dạo phượng hoàng trì tiếp.

mỉm cười nhìn cha con hồ đế,đại nam lắc mình biến vào bóng đêm,hai cha con họ nhìn nhau lắc đầu cười khổ.

vài khắc sau hắn lại xuất hiện trên chõng tre,nơi hai cô cháu thánh ngâu đang ngồi thưởng trà ăn bánh ngọt và nghe đối thơ,hai cô cháu cùng quay lại lườm hắn.

- huynh đi đâu mà lâu vậy.

dao nhi thánh thót hỏi,vuốt vuốt mũi hắn đáp lời.

- ăn lắm đi nhiều bị tắc nên đào hơi lâu.

phụt...thánh ngâu,đang uống trà tí sặc nên phun ra,khuôn mặt đỏ ửng.

- huynh bại hoại.

Bạn đang đọc Chiến Thần Hồ Quốc sáng tác bởi HắcThạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HắcThạch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.