Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phượng Hoàng Trì

Tiểu thuyết gốc · 1931 chữ

Hắn ngồi giữa hai nàng, trái ôm phải ấp trước mặt ba người là phượng hoàng trì,trung tâm phượng hoàng trì là một toà tiểu tháp bốn tầng, được dựng lên, mỗi tầng lại chia thành bốn ô tương ứng với cầm, kỳ, thi, hoạ. trên mỗi ô của bốn tầng đều được dán một chữ từ cao tới thấp đó là tiên,thiên,địa hoàng,có lẽ là đẳng cấp để được lên lầu, người dự thi có thể ở tại chỗ để nhận thách đấu,nếu thắng tới mức cuối cùng thì có danh hiệu tương ứng với tầng đó,thắng một trận họ cũng có thể lên tầng tiếp theo,nhưng nếu bị loại thì sẽ không được phần thưởng gì.

bốn phía của toà tiểu tháp là bốn con đường để đi từ bờ ra,lúc này các vị thư sinh tú tài đầu đội khăn xếp,tay cầm phiến tử,cũng có những vị con vương công đại thần hay cường hào ác bá nào đó lắm tiền,tay mang quạt lụa nan bằng ngà voi hay gỗ quý..đang phe phẩy tạo dáng vẻ ta đây rất có thần thái tài tử,nhìn lũ nho sinh cổ hủ đại nam khẽ lắc đầu, mặc cho mọi người đang khẩn trương chờ đón hội thi,hắn khẽ vươn mình đặt hai chân lên đùi dao nhi, rồi nằm gối đầu vào lòng thánh ngâu,tận hưởng những trái nho được nàng tỉ mẩn bóc vỏ bỏ hạt,đặt vào miệng, thỉnh thoảng hắn lại cắn nhẹ ngón tay nàng,hay truyền nhẹ luồng hàn khí vào hạ thể nàng làm nàng hoảng hốt xấu hổ càng làm cho má hồng rạng rỡ,giữa cái thời tiết đầu hè oi nóng này,người người chen chúc càng làm cho bầu không khí thêm ngột ngạt,hắn mặc dù nằm tận hưởng,nhưng cũng không quên luân chuyển chân nguyên mang theo tia hàn băng mát mẻ vào cơ thể các nàng,coi như là có đi có lại..

tiếng trống thúc dục,lúc này các vị giám khảo đã ra công bố cuộc thi bắt đầu,liếc nhìn quanh hắn thấy các vị cô nương,tiểu thư khuê các,đang lặng mình thả hồn theo tiếng cầm tiếng thơ rồi mơ mộng,một cuộc thi tẻ nhạt.

- để ta tấu một khúc vì hồng nhan.

nhìn hai nàng hắn mỉm cười rồi bước lên tiểu tháp ngồi xuống bên cổ cẩm,hắn ngồi im dưỡng thần,rút ra nhuyễn kiếm hắn đặt lưỡi lên cổ cầm,

tất cả cả mọi người kinh hãi.

- thằng cha này nó làm gì đây.

- nó chặt đàn à.

- xuống đi,không biết đừng bày trò.

hắn nằm xuống đàn đè lên dây rồi di di lưỡi kiếm trên dây đàn,để ước lượng, không khí càng khẩn trương hơn,tiếng la ó khắp nơi, mấy vị danh sư giám khảo có vị cũng mất kiên nhẫn,định lao lên thì đúng lúc này, hắn vận kình khí vào lưỡi kiếm làm đệm rồi dựng đàn tranh lên,khống kình thuật được hắn sử dụng vào cầm âm,những tiếng réo như tiếng nhị vang lên,không gian tĩnh lặng,khúc dạo đầu của tình nhi nữ được hắn tấu lên, hết khúc dạo hắn hạ cổ cầm,kình khí được phổ vào âm cầm,tiếng cầm vang xa,như vang vọng trong đầu mỗi người mà không có ai bị ảnh hưởng bởi khoảng cách xa hay gần,mà cách thẩm âm khác nhau..tĩnh lặng tĩnh lặng tới bi thương.. đâu đó các cô nàng tiểu thư len lén chấm nước mắt..còn những gã thư sinh thì triệt để ngây ngốc,lắc đầu cảm thán..tiếng đàn rứt..tiếng la hét ầm ỹ ta yêu chết người mất. nhiều cô nương kích động cũng như muốn nhẩy qua hàng rào phi tới,nếu không có nha hoàn hay đồng bọn kéo lại thì cũng không biết chừng.

một vị giám khảo cũng đứng dậy.

- xin hỏi công tử,tên của cầm khúc này?

hắn thở dài bắt đầu hắng giọng,rồi với tiết tấu thê lương bắt đầu kể về thiên tình sử mà hắn bịa ra là anh học trò nghèo và cô tiểu thư khuê các..sự ngăn cấm ràng buộc về môn đăng hộ đối đã khiến họ không đến được với nhau,anh chàng bỏ đi với quyết tâm mang về vinh hoa phú quý,nhưng khi về thì nàng đã chết,chàng bên nấm mộ nàng mười ngày mười đêm viết nên cầm khúc này,rồi kiệt sức cũng thăng luôn..để lại cho đời cầm khúc này.sau này các đôi yêu nhau đều sog tấu ca khúc để tỏ lòng nhớ thương đôi trai gái đó,hắn thở dài..

- haizz... tiền bạc là phù du,công danh là mây mù,nếu yêu nhau thì cứ dắt nhau đi mà trốn,non xanh thiếu gì củi đốt..

những tiếng ô ô ồ ...nỉ non vang lên,còn những tú tài cầm phiến tử như có thêm động lực để sẵn sàng cho kế hạch chạy trốn nếu bị cấm duyên..

- xin hỏi quý danh của công tử

- ta biết,ngài ấy là thái tử thái phó.

nghe vậy cả bàn giám khảo đều đứng dậy thi lễ với hắn.

- thái phó có thể viết lại cảm âm cho mọi người cùng học được chăng.

hắn gật đầu rồi đi sang bên ô hoạ,cầm lấy lọ hồ hắn bắt đầu pha loãng ra,rút kinh nghiệm lần trước coi hắn như kẻ tâm thần,lần này tất cả mọi người chỉ chăm chú theo từng động tác của hắn,khi được lưng bát hồ loãng thì hắn bắt đầu cầm lên bút lông,ý đồ đã định hắn cầm bút lông chấm vào bát hồ,động tác như nước chảy mây bay trên lụa trắng,trước mắt mọi người vẫn chỉ có lụa trắng,nhưng đâu đó trên lụa vẫn ánh lên chỗ ướt khi hắn hoạ lên,vài khắc sau hắn đặt bút xuống,cầm lên thỏi mực hắn vận kình..lúc này thỏi mực trong tay hắn đã biến thành bột mực dùng khống kình thuật hắn ném toàn bộ chỗ mực đó lên tấm lụa " ồ..." toàn trường tròn mắt ồ lên kinh hãi khi lớp bụi mực kia rơi xuống,trước mắt mọi người hiện lên một bức hoạ mỹ nhân yểu điệu thướt tha,trên tay nàng là một nhánh lúa và một chú khổng tước ,thần thái của nàng như thật bởi vì hắn hoạ lên bằng hoạ nghệ của tương lai,nên đối với thời này đó là một tác phẩm kinh điển,người trong bức hoạ không phải ai xa lạ,mà là người hắn luôn rất tò mò muốn nàng tỉnh dậy " lạc hồng tiên tử - hùng mỵ nương"

phủi hết bụi mực trên tay hắn đi về chỗ nhưng vẫn không quên ném lại một câu.

- gọi tên bức hoạ này là " lạc hồng tiên tử " đi.

được có hai sở trường nên kỳ và thi hắn cũng không quan tâm lắm,đơn giản bởi quan điểm của hắn khác,nhiều người cho là kỳ nghệ cũng là phép dùng binh,nhưng thật ra binh bất yếm trá,không thể nào thắng được nếu như ta không hiểu một chút nào về địch,còn trên bàn cờ mỗi nước đi của đối thủ ta đều nhìn thấy được,công hay thủ chỉ cần hơn nhau ở nước tính,nếu địch đi một nước ta đều tính được hết các nước dự định tiếp theo của địch,thì địch có mạnh tới mấy ta cũng đương đầu hoặc thối lui kịp,có lẽ vì thế mới có câu" biết người biết ta trăm trận trăm thắng"

rời khỏi phượng hoàng trì hắn đưa hai nàng về phủ,đêm nay hắn định nhất long hí song phụng,nhưng tới cửa phủ thánh ngâu lại về phủ vì lí do cho an nhi của nàng ngủ,nên chỉ có mỗi hắn và dao nhi.

trong bồn tắm phủ thái phó lúc này,hắn đang ngồi trong đó,trên người hắn,bàn tay búp măng thon dài của dao nhi đang mơn trớn vuốt ve,trên người nàng lúc này cũng không còn một mảnh y phục nào nữa..ôm ấp tấm thân ngọc ngà trong lòng hắn lúc này hắn đang nghĩ,hắn có thể bao bọc các nàng được,nhưng không có nghĩa là lúc nào đi đâu cũng có các nàng kè kè được.hắn cần phải để cho nữ nhân bên mình mạnh mẽ hơn,tự lo được cho bản thân mình tối thiểu là khi hắn không ở bên cạnh.

- ta có một võ kỹ gọi là long nữ kiếm,môn này thích hợp cho nữ nhi dùng,ta truyền khẩu quyết cho nàng,nàng cứ theo đó mà tập, còn một môn tâm pháp song tu nữa ta cũng muốn truyền cho nàng để phòng lúc ta không có bên nàng nàng cũng có thể tự bảo vệ bản thân.

nhìn hắn khẽ gật dao nhi lại siết chặt vòng tay và áp má lên ngực hắn.

một lúc sau tại võ trường trong phủ,những ánh nhuyễn kiếm nhoang nhoáng loé lên theo mỗi cước bộ hắn di chuyển,mỗi thế kiếm,đâm, chém

đỡ..đều được hắn biểu diễn chậm dãi để dao nhi học theo.

dừng cước bộ hắn đưa nhuyễn kiếm cho nàng.

- nàng cứ theo đó mà học,có gì vướng mắc nên tĩnh tâm suy nghĩ để tự vỡ ra,có vậy thì cảnh giới mới ngày càng nâng cao được,nhuyễn kiếm này ta tặng nàng,nó vẫn chưa có tên.

cầm lấy nhuyễn kiếm nào vuốt ve rồi nhìn hắn,khuôn mặt ửng hồng ấp úng.

- vậy thiếp đặt nó là quân tình kiếm.

dứt lời nàng đẩy nhanh cước bộ rồi luyện tập theo những gì hắn đã dậy nàng.

cũng không thể để cô cháu nàng người có người không được,lúc rảnh hắn cũng phải rèn thêm một nhuyễn kiếm nữa để đưa cho thánh ngâu vậy.

để mặc nàng luyện kiếm,hắn tiến lại phía thạch bàn khoanh chân ngồi xuống,hắn bắt đầu đi vài vòng tiểu châu thiên,không phải hắn lười mà giờ đây với linh khí quá mong manh như vậy hắn có luyện cũng chỉ là để cho tâm cảnh thanh tĩnh chứ thật ra cũng không có chút tiến triển nào cả.xả công đứng dậy lúc này dao nhi cũng đã luyện xong mồ hôi ướt đẫm bó vào y phục,rời khỏi võ trường lúc này cũng đã canh hai.

mộc dục xong ngồi xếp bằng trên giường,hắn bắt đầu truyền khẩu quyết song tu tố nữ kinh cho dao nhi,đuôi mắt ướt át hơi thở gấp gáp theo từng vị trí huyệt vị mà ngón tay đại nam di tới,hắn từ từ ôm nàng rồi hạ nàng ngả lưng xuống,lúc này dao nhi đã triệt để ngây ngất,như một cỗ máy chỉ còn biết làm theo những lời hắn nói,những luồng chân khí theo tâm ý của hắn luân chuyển qua cơ thể nàng,chạy theo các kinh mạch bắt đầu đột phá và gột rửa,mỗi một vòng luân chuyển là mỗi lần hơi thở nàng gấp gáp hơn,triệt để phối nhịp theo chuyển động và hướng dẫn của hắn,mỗi một vòng lại mang tới cho nàng cảm giác thư sướng và ngây ngất hơn,được chân khí của hắn mang theo chí dương chân hoả tôi luyện,lúc này trên da nàng đã xuất hiện những lớp tạp chất nhớp nhúa được đào thải ra, mỗi lúc một nhiều hơn,qua những nhịp chuyển động lớp tạp chất đó được lau chùi hết.lớp da nàng sáng bóng như ngọc hiện ra,gần canh giờ sau sự phối hợp của hai người càng nhuần nhuyễn,đã tới lúc phá thành đoạt luỹ kết thúc,cả cơ thể hắn cương cứng,còn nàng thì hai tay giữ lấy eo hắn rướn người lên hưởng ứng.nhiệt khí phun trào,hắn phủ phục trên người nàng,một đêm nồng đậm xuân sắc lại trôi qua...

Bạn đang đọc Chiến Thần Hồ Quốc sáng tác bởi HắcThạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HắcThạch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.