Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối Cùng, Muốn Bắt Đầu Rồi

2196 chữ

"Thành công rồi!"

"Chúng ta thành công rồi!"

Phí lão đầu vui đến phát khóc, phòng thí nghiệm huyết mạch gần như bùng nổ, những lão đầu lão thái ngồi dưới đất, cười ngây ngô, còn những người khác ôm chầm lấy nhau, vừa khóc vừa cười vừa nhảy.

Từ trước tới giờ, phòng thí nghiệm đã tốn lượng tài chính khá lớn, song lại chưa mang lại thành quả gì nhiều. Còn bên kia, phòng thí nghiệm về cơ quan đã trở thành trung tâm của cả Đại Hùng tọa. Bên trong Đại Hùng tọa, mọi người đã có những phê bình kín đáo với phòng thí nghiệm huyết mạch, nếu không phải Đường Thiên vẫn kiên trì thì có lẽ bọn họ đã bị cắt giảm nhiều kinh phí rồi. Điều này làm phòng thí nghiệm của họ phải chịu áp lực rất lớn. Nhưng hiện giờ thành quả này sẽ trở thành thành quả quan trọng nhất của Đại Hùng tọa. May mà đại nhân đã phát hiện một loại trứng phát sáng thần kỳ. Loại trứng này ẩn chứa nhiều hồn nguyên, mà hồn nguyên lại có thể trị liệu hồn lực bị tổn thương.

Bọn họ gọi trứng này là hồn quang trứng. Trong thời gian này, họ đã nghiên cứu kỹ càng về nó. Vừa nghiên cứu vừa phát hiện tuy rằng trứng này có thể chữa trị tổn thương, song lượng hồn nguyên chứa trong mỗi quả lại quá ít, mà một khi trứng nở thì những hồn nguyên này sẽ mất đi. Vì thế nên phòng thí nghiệm mới bắt đầu tìm phương pháp đào tạo Hồn Quang Trứng. Đó là một quá trình lâu dài và phức tạp. Bọn họ chưa từng gặp loại sinh vật nào như thế, tuy rằng nuôi không khó, nhưng khi nuôi một thời gian, họ mới phát hiện rằng loại trùng này không đẻ trứng. Do đó, Phí lão đầu mới phát cho mỗi người một con hắc trùng để cùng đào tạo theo nhiều phương pháp. Cũng may mà loại trùng này có sức sống khá mãnh liệt nên không lo lắng bị chết lắm.

Mọi người dùng hết các phương pháp có thể nghĩ tới, song không thấy chút hiệu quả nào. Mãi tới một ngày, Mộc phu nhân vô tình phun nước hoa xuống thân một con trùng, kết quả ngày hôm sau nó bắt đầu đẻ trứng. Lúc này, mọi người như thấy một tia hy vọng, bắt đầu phân tích thành phần nước hoa, nghiên cứu loại dung dịch hiệu quả nhất. Kết quả là một thời gian sau, mọi người lại phát hiện rằng những quả trứng được sinh ra lại không có hồn nguyên. Phát hiện này như dìm tất cả mọi người xuống đáy vực. Lẽ nào Hồn Quang Trứng nhân tạo không có hồn nguyên ư? Mặc dù như thế, nhưng mọi người vẫn chưa chịu thất bại, cắn răng kiên trì. Mãi sau này họ mới tìm được nguyên nhân. Thế nên ngày thứ sau sau khi trứng sinh ra, họ bắt đầu dùng tàn hồn tẩm bổ thêm từ bảy tới mười hai ngày để hình thành hồn nguyên, tiếp đó lại nghiên cứu cách kích thích hắc trùng đẻ trứng.

Đây là nhóm Hồn Quang Trứng thực nghiệm đầu tiên được đào tạo theo quy mô lớn. Nhìn từng hàng từng hàng trứng tản ra tia sáng nhạt, hồn nguyên bao phủ cả căn phòng, mỗi người đều vui mừng như điên.

Chờ mọi người bình tĩnh lại, Phí lão đầu mới vỗ vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của mọi người, căn phòng mới dần yên tĩnh lại.

Phí lão đầu lớn tiếng nói: "Mọi người còn nhớ lời Binh đại nhân nói không?"

Mọi người sửng sốt.

"Ta nhớ ra rồi, đại băng quan!" Bỗng nhiên có người kêu to.

Nghe thế, nhiều người đều nhớ ra.

"Đúng rồi! Đúng rồi! Là cỗ quan tài băng kia!"

"Hình như là chiến hữu cũ của Binh đại nhân. Thật tò mò, không biết chiến hữu cũ của ngài trông như thế nào nhỉ?"

"Chữa trị hắn!" Có người hô một tiếng nói.

"Chữa trị hắn!" Càng nhiều người hưởng ứng.

"Lỡ làm hỏng hắn thì sao?" Có người phản đối.

"Không thể! Hồn nguyên không có hại với hồn tướng!" Lập tức có người phản bác.

"Mà Binh đại nhân cũng từng nói thế mà." Lời này lập tức dập tắt nghi ngờ trong mắt mọi người.

"Đi đi đi, đi khiêng băng quan!"

Mọi người hăng hái hành động.

Vì muốn Đinh Ốc sớm được chữa trị nên Binh cố tình để băng quan trong phòng thí nghiệm huyết mạch. Mà để đặt băng quan, hắn còn đem khá nhiều khối băng từ băng nguyên về, tạo thành một căn phòng toàn bằng băng.

Khi mọi người mở phòng, thấy Binh Ốc trong băng quan vẫn đang lẩm bẩm thì lập tức trật tự lại. Họ đều đã nghe về chuyện của Đinh Ốc, thế nhưng khi đối diện với gã vẫn thấy vô cùng xúc động. Đặc biệt là khi giọng nói khàn khàn không ngừng đọc "Nam Thập Tự binh đoàn, tiến lên!" vang khắp phòng thí nghiệm, vành mắt ai nấy đều đỏ hoe.

"Không được, nhất định phải cứu hắn." Mộc phu nhân lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

Một chiến sĩ như vậy đáng giá nhận được sự tôn kính của tất cả mọi người.

"Đúng thế! Nhất định phải chữa trị cho hắn!"

Đây cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người. Họ nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là sự tin tưởng và lòng kiên quyết.

"Ta nhận phần kiểm tra hồn nguyên!" Một cánh tay giơ lên.

"Ta nhận phần kiểm tra tàn hồn!" Một cánh tay khác giơ lên.

"Ta nhận xây dựng phương án." Một người hô lớn.

"Ta xử lý nước thuốc."

"Ta nhận cường hóa trứng!"

...

Từng cánh tay giơ lên, trong chốc lát tất cả mọi người đã phân chia công việc xong. Ai nấy đều vô cùng kích động. Mỗi gương mặt đều tràn đầy ý chí và quyết tâm.

"Vì Đinh Ốc!" Không biết người nào hô lên một tiếng.

"Vì Đinh Ốc!" Mọi người cùng kêu lên đáp lại.

Trong băng quan, thân thể Đinh Ốc hơi cứng lại, dường như nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Phí lão đầu cũng thấy kích động.

Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Dưới màn mây xám, tòa lầu cao đã bị bỏ lại xa xa. Chỉ là tòa lầu đã thay đổi hoàn toàn, cánh cửa lớn không cánh mà bay, ngay cả cửa sổ cũng bị tháo xuống, tòa nhà sạch sẽ tới mức còn không thấy một mảnh giấy nào.

Tiểu Nhiên khinh bỉ: "Không ngờ ngươi là người như thế! Ngay những thứ rách nát cũng không buông tha! Ta thấy không khí trong binh đoàn Nam Thập Tự không tốt lắm, chắc là trước đã làm nhiều việc trộm gà bắt chó rồi."

A Tín cũng không thấy xấu hổ, còn tự thấy vinh quang, đắc ý nói: "Tuy rằng Tiểu Nhiên ngươi ngực hơi lớn chút nhưng ánh mắt vẫn còn tốt. Cánh cửa kia vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, nhiều năm như thế vẫn không gỉ sét chút nào. Ta chém một đao mà cả dấu cũng không để lại. Thứ tốt như thế, để ở đây sẽ phí phạm."

"Thế còn cửa sổ kia thì sao? Cửa sổ ngươi cũng tháo xuống! Nếu không phải tiểu thư ngăn cản, chắc ngay cả gạch ngươi cũng không tha." Tiểu Nhiên khinh bỉ nói.

"Lãng phí không phải thói quen tốt, khụ khụ khụ!" A Tín ho nhẹ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Tiểu thư đã nhìn ta như thế mà Tiểu Nhiên ngươi cũng vậy ư? Ngươi nghĩ đi! Ta làm vì ai?"

"Vì ai?" Tiểu Nhiên nghi ngờ nhìn.

A Tín vội vàng vỗ ngực: "Đương nhiên là vì Tiểu Nhiên!"

Tiểu Nhiên lập tức xách Trảm Mã Đao lên, cười nhạt: "Tiện nghi của cô nãi nãi đây dễ chiếm thế sao? Ăn một đao của ta đã!"

A Tín thấy thanh đao lóe lên tia sáng lạnh lùng, mặt tái mét: "Từ từ, bình tĩnh đã! Ta có thứ này!"

Nói xong, gã vội ném một thứ ra. Oành một tiếng, thứ vừa đập xuống làm cho bụi đất bay tứ tung kia chính là cánh cửa gã vừa tháo xuống.

Tiểu Nhiên lạnh lùng: "Thì ra ngươi trêu ta!"

Vừa nói, Trảm Mã Đao đã bổ xuống, đao phong chỉ thẳng mặt A Tín.

A Tín nhìn chằm chằm đao phong, cả người cứng ngắc, hắn giơ lên hai tay, lấy lòng: "Cho ta mười lá gan ta cũng không dám trêu người vừa xinh đẹp vừa có tài như Tiểu Nhiên."

Gã liếc Tiểu Nhiên một cái, thấy nàng bình tĩnh hơn mới vội nói: "Ta phải mất bao công sức mới lấy được cánh cửa này, rất thích hợp với Tiểu Nhiên đấy. Ngươi nhìn đi, cánh cửa này đao kiếm không tổn thương được, đây không phải là một tấm thuẫn tuyệt vời ư? Tuy rằng hơi lớn chút, cũng hơi nặng chút, song với Tiểu Thiên thì đâu phải là vấn đề gì?"

Sắc mặt Tiểu Nhiên hơi dịu đi, thấy A Tín nói cũng có lý, cánh cửa này quả thật là một tấm thuẫn tốt.

Thế nhưng kéo một cánh cửa tham gia chiến trường có kỳ quặc quá không?

"Hiện giờ Tiểu Nhiên chỉ phát huy được một nửa thực lực của bản thân. Tiểu Nhiên xuất thân từ binh đoàn Xà Phù, không có thuẫn thì không phát huy được nhiều tác dụng. Nếu có tấm thuẫn không thể phá vỡ này hẳn sẽ như hổ thêm cánh, ngươi có thể bảo vệ tiểu thư tốt hơn."

"Bảo vệ tiểu thư tốt hơn" những lời này lập tức đánh động Tiểu Nhiên, nàng chỉ hơi do dự rồi cầm cánh cửa lên.

Cánh cửa nặng trịch trong tay Tiểu Nhiên như không có gì.

A Tín khó khăn nuốt nước miếng. Gã phải mất bao công sức mới tháo được cánh cửa này nên đương nhiên biết nó nặng bao nhiêu, thế mà không ngờ Tiểu Nhiên cầm nó lại nhẹ như thế.

Song gã cũng hiểu bây giờ không phải lúc khua môi múa mép: "Ngươi nhìn đi. Mặt sau còn có tay cầm. Tuy rằng nó vuông một chút, nhưng thuẫn vuông cũng không hiếm thấy đâu. À, xem ra tấm thuẫn này trời sinh để dành cho Tiểu Nhiên đấy, ngực to với thuẫn lớn, khụ khụ..."

Tiểu Nhiên huơ huơ tấm thuẫn, thấy rất thuận tay, lòng cũng thấy thích, nhưng khi thấy chữ ghi trên cửa lại chần chừ: "Chữ bên trên làm sao bây giờ?"

"Giữ lại!" A Tín kiên quyết: "Đương nhiên phải giữ lại! Ngươi nghĩ mà xem, chủ nhân của cái cổng này là người sáng lập ra thẻ hồn tướng. Đây là một đại nhân vật đấy, thế nhưng hắn cũng phải chào Heiner Vincent này. Truyền kỳ! Đây mới là chân chính truyền kỳ! Cái cổng này, à không, cái phương thuẫn này chính là bảo vật truyền kỳ. Heiner Vincent đã là đại sư cổ điển, ta đã nghĩ cả tên của thuẫn rồi, gọi là Cổ Điển Bất Tử đi. Nghe qua đã thấy có văn hóa rồi, cái tên lộ ra phong phạm của thế gia, sau này sẽ là trấn gia chi bảo của nhà chúng ta..."

"Nhà chúng ta?" Tiểu Nhiên trầm mặt xuống.

A Tín cười ha ha: "A ha ha ha ha, binh doanh là nhà ta, chúng ta là một gia đình mà... Ôi ôi, đánh thật à? Ta tặng bảo bối cho ngươi mà ngươi còn đánh ta?"

"Không thử uy lực của thuẫn này không phải là lãng phí khổ tâm của A Tín ngươi sao?" Tiêu Nhiên cười thật tươi, vung thuẫn vù vù theo gió.

"Ai ui... Má ơi! Ta đầu hàng! Nữ hiệp tha mạng! A ui, sao ta đầu hàng rồi mà ngươi còn đánh..."

"Ta muốn tốt cho ngươi mà! Phải thực chiến nhiều mới được! Ngươi làm gì đó! Đánh không thắng liền quỳ xuống ư?"

"Đầu gối đau!"

"Dưới gối nam nhi có hoàng kim! Sao ngươi lại vô dụng thế? Ta nhìn nhầm ngươi rồi!"

"Có cốt khí thì phải chịu đòn..."

"Ha hả, không có cốt khí càng phải chịu đòn!"

"A a a..."

Nghe tiếng kêu thảm thiết và tiếng truy đuổi, Thượng Quan Thiên Huệ đang mải tính toán cũng ngầng đầu, gương mặt tràn ngập ý cười.

Ba ngày sau, bọn họ đi tới một hẻm núi. Gần đi tới cuối cùng, chợt một khe sáng màu lam xuất hiện.

"Phong ấn đã buông lỏng, mở chỗ này là có thể ra ngoài rồi!"

Thiếu nữ nhìn chăm chú vào khe hở, thì thào tự nói:

"Cuối cùng, sắp bắt đầu rồi."

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.