Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Thân Hiện

2269 chữ

Phù phù phù!

Aya thở hổn hển. Việc liên tục lao tới chém giết làm thể lực của cô tiêu hao cực nhanh, còn nhanh hơn khi huấn luyện khoảng ba mươi phần trăm nữa. Dưới hoàn cảnh khắp nơi vung vãi đầy máu me lẫn các mảnh thi thể này thì riêng việc giữ vững ý chí đã cực kỳ hao sức rồi. Mà không riêng gì nàng, gần như tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng làm sức chiến đấu giảm đi nhiều. Nếu như trong huấn luyện mà như thế này, hẳn sẽ bị Đường Sửu mắng té tát, lại còn bị phạt tăng lượng luyện tập nữa.

Những người khác cũng đang thở phì phò, có người còn chống tay vào đầu gối. Toàn bộ đoàn quân Khô Lâu đều đang thở dốc. Đây là lần đầu tiên họ vận dụng chiến thuật này trong thực chiến, những tiêu hao không cần thiết quá nhiều, mà điểm yếu cũng nhiều. Nhưng rất nhanh sau đó, những tiếng thở dốc chợt dừng lại, không ai thèm để ý đến nữa mà đều ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trong tràng chiến.

Họ ngạc nhiên tới mức quên cả thở dốc.

Chỉ thấy bên trong khu vực hình tròn, ngoài những mảnh thi thể không toàn vẹn, máu me đầy đất ra thì không còn bất kỳ vật gì còn sống sót nữa.

Thời gian như ngừng lại một lúc, chợt một người bắt đầu nôn khan. Âm thanh này như ngòi nổ, nhanh chóng lan ra xung quanh, làm khắp nơi đều vang lên tiếng nôn khan.

Aya tái mặt, cảm thấy lợm giọng, nhưng cô vẫn cố kìm nén. Tuy rằng đã trải qua nhiều trận chiến, cũng từng giết qua không biết bao nhiêu người, song cảnh trước mắt vẫn làm cô thấy khó chịu.

Đây là chiến trường ư?

Aya cảm thấy mờ mịt, nhưng ngay sau đó, cô đã khôi phục lại, đột nhiên ý thức được một chuyện vô cùng trọng đại, đó là đối phương là tiên phong của binh đoàn số 2.

Điều đó không có khả năng!

Gương mặt nàng cứng lại. Tuy rằng Phấn Hồng Khô Lâu rất nổi tiếng trong binh đoàn, nhưng nàng hiểu thực lực của họ. Có lẽ họ có thể chống lại binh đoàn cấp đồng, nhưng nếu đối mặt với một binh đoàn cấp bạch ngân thì chắc chắn không có chút cơ hội nào, cho dù đối phương chỉ là tiên phong.

Mà theo tính toán thì binh đoàn Vũ Yến còn có tiềm lực hơn, bởi vì từ đầu Tạ Vũ An đã dùng phương thức đào tạo chính quy để đào tạo họ.

Đừng thấy Aya đanh đá, thực ra suy nghĩ của cô rất sâu sắc.

Khi Đường Sửu dành nhiều thời gian cho binh đoàn Khô Lâu, tuy Aya không hiểu nhưng cũng biết là chuyện tốt. Kẻ kia tuy là điên cuồng, nhưng lại là cấp danh tướng. Thời gian của một danh tướng còn quý giá hơn toàn bộ thời gian của tụi binh lính bọn hắn cộng lại. Chắc chắn đối phương sẽ không lãng phí thời gian của mình để huấn luyện những kẻ vô dụng, tuy rằng huấn luyện đáng sợ như thế.

Kẻ điên đó chắc là đã lấy binh đoàn Khô Lâu làm đối tượng thực nghiệm, việc nghiên cứu này mới hợp với thân phận một danh tướng như y. Nên dù cho huấn luyện có tàn khốc ra sao, dù suy nghĩ của kẻ điên đó có kinh khủng ra sao thì cô vẫn cố gắng làm gương cho binh sĩ nỗ lực luyện tập. Bởi nếu đã chấp nhận làm vật thí nghiệm thì đương nhiên phải làm tốt trách nhiệm của một vật thí nghiệm. Aya luôn tin tưởng một điều, đó là địa vị của binh đoàn Khô Lâu thấp hơn binh đoàn Vũ Yến.

Nhưng mà...

Tuy trận chiến kia còn chưa làm cho nàng hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, nhưng cũng làm nàng hiểu ra rằng quan niệm trước đây có vẻ không chính xác lắm.

Đường Sửu là người duy nhất biểu hiện bình tĩnh, thực tế y đúng là rất bình tĩnh. Từ khi xem chiến thuật mà binh đoàn Khô Lâu am hiểu, y đã biết cách đào tạo binh đoàn này hoàn toàn không giống với binh đoàn Vũ Yến. Binh đoàn Vũ Yến là binh đoàn xây dựng theo lối chính quy, mạnh mẽ và dứt khoát. Còn binh đoàn Khô Lâu lại am hiểu phối hợp ở phạm vi nhỏ. Họ quen tập kích quấy rối, quen truy tung, đúng là thích hợp để đánh trận trong thành thị. Trong thành thị khắp nơi đều có chướng ngại, lại thêm các loại kiến trúc sát nhau, làm binh đoàn khó tấn công, nhưng lại là sân khấu dành riêng cho binh đoàn Khô Lâu. Song chiến thuật của họ lại quá non nớt, thế nên Đường Sửu mới quyết định thiết kế một chiến thuật mới hoàn toàn cho họ. Nhưng trước giờ y cũng chưa từng tìm hiểu về chiến thuật này nên cũng mất kha khá công sức tìm hiểu.

Hiện giờ kết quả mang lại khá ổn.

Đường Sửu khá thỏa mãn với chiến quả này. Tuy thực lực của tiên phong doanh khá tốt nhưng lại không am hiểu phối hợp, đúng là phí một đám binh lính tốt. Họ không phải danh tướng, chẳng có chút uy hiếp nào với y cả. Thế nên dù trận chiến này thắng lợi, y vẫn thấy chưa đủ. Toàn bộ cuộc chiến, tiên phong doanh đều không tạo được áp lực cho binh đoàn Khô Lâu. Nói cách khác thì Đường Sửu cảm thấy đối thủ quá yếu nên còn chưa đủ để kiểm nghiệm xem chiến thuật của y có hiệu quả hay không.

Mục tiêu của danh tướng Đường Sửu đại nhân là mạnh hơn Binh đại nhân, nên sao y có thể mừng rỡ trước thắng lợi cỏn con như thế?

Thế nên thần sắc Đường Sửu vẫn lạnh lùng như trước, giống như kẻ thắng không phải y mà là đối phương.

"Tạ Vũ An, chiếm lĩnh trang viên, bắt đầu bố phòng!"

Tạ Vũ An tuân lệnh. Binh đoàn Vũ Yến lập tức tràn xuống đường phố. Nếu như nói binh đoàn Khô Lâu xen kẽ xung quanh làm mọi người hoa mắt thì binh đoàn Vũ Yến lại mang tới một không khí khác..

Nghiêm chỉnh tới mức đáng sợ!

Rầm rầm rầm rầm.

Ngoài tiếng bước chân và tiếng áo giáp ra thì không có bất cứ một tạp âm nào. Cả binh đoàn tựa một đầu cự thú nhẹ nhàng bước tới, bước chân nhịp nhàng như chỉ của một người phát ra. Không khí nghiêm túc như thế đã đủ chấn nhiếp lòng người rồi.

Sắc mặt Hà Anh trắng bệch. Gã sợ hãi nhìn binh đoàn trước mắt, dường như không thể tin Bạch Sa châu có thể có binh đoàn tinh nhuệ như thế.

Đứng xem từ xa, hai chú cháu Bạch gia trợn tròn mắt.

Bạch Việt than nhẹ: "Hiện giờ ta không biết việc giới thiệu Tạ Vũ An cho hắn là đúng hay sai đây. Không ngờ mới có mấy ngày mà binh đoàn Vũ Yến đã đổi mới như vậy. Điều này ngay cả một danh tướng như ta cũng không làm nổi."

Bạch Hiểu cũng trầm mặc, không nói một tiếng. Trong mắt gã, Mãnh Nam càng trở nên cao thâm khó lường hơn. Tuy rằng trước kia, thực lực của Mãnh Nam đã đủ làm gã kính nể, song lúc đó hai người còn ở cùng một cấp độ, Bạch Hiểu lại tin tưởng vào thiên phú của mình nên cho rằng chỉ cần mình nỗ lực là có thể mạnh hơn Mãnh Nam. Song thời gian trôi qua, gã mới ngạc nhiên phát hiện ra chênh lệch giữa mình là Mãnh Nam càng lúc càng lớn. Tên biến thái đó đang tiến bộ nhanh tới mức người khác nhìn cũng thấy sợ rồi.

Mà sau này, Đường Sửu xuất hiện hé lộ ra một phần về Mãnh Nam, nhưng chỉ một góc đó đã đủ làm người sợ hãi.

Khi gã tận mắt chứng kiến trận chiến này, nhìn thấy binh đoàn Vũ Yến và Khô Lâu lột xác trong tay hắn, kể cả kẻ quyền thế ngập trời ở Bạch Sa châu là Hà Anh cũng bị áp chế thì mới hiểu rằng, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo ra rồi.

Kẻ biến thái nào cũng làm cho người ta tuyệt vọng như vậy ư?

Bạch Hiểu cười khổ một tiếng, chút hiếu thắng trong lòng lại giảm đi. Gã thả lỏng, cười nói: "Ít nhất thì hắn là bạn của chúng ta mà không phải địch."

Những lời này trúng ý Bạch Việt làm lão gật đầu theo bản năng: "Đúng thế, may mà hắn là bạn của chúng ta mà không phải kẻ địch. Ai lại muốn đi trêu chọc gia hỏa này chắc nửa đời sau sẽ khó sống đấy. Xem ra Hà Anh này xui xẻo rồi."

Ánh mắt Kiều Diệc An nhìn qua những binh sĩ binh đoàn Vũ Yến bước qua trước mặt. Gã đỡ vai đại nhân Hà Anh, cảm giác được đại nhân khẽ run. Điều này làm gã thấy vô cùng kinh hãi, tuy đại nhân hơi nóng tính, nhưng quả thực trị quân cực nghiêm.

Binh sĩ binh đoàn Vũ Yến không hề nhìn họ một cái, ầm ầm bước qua trước mặt họ, vây chặt lấy trang viên.

Kiều Diệc An hơi nheo mắt.

Khi gã binh sĩ cuối cùng của binh đoàn Vũ Yến bước qua, Kiều Diệc An thấy cơ hội tới. Gã nắm chặt cánh tay Hà Anh đại nhân, huýt dài một tiếng rồi bay lên.

Biến cố này làm mọi người bất ngờ.

"Ngăn cản gã!" Người đầu tiên phản ứng kịp là Lăng Hạ, gã thét lên.

Lúc này, kiếm khách Ngân Dực đã biểu hiện thực lực cá nhân mạnh mẽ của mình. Thân kiếm theo gió, vô số kiếm dực xuất hiện sau lưng làm tăng tốc độ của gã, gã như một mũi tên lao vút đi.

Tạ Vũ An cũng phản ứng kịp, mặt biến sắc, quát lên: "Giết!"

"Giết!"

Tuy rằng tiếng Sát này tới đột ngột, nhưng binh đoàn Vũ Yến đã trải qua huấn luyện lâu dài, lúc này mới biểu hiện thực lực chân chính. Toàn bộ binh sĩ đều điều động năng lượng tạo thành một cột sáng ở chính giữa binh đoàn.

Kiều Diệc An giật mình, lông tóc trên người như dựng đứng lên, gã hiểu mình đã bị nhắm trúng.

Đáng chết!

Theo một âm thanh trong trẻo, mọt bóng bạc bay vút ra như mũi tên. Trong ánh bạc là một con Vũ Yến sáng chói. Chỉ là bây giờ Kiều Diệc An không còn tâm sức đâu mà thưởng thức nữa, cảm giác nguy hiểm như bóp nghẹt xuống làm gã hiểu con Vũ Yến nhỏ trước mắt này vô cùng đáng sợ.

Đôi cánh Vũ Yến đập liên tục, chợt nơi đầu cánh cháy lên hai ngọn lửa bạc, làm tốc độ của Vũ Yến tăng lên nhanh chóng.

Kiều Diệc An vô cùng sợ hãi. Vì tăng tốc độ, gã đang tiêu hao lượng năng lượng cực lớn. Nhưng tốc độ của Vũ Yến lại còn nhanh hơn gã nhiều.

Cự ly hai bên mau chóng được rút ngắn.

Hết rồi!

Kiều Diệc An lặng người đi. Nhưng đúng lúc này, bỗng một nam tử cao gầy xuất hiện giữa gã và con yến kia.

"Ta nói, ánh sáng xuất hiện!"

Giọng nói uy nghiêm vang ra khắp Bach Sa thị.

Một tấm thuẫn xuất hiện trước mặt Vũ Yến.

Đầu yến này đập thẳng vào tấm thuẫn, không có tiếng nổ tung, chỉ thấy bọt khí bị nát bấy, mau chóng biến mất.

Nam tử cao gầy phun ra một bãi máu tươi, bay ngược ra ngoài, được Kiều Diệc An đỡ lấy.

Trong nháy mắt đã không thấy tung tích.

Sắc mặt mọi người cực kỳ kém. Tình thế đảo ngược làm Hà Anh thoát được. Nhất là Lăng Hạ và đại công tử, mắt thấy con vịt đã chín còn bay mất, gương mặt đầy nét chán nản.

"Vì sao không bắt gã trước? Ngươi lại để gã chạy rồi!" Đại công tử chất vấn.

"Câm miệng!" Đường Sửu hừ lạnh, lạnh lùng nhìn Đại công tử. Đại công tử sợ hãi, chỉ cảm thấy như bị một chậu nước lạnh tưới từ đầu xuống chân, lạnh lẽo cực kỳ. Lúc này gã mới nhớ rằng kẻ kia không phải là người bình có thể chọc.

Đường Sửu quay đi, không thèm quan tâm Đại công tử. Gã không biết Hà Anh, nên nhiệm vụ tiếp theo chắc là Tần Ngữ Nhiên. Hơn nữa gã biết lúc này đại nhân cũng không quan tâm Hà Anh lắm.

Gã nhìn Đường Thiên.

Không phải chỉ mình Đường Sửu, những người khác đều nhìn Đường Thiên. Nhưng khi thấy sắc mặt hắn thì đều giật mình. Trước giờ họ đều chưa từng thấy Đường Thiên lạnh lùng như vậy.

Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ: "Quang minh thánh điện!"

Quả nhiên...

Đôi mắt Đường Sửu sáng lên.

Cuối cùng cũng bắt đầu ư?

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.