Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa Tới Cửa​

2536 chữ

Dự định chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho Phục Anh thật cẩn thận không chỉ có Đường Thiên, còn có Tiểu Nhị.

Bản thân mình bị người đánh tới mức hình thần tan rã, thiếu một chút mạng nhỏ ô hô, loại chuyện như thế khiến cho một kẻ tâm cao khí ngạo bụng đầy khí đen âm lãnh như Tiểu Nhị làm sao chịu đựng nổi?

Tuyệt đối không thể chịu đựng được!

Tiểu Nhị không nói một tiếng mà khi nghe xong đám Đường Thiên với Mông Tháp thảo luận, nó cực kỳ để tâm buổi thảo luận. Nghe xong nó rất thỏa mãn, không thể không nói Mông Tháp rất giống cái tên của mình, tài năng vỗ mông ngựa luôn trúng chỗ yếu hại.

Diệu dụng của Vân Hải, dùng khôi lỗi mê hoặc đều được nó ghi nhớ trong lòng, mà từ trước đến nay Tiểu Nhị thâm độc không thể nào có chuyện chỉ vẻn vẹn những thứ này đã thỏa mãn? Trong mắt nó, suy nghĩ Mông Tháp là đúng, nhưng mà những thủ đoạn gia hỏa này thực sự chẳng có gì hay, đến độc dược mà con hàng loại hai nói nó cũng không cho là đúng.

Ngay từ đầu Tiểu Nhị không muốn con hàng loại hai giúp nó báo thù, từ lúc nào, bản thân mình phải lưu lạc đến tình trạng thù còn cần người khác báo giúp nó?

Ha hả!

Trong lòng Tiểu Nhị cười nhạt hai tiếng, sát cơ tràn bốn phía.

Dù cho hiện tại nó thụ thương tới mức chỉ có thể luyện chế hồn bảo nhưng không phải không có lực phản kích. Rất đơn giản, một kiện hồn bảo đủ trí mạng là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề.

Suy nghĩ của Mông Tháp rất tốt, tính khả thi rất cao, chỉ là thủ đoạn quá đơn giản, tính lừa dối không cao. Không quan hệ, bản thân mình có thể giúp bọn hắn có phương thức công kích, thủ đoạn lừa dối phong phú lên hẳn.

Vân Hải là ảo cảnh phạm vi lớn, cực kỳ thực dụng, nhưng đối phương là một chuyên gia chiến đấu có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, trình độ kia còn lâu mới đủ.

Ở ngoài Vân Hải lại thêm một tầng ảo cảnh nữa thì tính mê hoặc càng mạnh. Hơn nữa, Tiểu Nhị âm hiểm, đã nghĩ ảo cảnh nên bắt chước cái gì, hay là bắt chước Hàn Cổ thành, cả phương vị đều giống nhau như đúc.

Tưởng tượng một Phục Anh từ trong Vân Hải thoát ra, cho rằng bản thân mình đã thoát ra ảo cảnh, kết quả lại bị ảo cảnh tiếp tục đùa bỡn, Tiểu Nhị liền cảm thấy bên trong máu huyết có cái gì đang thiêu đốt.

Thật khiến cho người ta hưng phấn a!

Nếu lấy ảo cảnh làm chủ, vậy thì dùng bí bảo chòm Song Ngư, tính huyễn hoặc của bí bảo chòm Song Ngư xưa nay rất mạnh.

Chỉ có ảo cảnh không có sát chiêu thì không phù hợp phong cách của mình. Tiểu Nhị kiềm chế hưng phấn trong lòng, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nếu như Phục Anh phát hiện Hàn Cổ thành là giả mà nói, vậy phản ứng đầu tiên của hắn sẽ là cái gì?

Tiểu Nhị tầng tầng suy tính khả năng biến hóa của Phục Anh, con mắt băng lãnh lóng lánh điên cuồng phấn khích.

Một kiện hồn bảo ở trong đầu nó từ từ thành hình.

Ha hả!

Thực sự là làm cho người ta mong đợi a!

Hàn Cổ thành.

Tất cả thánh giả tự do khắp Hàn Cổ thành đều bị xua đến trước cứ điểm.

Phục Anh đằng đằng sát khí đứng ở phía sau, y rất thấu hiểu binh pháp, kinh nghiệm chiến tranh phong phú đến cực điểm. Được mấy người Nhậm Như Hải dẫn dắt, y tìm đến mấy vị thánh giả lợi hại nhất, ép buộc bọn họ trở thành thủ hạ của mình. Trên tay y tức thì có thêm đến bảy người, tất cả đều là thánh giả mạnh nhất Hàn Cổ thành.

Trong đó có hai người không chịu đồng ý, bị y kích sát tại chỗ.

Phục Anh phiêu du trên không trước Hàn Cổ thành, bảy người thủ hạ xua thánh giả toàn thành tụ tập lại. Không ít thánh giả nhìn tình thế không ổn, liền muốn chạy trốn, đều bị Phục Anh tọa trấn trên bầu trời chém giết.

Sau khi chém giết năm người thì không một ai dám trốn.

Thánh giả toàn thành đều tụ cả lại một chỗ.

"Từng người một xông quan! Chết, chính là bảo đảm bình an cho người nhà các ngươi! Nếu ai đầu hàng, ta giết cả nhà hắn!"

Thanh âm Phục Anh băng lãnh cuồng ngạo, từ trên bầu trời vọng xuống, tất cả thánh giả phía dưới đều biến sắc. Trên mặt mỗi người đều bi phẫn, tuy rằng bọn họ mơ hồ đoán được ý đồ Phục Anh, thế nhưng khi Phục Anh hung hăng hét lên những lời như vậy, cảm giác khuất nhục tự đáy lòng dâng lên làm mỗi người tức giận tới mức run rẩy toàn thân.

Bọn họ cũng biết, Phục Anh đưa bọn họ làm pháo hôi để tiêu hao lực lượng của đối phương. Chỉ là, bọn họ không ngờ Quang Minh võ hội cũng dám bá đạo như thế, không kiêng nể gì cả như thế.

Các thánh giả rối loạn cả lên, ánh mắt mọi người nhìn về phía Phục Anh chực chờ phun hỏa.

Nhưng mà năm thi thể máu chảy đầm đìa trên mặt đất lại làm cho mọi người tỉnh táo lại. Hơn nữa, thánh giả thủ tại các phương hướng đều là mấy người mạnh nhất trong bọn họ, tất cả đều thành nanh vuốt Phục Anh.

Các thánh giả lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Bên trong cứ điểm, Đường Thiên cười nhạt, hắn nhớ câu nói Binh đại thúc từng nói trước đây, lúc sắp diệt vong là lúc điên cuồng nhất. Quả nhiên Binh đại thúc là người có văn hóa, lời nói nói ra đều có đạo lý như vậy.

Mông Tháp quả nhiên quá gian trá rồi! Một đám thánh giả bên cạnh hắn, mỗi người đều tức giận vô cùng, thánh giả có kiêu ngạo của thánh giả, nhìn thấy thánh giả bên ngoài bị khi dễ như thế, tâm lý mọi người đều nổi cơn giận dữ.

Mông Tháp lớn tiếng nói: "Ghi lại, ghi rõ chi tiết từng chút một, cái thái độ bá đạo lớn lối rõ ràng trên mặt, nga nga nga, còn thi thể trên mặt đất, máu nhiều quá, quá máu tanh quá tàn bạo! Quá không nhân tính rồi! Quang Minh võ hội công nhiên giẫm đạp tôn nghiêm của thánh giả tự do chúng ta như thế, quả thực không thể tha thứ, toàn bộ thánh giả tự do chúng ta phải liên hợp lại, mới có thể phản kháng tổ chức bạo lực như Quang Minh võ hội!"

Gã hồn nhiên quên mất gã đã không còn là thánh giả tự do.

Mỗi thánh giả trên tay đều cầm một kiện bí bảo có thể ghi chép, ghi lại tất cả phát sinh nơi đây. Thiên Đàn tọa, Hội Giá tọa, phí rất nhiều khí lực, bọn họ mới kiếm đủ dụng cụ.

Cả Đường Thiên cũng không thể không thừa nhận, Mông Tháp gian trá và hèn mọn khá xuất chúng!

Những hình ảnh này một khi truyền bá ra ngoài, tất nhiên khiến cho sóng to gió lớn.

"Bọn họ sắp xông quan!" Đường Thiên bình thản xoa xoa tay, hắn đang lo các thánh giả tự do không đến xông quan, không ngờ Phục Anh lại trợ giúp đại ân.

Mọi người buột miệng phát ra tiếng cười hiểu ý. Bên ngoài cứ điểm Độc phiệt.

Khuôn mặt Phục Anh lạnh tanh mà nhìn lồng năng lượng, thời gian công kích lồng năng lượng so với lần trước nhanh hơn rất nhiều. Bên trong lồng năng lượng, quang mang lúc sáng lúc tối, còn rung động ầm ầm, có thể thấy bên trong đang xảy ra chiến đấu kịch liệt.

Từng thánh giả thay phiên xông quan. Uy hiếp của mình rất có lực, không một ai dám phản kháng, cũng không một ai dám đầu hàng, mỗi một thánh giả tiến vào đều ra sức chiến đấu. Nhưng mà người thủ quan của đối phương hiển nhiên cứng cỏi, vậy mà gắng gượng khổ đấu.

Nhưng mà Phục Anh biết rõ, khổ đấu như vậy tuyệt đối kiên trì không được bao nhiêu thời gian. Mỗi người đều có điểm tới hạn, chỉ cần qua cái điểm tới hạn này sẽ sụp đổ toàn diện.

Kinh nghiệm thụ thương lần vừa rồi làm cho y đối với cứ điểm Độc phiệt cực kỳ kiêng kỵ. Cái cứ điểm truyền thuyết đã thất truyền cực kỳ nguy hiểm, ai biết bên trong có sát chiêu gì đó hay không?

Không đáng lấy thân mạo hiểm!

Phục Anh nhìn xuống những pháo hôi phía dưới kia, có được những pháo hôi này, y hoàn toàn có thể san bằng cái cứ điểm này. Ba mươi sáu thánh giả, tuy rằng thực lực kém một chút, nhưng mà hội hợp cùng một chỗ, tuyệt đối là một lực lượng cường đại.

Đáng tiếc, chỉ là đám ô hợp.

Khóe miệng Phục Anh hiện lên một nụ cười nhạt khinh miệt.

Người bình thường tuyệt đối không dám làm nhiều người tức giận như vậy, thế nhưng Phục Anh trưởng thành từ trong chiến trường, y hiểu rất rõ nếu như không một ai thống lĩnh, những người này căn bản vô lực phản kháng. Vì vậy y vừa trở lại Hàn Cổ thành liền cấp tốc thu bảy tên thánh giả lợi hại nhất vào dưới trướng.

Bảy tên thánh giả mạnh nhất, tiêu diệt toàn bộ ba mươi sáu người rất khó, thế nhưng nếu như vây cả đám lại, cho bọn họ một hy vọng, những này người không có dũng khí phản kháng.

Đây là nhân tính, nhân tính ngu xuẩn!

Một đám cừu mà thôi.

Phục Anh không nhìn đám người nữa, y lạnh lùng nhìn chăm chú vào cứ điểm, y đang chờ đợi công phá cứ điểm, đến lúc đó, y muốn cho cả tòa cứ điểm đều ngâm trong biển máu và hoang tàn!

"Đây chính là Lục Phân Nghi tọa sao?" Sĩ quan phụ tá quét mắt nhìn xung quanh, có chút thất vọng: "Độ dày năng lượng cũng không được bao nhiêu."

"Đừng nói lời vô dụng, tốc độ nhanh lên một chút!" Jones cắt đứt lời nói sĩ quan phụ tá, nhíu mày: "Mục tiêu Chúng ta là Hàn Cổ thành!"

Binh đoàn Hồng Diệp dị động đã khiến cho các phương quan tâm. Là một phía trong đại chiến, Quang Minh võ hội điều động binh đoàn khiến cho địa phương nào cũng chú ý chằm chằm.

Y cần phải thừa dịp trước khi các phương kịp phản ứng, tiến nhập Hàn Cổ thành.

Y sở dĩ đồng ý xuất binh, một mặt, y đối với cứ điểm Độc phiệt cảm thấy cực kỳ hứng thú, dù là một vị võ tướng nào đối với loại cứ điểm đã thất truyền trong lịch sử, tim đều sẽ đập thình thịch. Về phương diện khác, y giao tình thâm hậu với Phục Anh, nếu như không phải Phục Anh nỗ lực cầm cự, y cũng tuyệt đối không ngồi lên được cái vị trí này.

Nhưng mà, y tuyệt không nghĩ rằng bởi vì bản thân mình mà mở ra một chiến tuyến nữa. trong lúc này Võ hội và chòm Sư Tử đánh nhau với khí thế hừng hực, nếu như ở hậu phương lại mở ra chiến tuyến mới, đó chính là hai mặt thụ địch.

Jones hạ quyết tâm tốc chiến tốc thắng, y muốn trước khi các phương kịp phản ứng đã kết thúc chiến đấu.

Chỉ có như vậy, mới có thể khống chế ảnh hưởng trong tại phạm vi nhỏ nhất.

"Vâng!" Sĩ quan phụ tá vội vàng trả lời, nhưng mà nhịn không được bổ sung một câu: "Nhưng mà ta cho rằng khi chúng ta chạy tới, Phục Anh đại nhân đã đồ sát Hàn Cổ thành rồi."

Jones bất đắc dĩ mà cười cười: "Chỉ hy vọng hắn đừng hủy mất cứ điểm khiến chúng ta lại đi một chuyến tay không."

Sát khí Phục Anh rất nặng làm người ta kinh tâm, hứng khởi giết chóc, loại chuyện đồ thành này y trải qua không chỉ một lần. Nhưng hễ là chiến trường có mặt y thì nhất định không có tù binh và người bệnh.

Jones không lo lắng cho Phục Anh, Phục Anh thụ thương trong mắt y chỉ là một bất ngờ. Sức chiến đấu của Phục Anh tuyệt đối không thể nghi ngờ, đó là cái luôn được tôn sùng, Jones cũng cảm thấy Phục Anh có năng lực đánh vỡ cân bằng.

Bỗng nhiên, bí bảo Tam Giác tọa trên người sĩ quan phụ tá ong ong rung động, sĩ quan phụ tá vội vàng nhận tin tình báo, một lát sau, mặt gã biến sắc: " binh đoàn cơ quan Đại Hùng tinh tiến nhập Lục Phân Nghi tọa!"

Tin tức thình lình này làm cho không khí xung quanh đột nhiên nghiêm trọng hẳn lên.

Jones nhíu mày: "Đại Hùng tinh có ý gì?"

"Không biết." sắc mặt Sĩ quan phụ tá không tốt, không riêng gì gã, sắc mặt những người khác cũng rất khó coi. Hiện giờ Đại Hùng tinh và Quang Minh võ hội là quan hệ đối địch, Quang Minh võ hội ăn vài lần thiệt thòi liên tiếp trên tay Đại Hùng tinh. Nhưng Quang Minh võ hội bị chòm Sư Tử níu kéo, căn bản không thể ra tay giáo huấn Đại Hùng tinh, trái lại làm cho thực lực Đại Hùng tinh bành trướng kịch liệt.

"Bọn chúng hướng về phía chúng ta." Jones lườm một sĩ quan phụ tá, nói: "Sắc mặt ngươi thật khó nhìn."

Sĩ quan phụ tá có chút xấu hổ, đúng là mình lại bị Đại Hùng tinh hù dọa, thực sự là không có tiền đồ.

"Là một cơ hội tốt." Jones bỗng nhiên nói: "Cấp trên đối với chúng ta luôn không có lòng tin, nếu như chúng ta có thể đánh bại binh đoàn cơ quan, đối với chúng ta tuyệt đối là chuyện tốt. Tinh lực hiện tại của Đại Hùng tinh bị kéo vào bên trong Bắc Đẩu, bên ngoài chỉ còn lại có mỗi binh đoàn cơ quan này thôi."

"Nếu như chúng ta thắng, Đại Hùng tinh khó chịu rồi."

Jones lườm sĩ quan phụ tá: "Đây chính là đại công lao!"

Hô hấp sĩ quan phụ tá đột nhiên nặng nề hẳn.

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.