Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng Nghĩ Cách​

2542 chữ

Thực lực Phục Anh đúng là cao hơn quá nhiều so với mình, đối với cái điểm này, Đường Thiên không thể không thừa nhận. một chém kia trực tiếp đánh tan chiếc dù và làm thân hình Tiểu Nhị tan rã, công kích như vậy Đường Thiên chưa từng gặp phải.

Đã từng làm đại ca trong trường học, Đường Thiên rất hiểu trong chiến đấu không chỉ có một loại hình thức đơn đấu, mà đánh hội đồng cũng là một thủ đoạn cực kỳ hữu hiệu. Đương nhiên, trình độ đánh hội đồng cao thấp là có thể nhìn ra trình độ đại ca như thế nào.

Đường Thiên tuyệt đối là một gã đại ca xuất sắc.

Như Binh chỉ huy binh đoàn, khống mang phức tạp, Đường Thiên có thúc ngựa cũng không theo kịp. Nhưng mà nếu như mười mấy người quần ẩu, Binh cũng không phải đối thủ của Đường Thiên. Chiêu trò bẩn thỉu của Đường Thiên tầng tầng lớp lớp, những ý nghĩ kia xét qua thì hoang đường vô cùng nhưng thường rất có hiệu quả. Còn có rất nhiều chỗ xấu xa mà cứ sau mỗi lần thì Binh luôn trợn mắt há mồm.

Đương nhiên Binh sẽ không thừa nhận Đường Thiên mưu kế hơn người, lão cho rằng đó chính là bản năng chiến đấu của Đường Thiên. Chuyện quan trọng trước khi đánh hội đồng là phải nghiên cứu địa hình, nói một cách chuyên nghiệp thì gọi là không chuẩn bị gậy thì không đánh.

Đường Thiên lấy tin tình báo từ Đinh Đang, bảo mọi người ngồi xuống rồi sau đó phát cho mỗi người một phần.

" Mục tiêu lần này của chúng ta chỉ có một, chính là Phục Anh. Đừng nghĩ dễ dàng nhé, chúng ta phải giết chết hắn!"

Đường Thiên vừa mở hội nghị đã cho luôn nội dung cần thảo luận. Đám người không nói gì, sắc mặt tất cả đều nghiêm trọng mà nhìn tin tình báo trên tay, nếu như tin tình báo là thật, thực lực gã Phục Anh kia thật quá cường đại.

Hồn trị 298, công kích hồn thuật chỉ có một loại, Quang Minh Hồn Trảm! Quang Minh Hồn Trảm trong mớ hồn thuật thanh đồng của Quang Minh võ hội chỉ thuộc về hàng thông thường, hồn trị mới bắt đầu chỉ có 8 điểm, còn chưa bằng thuấn di của Đường Thiên. Nhưng mà Phục Anh tu luyện môn hồn thuật nhìn như phổ thông này lại đầu tư vô hạn tinh lực, mà Quang Minh Hồn Trảm bây giờ đã đạt tới 210 điểm, cách cảnh giới cao kỷ lục Quang Minh Hồn Trảm của Quang Minh võ hội là 230 điểm chỉ có 20 điểm mà thôi.

Nhìn thấy như vậy, mọi người đều không khỏi cùng hít một hơi khí lạnh.

Chiếm cứ 210 điểm hồn trị, cái này nên là hồn thuật thuộc về thánh giả bạch ngân!

Thảo nào Phục Anh xuất thủ kinh khủng như vậy.

Trừ cái đó ra, Phục Anh tu luyện lồng năng lượng là Quang Minh Chi Bảo Hộ, y tốn hao tâm lực trên mặt này ít hơn nhiều, chỉ có 20 điểm hồn trị.

Mà một môn khác y chiếm cứ hồn trị cao hơn, là hồn thuật phi hành của y, là Đạp Ảnh. Đạp Ảnh không phải là hồn thuật chuyên môn của Quang Minh võ hội mà là hàng thông thường, nhưng mà y lại gắng gỏi đưa môn hàng thông thường này, lĩnh ngộ đến cảnh giới hồn trị 68 điểm.

" Đạp Ảnh 68 điểm hồn trị, thật làm cho người ta không thể tưởng tượng." Mông Tháp cảm khái thốt lên: " Tựa hồ trước đây cái gã Phục Anh này cũng không được coi trọng ở Quang Minh võ hội a, cũng không tu luyện hồn thuật lợi hại gì."

"Tính cách người này nhất định rất cực đoan cố chấp, có thể tu luyện Quang Minh Hồn Trảm đến 210 điểm hồn trị, điều này quả thực chưa từng nghe thấy."

Đường Thiên có chút khó chịu, trừng mắt nhìn mọi người: "Mời các ngươi tới là muốn các ngươi nghĩ biện pháp! Hiện tại mỗi người đều phải nghĩ ra một biện pháp, không quản tốt xấu, nếu ai không nghĩ ra được thì việc hồn bảo kia tạm thời quên đi."

Vừa nghe đến hồn bảo hai chữ, tức thì sĩ khí mọi người rung lên.

Mông Tháp gian xảo đứng đầu, nghe Đường Thiên nói như vậy lập tức ý thức được đây tuyệt đối là cơ hội biểu hiện cực tốt a, hơn nữa, hiển nhiên ai nói trước người đó chiếm tiện nghi, gã ho nhẹ một tiếng, nói trước tiên: "Thánh giả lợi hại tới đâu đi nữa đều có nhược điểm. tuy rằng Phục Anh lợi hại, nhưng trên bản chất mà xét mới chỉ là gà cao cấp mà thôi."

Mọi người đều bị lời nói của Mông Tháp hấp dẫn, Đường Thiên cũng tỏ ra muốn nghe, Mông Tháp càng ra sức.

"Hồn thuật hắn chỉ có ba loại. Tổng kết một lượt, công kích là cấp bạch ngân, di động là đỉnh cao cấp thanh đồng nhưng không phải đỉnh cấp, phòng hộ chỉ là cấp thanh đồng vứt đi. Vì vậy ta mới bảo hắn chỉ là gà cao cấp, còn không có hồn bảo, so với loại thổ hào như lão đại quả thực không thể so sánh nổi."

Mông Tháp còn không quên vỗ mông ngựa Đường Thiên một cái, nhưng không thể không nói, gã tổng kết khá đúng.

"Nói tiếp đi!" tinh thần Đường Thiên rung lên, quả nhiên không hổ là họ Mông, vỗ mông ngựa rất giỏi.

"Hắn đối phó thánh giả thanh đồng bình thường chắc chắn không gì vấn đề, một Quang Minh Hồn Trảm tiện tay, tuyệt đối không ai ngăn cản được rồi. phi hành hồn thuật của Hắn tương đối xuất sắc, cũng làm cho uy lực hắn tăng vọt, nhưng mà hắn còn có nhược điểm, phòng ngự quá kém, phi hành hồn thuật tuy rằng xuất sắc nhưng mà còn lâu mới đạt 100 điểm hồn trị. Chúng ta cứ nhằm vào nhược điểm của hắn."

Mông Tháp cũng cảm thấy có chút hưng phấn, nếu như có thể tiêu diệt Phục Anh, chỉ là suy nghĩ cũng làm cho người ta kích động. Không thể không nói, lưng dựa đại thụ thật mát mẻ a, mà đây là còn chưa bắt đầu đánh, thông số của địch nhân đã ở trên tay.

"Đạp Ảnh mới bắt đầu giá trị chỉ có 5 điểm hồn trị, hắn có thể tu luyện đến 68 điểm đúng là có lợi hại. Nhưng mà môn hồn thuật Đạp Ảnh này chú trọng về né tránh, né tránh phạm vi nhỏ chứ không phải tốc độ phi thẳng. Đã như vậy, chúng ta cần có công kích phạm vi lớn, bao phủ để hắn không thể chạy thoát công kích trong nháy mắt. Có ai tu luyện hồn thuật ảo ảnh phạm vi lớn?"

Mông Tháp quay mặt hỏi mọi người.

Một gã thánh giả giơ tay lên: "Ta, Vân Hải, hồn trị 70 điểm."

Mông Tháp trước mắt sáng ngời: "Tốt lắm!"

Các thánh giả khác lộ ra vẻ kinh ngạc, Vân Hải là một loại hồn thuật loại hình cực đại, nó có thể sinh thành tảng biển mây lớn để vây khốn địch nhân. Một khi thân hãm trong biển mây thường thường sẽ bị mất cảm giác về phương hướng, cho rằng bản thân mình đang phi hành thẳng tắp, kỳ thực đang chạy vòng.

Loại hồn thuật này bình thường đều là thánh giả thế lực lớn mới tu luyện, nó thích hợp với chiến tranh hơn. Thánh giả tự do độc lai độc vãng rất ít người chọn tu luyện, bởi vì tuy rằng nó có thể vây khốn địch nhân nhưng khuyết thiếu thủ đoạn một kích tất diệt.

Nhìn ánh mắt mọi người, vị thánh giả này có chút xấu hổ: "Ta có kiện hồn bảo khác nữa."

Lần này mọi người bừng tỉnh đại ngộ, dùng Vân Hải vây khốn địch nhân, sau đó dùng hồn bảo một kích đánh chết, phương pháp này không sai. Một vài thánh giả lộ ra vẻ vẻ ước ao, Vân Hải đối với thánh giả tự do tác dụng không lớn, nhưng mà hiện tại mọi người gia nhập Đại Hùng tinh, tác dụng này lớn rồi, đứa khốn khiếp này nhất định sẽ được trọng dụng.

" Vân Hải 70 điểm hồn trị, Phục Anh chắc chắn không cách nào chạy thoát trong nháy mắt, chúng ta sẽ dùng Vân Hải vây khốn hắn, sau đó cho hắn một kích tàn bạo." Mông Tháp nói: "Mọi người phân tán một chút, như vậy hắn có thể phân tán công kích cái gã kia."

"Có thể thêm một vài đồ vật trong Vân Hải hay không, để hấp dẫn sự chú ý của Phục Anh? Ví như khôi lỗi, tốt nhất có khí tức thánh giả." Đường Thiên hỏi, hắn nhớ tới trận chiến đấu đêm qua, nói: " trực giác hắn cực kỳ mạnh, ta dùng thuấn di cũng khó tránh được hắn tìm kiếm."

Mông Tháp khen: "Quả nhiên không hổ là lão đại, cái ý nghĩ này không phải chúng ta có thể so sánh rồi!"

Trong bụng mọi người phía dưới chửi ầm lên, kiểu tâng bốc tinh tế này trước đây sao lại không nhìn ra chứ, ngoài miệng vẫn vội vàng tấm tắc theo đuôi.

"Đúng vậy, ý nghĩ lão đại thực sự là tuyệt diệu!"

"Khôi lỗi gì gì đó a, dùng trong Vân Hải, cái phối hợp này trước đây sao không một ai nghĩ đến nhỉ?"

"Lão đại đầu thực sự là trí tuệ như biển!"

...

Đường Thiên hoàn toàn không nghe đến những người này nói cái gì, hắn càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng sử dụng khôi lỗi không sai. Hắn có cảm giác nếu chỉ dựa vào Vân Hải đơn thuần thì rất khó vây khốn Phục Anh, phải thêm tý nguyên liệu vào mới được.

Ai, bản thân mình sao quên mất cái kia...

Đường Thiên ngẩng đầu: "Độc dược thì sao? Ta có rất nhiều độc dược a, các loại độc khói khói độc, xen lẫn bên trong Vân Hải, nhìn không ra đi. Cái ý nghĩ này hay, tốt nhất là bạch sắc yên vụ..."

Độc dược... Rất nhiều độc dược...

Lần này chẳng thấy ai nói gì.

Trong lòng mỗi người đều sợ hãi, lúc này bọn họ mới nhớ lại, trận độc chiến đầu tiên chính là vị lão đại này khơi mào ra. Toàn bộ Hắc Hồn đều vì đó rối loạn, Thiên Lộ lúc đó đều sợ hãi nó, khung cảnh đáng sợ kia bây giờ vẫn còn ám ánh trong đầu mỗi người.

"Ta phải đi nhìn xem, ai, lần trước hình như bọn họ có nói nghiên cứu ra loại độc mới rồi, có thể hữu hiệu đối với thánh giả..."

Đường Thiên lẩm bẩm.

Tâm thần mọi người run rẩy dữ dội, có thể hữu hiệu đối với thánh giả...

Sắc mặt mỗi người đều có chút trắng.

Đường Thiên quyết định đến Tam Hồn thành xem xét.

Bên trong động Phục Anh mở cặp mắt ra, hung quang lấp lánh, cánh tay trái hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một mẩu nhỏ cháy đen như than. Nhưng qua hai ngày tĩnh dưỡng, sức chiến đấu của hắn đã khôi phục.

Cánh tay kia thì chờ khi trở lại Võ hội tự nhiên sẽ có biện pháp khôi phục. Nhưng mà, vừa nghĩ đêm hôm đó, mắt hắn liền hiện lên sắc thô bạo. Hắn tung hoành chiến trường, giết người vô số, có khi nào từng ăn phải thiệt thòi như thế?

Hắn không dự định chờ binh đoàn Hồng Diệp, thân hình từ bên trong động bay lên trời, bay về hướng Hàn Cổ thành.

Tiến vào Hàn Cổ thành, nhìn thấy cứ điểm Độc phiệt, mắt Phục Anh hiện lên một tia hàn quang. Bởi tràng chiến đấu kia làm cho chẳng có thánh giả tự do nào dám xông quan.

Phục Anh hơi có chút cảm giác, liền bay thẳng hướng tây thành, một lát sau, hắn xuất hiện trước mặt ba người Nhâm Như Hải.

Sắc mặt ba người Nhâm Như Hải khẽ biến, mỗi người như lâm đại địch.

Lúc này khuôn mặt anh tuấn của Phục Anh lộ ra vẻ dữ tợn hung ác độc địa, sát khí tràn bốn phía không chút nào che lấp, cánh tay trái chỉ còn lại một mẩu cháy đen, ngữ khí hắn lành lạnh: "Các ngươi có hai lựa chọn, một là trở thành thuộc hạ của ta, nữa là đi chết. Chuyện này xong xuôi, cho các ngươi đường sống."

Da đầu ba người tê dại một trận, lúc này Phục Anh giống như ma thần, uy thế kinh khủng làm cho bọn họ căn bản không sinh ra lực phản kháng. Đến cả Đồng Cách cũng biết lúc này tuyệt đối không thể va chạm với đối phương.

Phục Anh căn bản không để ý tới bọn họ, lạnh lùng nói: "Bây giờ chúng ta tới thăm hỏi thân mật mấy người lợi hại nhất một chút."

Ở Tam Hồn thành, Phí lão đầu không ngờ Đường Thiên sẽ đến, tức thì vui mừng quá đỗi. Tuy rằng không có cái người đàn bà thối tha kinh khủng kia, nhưng mà bây giờ Tam Hồn thành là căn cứ bồi dưỡng phát triển cơ quan võ giả.

Nghe rõ ý đồ Đường Thiên, Phí lão đầu không chút do dự đưa ra một ống thủy tinh.

"Đại nhân, đây là độc tố mới nhất chúng ta nghiên cứu chế tạo ra, Bạch Huyễn, đặc điểm lớn nhất của nó chính là không phải thông qua hô hấp mà tiến vào thân thể mà là thông qua năng lượng thâm nhập thân thể. Chỉ cần năng lượng có một điểm bị Bạch Huyễn xâm nhập, khi tiến nhập trong cơ thể sẽ nhanh chóng khuếch tán lan tràn, nó sẽ trực tiếp tác dụng tới hồn vực, do đó sản sinh các loại ảo ảnh."

Tiếp theo Phí lão đầu cẩn thận dặn dò: "Các phương diện cơ năng của Thánh giả đều rất mạnh, thời gian tác dụng của Bạch Huyễn rất có hạn, chỉ tầm 10 phút, liền sẽ bị hồn vực đối phương đẩy lui."

"10 phút là đủ rồi!" tinh thần Đường Thiên rung lên.

Phí lão đầu lại cho Đường Thiên rất nhiều giải dược, dùng trước đó có thể tránh cho thời điểm chiến đấu bị ảnh hưởng của Bạch Huyễn. Nếu như phe mình bị ảnh hưởng thì vậy tuyệt đối là tai nạn.

Bạch Huyễn tới tay, lòng tin Đường Thiên càng thêm tràn đầy.

Hắn sẽ chuẩn bị cẩn thận một bữa tiệc lớn cho Phục Anh.

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.