Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 16 part 2

Phiên bản Dịch · 2757 chữ

Nước mắt trào ra trên mặt Ariana. Nàng mong sao áy bay bỏ bom trúng chết cả lũ trong nhà đó.

Rheinhardt bảo:

- Như thế. Năm giờ chiều cô đến trình diện trại phụ nữ. Tôi có thể nói thêm để cô hiểu rằng sắp đặt cho cô như thế là tốt đấy. Cô được tự do chọn.... nghề sinh sống... trong phạm vi quân đội của Đế chế.

Ariana hiểu ngay rằng như thế có nghĩa là nàng có thể tự nguyện làm tình nhân của ông tướng Ritter chẳng hạn và sẽ được ở lại trong nhà nàng. Ariana cảm thấy như một nhát dao đâm vào tim nàng. Nàng lại nghĩ đến bà vú Hedwig và ông bếp Berthold. Nàng trở về tơi tả thế này họ sẽ hiểu ra việc làm của họ. Đây là hành vi của cái Đảng Quốc Xã mà mấy kẻ già ấy yêu thích ! Mấy người già phản bội và ngu dại....

Bỗng có tiếng Von Tripp gọi:

- Cô Von Gotthard ! - Nàng ngạc nhiên nhìn lên. Từ hôm anh ta cứu nàng ra khỏi tay Hildebrand cho đến nàng không gặp lại anh ta. Anh ta tiếp:

- Tôi phải đưa cô về nhà bây giờ. - Anh ta nhìn nàng chăm chú.

Nàng bảo:

- Nghĩa là đưa tôi qua trại phụ nữ phải không? - Nàng nói có vẻ giận dữ, rồi như hối hận, nàng thở dài. Đâu phải lỗi ở anh ta. Nàng tiếp - tôi rất tiếc.

- Đại úy bảo tôi đưa cô về Grunewald để cô lấy đồ dùng - Nàng gật đầu, đôi mắt to đen, khuôn mặt đói khổ. Von Tripp hỏi:

- Cô ăn trưa chưa?

Ăn trưa? Từ tối hôm qua đến giờ nàng đâu đã được ăn gì. Mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, không ra sáng trưa hay tối gì cả! Lúc nào cũng chỉ một miếng thịt heo. Đói phải ăn. Nàng không trả lời gì Von Tripp cả. Anh ta nói:

- Tôi hiểu. - Anh ra dấu cho nàng đứng lên và bảo - Chúng ta đi thôi. - Anh ta nói với vẻ nghiêm nghị. Ariana đi theo ra khỏi phòng. Đầu gối nàng như muốn khuỵu xuống, và ánh nắng làm nàng lóa mắt. Nàng bước vào xe ngồi cạnh anh ta. Nàng quay mặt ra ngoài vờ nhìn dãy nhà trại, để anh ta khỏi thấy nàng khóc.

Anh ta lái xe đi được mấy phút, thì dừng xe lại, và bảo:

- Cô ngồi yên, tôi sẽ trở lại ngay. - Nàng không nói gì, chỉ ngồi dựa đầu ra ghế, ôm chặt lấy tấm chăn mà anh ta đã đưa nàng trước lúc ra xe. Nàng nghĩ đến cha và em, không biết hai người bây giờ ở đâu. Nàng không màng gì đến chung quanh nữa cả.

Một lát sau Von Tripp trở lại, đưa cho nàng một gói gồm bánh mì và thịt mặn còn nóng thơm. Anh ta không nói gì cả. Giống như Ariana, anh ta ít khi muốn nói nhiều lời, nhưng hiểu biết mọi việc. Mắt anh ta đượm buồn, tựa hồ cũng đau đớn trước các chuyện chung quanh. Anh ta chỉ nói nhỏ:

- Có lẽ cô đói bụng.

Nàng muốn nói rằng anh ta thật tử tế quá, nhưng rồi không nói gì, chỉ gật đầu, và cầm gói bánh. Dù anh ta làm gì, thì nàng cũng không thể quên rằng anh ta là một sĩ quan Quốc Xã , và anh ta đang đưa nàng về nhà lấy đồ đạc... Lấy đồ gì? nàng phải đem theo gì? Và sau chiến tranh, chuyện gì sẽ xảy ra nữa?... Nàng có được trở về lại nhà cũ không? Mà cha và em Gerhard đã đi rồi thì nàng đâu còn thiết gì căn nhà ấy nữa...

Những câu hỏi quay cuồng trong trí nàng khi xe đang chạy , và nàng ăn vài miếng bánh Von Tripp đã tặng. Nàng muốn ăn ngấu nghiến, nhưng sợ ăn nhanh quá có thể bị trúng thực. Von Tripp hỏi:

- Có gần hồ Grunewald không? - Nàng gật đầu, và lấy làm lạ sao họ cho nàng về như thế.

Nhà đã là của họ, thật kinh hãi. Tất cả đồ đạc, của nhà nàng đều phân phối cho các bà tình nhân của ông Tướng. Tiền bạc của ông Walmar ở ngân hàng đều bị sung công.

Von Tripp cũng kinh ngạc vì ngôi nhà to lớn của gia đình nàng. Anh ta cũng muốn nói cho Ariana hay là trước đây nhà anh cũng như thế. Vợ và con anh chết vì bị bỏ bom trong căn nhà ở Dresden. Nay anh cũng không có nhà, vì nhà anh đã được một ông Tướng "mượn đỡ"... Cha mẹ anh cũng đã chết.

Chiếc xe chạy vào nhà trên đường trải sỏi làm Ariana nhớ lại hàng bao nhiêu lần tiếng lạo xạo quen thuộc ấy. Nàng nhắm mắt lại... Tưởng như mình cùng cha và Gerhard vừa đi nghỉ cuối tuần về...

- Cô có nửa tiếng đồng hồ. - Lệnh Rheinhardt phải được thi hành đúng. Y còn dặn là phải xem chừng kẻo nàng đưa đồ vật quý giá ra khỏi nhà. Có thể là nàng còn giấu đâu đó, tuy rằng họ đã sục xạo nhà nàng nhiều lần trong thời gian qua.

Ariana bấm chuông, ngỡ ông Berthold sẽ ra mở cửa , nhưng không phải, mà là sĩ quan phụ tá của ông Tướng. Trông không khác Von Tripp đang đứng sau lưng nàng. Viên sĩ quan có vẻ kinh tởm trước cô gái rách rưới. Y nhìn Ariana rồi nhìn qua Manfred. Hai người chào nhau, rồi Manfred von Tripp giải thích:

- Đây là cô Von Gotthard. Cô ấy về để lấy một ít đồ đạc.

Hai người trao đổi với nhau thêm gì đó, đoạn viên phụ tá nói:

- Có lẽ không còn gì nhiều đâu.

Ariana bước vào nhà, không còn ai quen cả. Đồ đạc vẫn như cũ nhưng xếp đặt khác. Trong nhà toàn lính tráng đi tới đi lui, bưng trà, cà phê hầu hạ ai đó. Nàng có cảm tưởng như trở về một thế giới khác, một thế hệ người khác.

Nàng ngập ngừng trước phòng của cha, Von Tripp liền hỏi:

- Đồ đạc trong đó à? - Anh ta nãy giờ luôn luôn theo dõi Ariana, như sợ nàng trốn.

- Không ạ. Phòng của tôi trên lầu kia.

- Vâng, cô nhanh, kẻo chúng ta không có thì giờ.

Ariana gật đầu và lên phòng nàng. Nhưng vào trong không có gì, nàng vội trở ra, qua bên một phòng chứa đồ của gia nhân thì thấy chiếc vali và đồ đạc của nàng bên đó. Đòng thời nàng thấy bà vú phản bội đang ở trong phòng ấy. Nàng kêu lên:

- Hedwig!

Bà này không dám nhìn nàng. Nàng hỏi lớn:

- Bà không dám nhìn tôi phải không? Sợ đến thế à?

Bà ta quay lại, đôi mắt sợ sệt, hai tay run rẫy.

Ariana thấy bà đang may gì đấy liền hỏi:

- Bà đang may đồ cho họ đấy à? Chắc họ mang ơn bà lắm, phải không Hedwig? - Nàng không dùng chữ bà nữa , nàng nắm tay lại giận dữ hỏi :

- Nói xem, may đồ cho họ, săn sóc con cái cho họ, rồi có phản họ nữa không?

- Tôi không phản cô, cô Von Gotthard !

- Trời ơi! Còn thế nữa! Vậy Berthold chứ không phải bà gọi cảnh sát phỏng?

- Chính cha cô phản bội cô. Lẽ ra ông ta không nên bỏ trốn. Gerhard đáng lẽ phải phục vụ đất nước. Bỏ trốn như vậy là sai lầm.

- Bà là ai mà nói thế?

- Tôi là một người Đức. Chúng ta phải xét đoán nhau.

- À ra thế. Anh em phải xét xử nhau nữa.

Hedwig tiếp:

- Chúng ta có bổn phận, và có quyền trông chừng nhau, giữ cho nước Đức khỏi bị hủy diệt.

- Nhờ những người như bà nên nước Đức đã chết. Những kẻ như bà đã hủy hoại cha tôi, em tôi, và xứ sở. Tôi thù ghét tất cả những kẻ như bà.

Nàng quay đi, lấy chiếc vali nhỏ, cùng một số đồ lặt vặt. Von Tripp vẫn hút thuốc theo dõi cử chỉ của nàng từ xa. Nàng ngoái lại nhìn Von Tripp, rồi lấy một chiếc cài tóc bằng bạc bỏ vào vali. Nàng nói với anh ta:

- Tôi chỉ có cái cài tóc đó, có sao không?

Anh ta nhún vai. Đối với anh ta, đứng nhìn nàng thu xếp đồ như vậy là quá kỳ cục. Từ khi nàng bước vào nhà, anh ta thấy cung cách của nàng thì hiểu ngay giá trị của nàng. Vì rằng anh ta đã từng sống như thế. Nhà anh ta nhỏ hơn nhà nàng đây. Anh ta nhớ lại các cung cách của mẹ anh, vợ anh... Bây giờ anh không còn ai cả....

Thấy Ariana bỏ thêm một đôi giày vào vali và những đồ áo quần không đáng giá, anh ta nói:

- Cô Von Gotthard, cô định đi làm nghề gì thế?

- Tôi xin lỗi. Thế lau nhà phải mặc áo khiêu vũ sao? Phụ nữ Quốc Xã không lẽ lề mề đến thế !

- Có lẽ không đến thế. Nhưng tôi nghĩ ông Đại úy không bắt cô lau nhà mãi được đâu. Cha cô có nhiều bạn. Họ sẽ mời cô thôi. Các sĩ quan khác cũng...

Nàng cắt ngang anh ta:

- Các sĩ quan khác như Hildebrand và ông à?

Von Tripp không nói gì. Yên lặng một lúc, Ariana mới nói:

- Tôi xin lỗi, rất tiếc...

- Tôi hiểu. Tôi nghĩ rằng... - Anh ta thấy nàng đẹp và còn trẻ, còn nhiều cơ hội làm những việc khác hơn là lau chùi nhà cửa. Nhưng nàng có lý. Nàng phải ẩn mình. Có nhiều tên tương tự như Hildebrand. Mà bây giờ nàng ra khỏi nhà giam thì lại càng nhiều tên như thế quấy nhiễu. Chúng sẽ luôn gặp nàng lau nhà, chùi cửa, cào lá rụng, rửa nhà xí... Chúng sẽ để ý cặp mắt của nàng, bàn tay xinh xắn của nàng. Chứng sẽ rình rập tấn công nàng. Chẳng có gì ngăn được chúng. Nàng chẳng được bảo vệ. Nàng là sở hữu của Đệ Tam Đế Chế, như một đồ vật, cái ghế, hay cái giường, ai cần dùng thì chọn! Và Manfred biết sẽ có một đứa nào đó chọn nàng. Anh ta nói với Ariana:

- Tôi nghĩ rằng cô có lý...

Rồi anh ta không nói gì thêm. Nàng bỏ đồ và vali xong liền hỏi:

- Tôi có đủ thời gian thay đồ chứ?

Anh ta gật đầu. Nàng biến vào phòng. Thực ra, nàng không còn là tù nhân thì không phải theo sát nàng như tên Đại úy ra lệnh.

Chỉ một lát sau nàng trở ra. Trông nàng khác hẳn. Von Tripp định giúp nàng xách vali, nhưng không thể được. Nàng phải tự xách. Anh ta thấy thật là ngược với những gì mình đã hiểu biết về phép lịch sự. Tuy nhiên anh cũng tự an ủi là đã mua bữa ăn trưa cho nàng , và đã cứu nàng khỏi bị Hildebrand hãm hiếp.

Nàng đi xuống tới phòng ông Walmar thì nhìn qua Von Tripp và nói:

- Tôi muốn được...

- Gì trong đó?

- Phòng làm việc của cha tôi. - Lạy chúa, nàng muốn gì trong đó. Một ít tiền cất giấu đâu đó? Một ít của quý gì chăng? Một chiếc súng lục để bắn kẻ nào tấn công nàng , hay bắn cả chính anh ta chăng? Anh ta hỏi:

- Bây giờ là phòng làm việc của ông Tướng... Cô muốn nhìn lại vì tình cảm chăng? Như vậy tôi phải hỏi đã...

- Anh hỏi giùm... - Trông nàng khẩn khoản. Anh ta gật đầu rồi nhẹ nhàng mở hé cửa. Một sĩ quan tùy viên đang nằm trong đó. Manfred hỏi:

- Còn ai nữa không?

- Không, thưa Trung Úy.

- Cám ơn, chúng tôi phiền một tí thôi.

Ariana bước vào. Nàng không động đến đồ vật. Nàng đến bên cửa sổ , nhìn ra ngoài hồ. Nàng nhớ cha nàng đã đứng đây nói về Max Thomas, kể cho nàng câu chuyện về mẹ nàng... không biết bây giờ cha và em Gerhard ở đâu.

- Chúng ta phải đi thôi , cô ạ!

Nàng nhìn lên kệ sách và hỏi:

- Tôi xin một cuốn được chăng?

- Có thể. - Manfred thấy rằng một cuốn sách thì chẳng có hại gì - Cô nhanh lên. chúng ta đã trễ đấy.

- Vâng tôi rất tiếc.... Tôi lấy cuốn này. - Đấy là một tác phẩm của Shakespeare được dịch ra tiếng Đức. Von Tripp nhìn tựa sách, gật đầu và mở cửa bảo nàng đi ra.

- Cám ơn Trung Úy.

Nàng đã hài lòng. Trong cuốn sách đó ở giữa có giấu chiếc nhẫn nạm kim cương của gia đình nàng. Chiếc nhẫn mẹ nàng đã từng đeo. Nàng nhét nhanh cuốn sách vào giữa một chiếc áo trong vali.

Nàng đang xách vali đi xuống, và đi qua căn phòng trước, thì bỗng thấy một người mặc quân phục đeo đầy huân chương chào nàng:

- Cô Von Gatthard, hân hạnh được gặp cô.

Nàng nhìn ông ta, ngạc nhiên. Đó là ông Tướng Ritter, bây giờ là chủ ngôi nhà này. Ông đưa tay ra cho nàng bắt.

Nàng bất ngờ quá, nên trả lời theo thói quen:

- Ông mạnh khoẻ ạ?

- Tôi rất hân hạnh được gặp cô. Thật là lâu lắm rồi.

- Thế ạ? - Nàng không nhớ nổi gặp ông ta hồi nào.

- Vâng. Tôi nhớ có lần gặp cô lúc cô mười sáu tuổi trong một dạ vũ ở Nhà hát Opera. - Mắt ông ta sáng lên. Ông tiếp: - Trông cô dễ thương lắm.

Nàng nhớ lại buổi khiêu vũ đầu tiên trong đời... Ông Ritter lại nói:

- Chắc cô không nhớ đâu. Gần ba năm rồi.

- Vâng, tôi có nhớ ạ! - Nàng trả lời giọng lạt lẽo.

- A, thế à? - Ông Tướng có vẻ rất hài lòng - Vâng thế thì sẽ có lúc cô trở lại đây dự dạ vũ.

Ông ta nói với một giọng làm ra vẻ lịch sự. Ariana cảm thấy buồn nôn, muốn ói. Thà là nàng chết còn hơn. Nhưng nàng cố ghìm giữ. Nền giáo dục của nàng đã dạy nàng khả năng tự chế.

Ariana không trả lời gì ông Tướng cả. Nàng rụt lại khi ông ta đưa tay ra sờ tay nàng và nói:

- Vâng, vâng, hy vọng được gặp cô ở đây. Chúng tôi có rất nhiều dịp cử hành dạ tiệc cô ạ. Cô phải tham dự với chúng tôi. Vả lại, đây cũng là nhà cô mà.

- Đồ ... Nàng muốn la to lên như thế. Nhà này là của tao. Nhưng nàng chỉ nói:

- Cám ơn.

Vị Tướng bí mật nhìn Von Tripp, đoạn vẫy tay chào sĩ quan tùy viên đang đứng sau lưng ông, và nói:

- Nhớ điện thoại cho Von Rheinhardt nói chuyện này, và gửi một giấy mời đến ông ấy, mời cô Von Gotthard. Nếu không có ai mời rồi... - Ông phải cẩn thận lần này, vì vừa rồi ông mời trúng cô vợ bé của một ông Tướng khác. Chuyện đó gây rắc rối hết sức cho ông...

Bây giờ ông lại muốn thêm cô bé xinh đẹp này vào số vợ bé cả đàn của ông ta nữa! Ông ta mỉm cười với Ariana, chào nàng, và biến đi.

Chiếc vali để sau xe, Ariana ngồi thẳng người nơi ghế, nước mắt tuôn trên má nàng, nàng cũng không buồn che giấu viên Trung úy nữa... Hãy cho chúng thấy nàng nghĩ thế nào về việc chúng làm. Nhưng nàng cũng không thấy rằng chính Manfred von Tripp cũng ứa nước mắt. Anh ta hiểu rõ cái nhìn bí mật của ông Tướng lúc nãy. Ariana chắc chắn là sẽ bị đưa thêm vào đàn vợ bé của tên Tướng già dơ dáy ... trừ khi là có ai lên tiếng trước về nàng...

Bạn đang đọc Chiếc Nhẫn Tình Yêu của Danielle Steel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.