Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 16 part 1

Phiên bản Dịch · 2251 chữ

Chương 16

Trung Úy Von Tripp ra lệnh cho người lính gác cửa mở phòng giam của Ariana. Một mùi nồng nặc bay ra, nhưng hai tên Quốc Xã cố không tỏ vẻ khó chịu. Phòng giam nào cũng hôi như thế vì chẳng có ai làm vệ sinh.

Từ trong bóng tối ra, Ariana hơi chói mắt, chưa thấy được gì. Nàng không hiểu là đã ở trong tối bao lâu, chỉ biết là đã khóc đến khô nước mắt. Lúc nghe họ mở cửa nàng quẹt khô nước mắt, đưa tay vuốt tóc, và đợi chờ. Có lẽ đã có tin tức về cha nàng và Gerhard chăng? Nàng cầu nguyện, mong được nghe những tiếng nói thân quen. Một lát nàng mới nhìn ra vóc dáng to cao của tên Trung úy đã dẫn nàng tới đó. Y bảo:

- Mời cô đi theo tôi.

Nàng vịn vách phòng đi ra. Tên Trung úy định đưa tay dìu nàng. Nhưng đôi mắt nàng nhìn y không có vẻ gì cần sự giúp đỡ cả, mà có vẻ như muốn giữ một tư thế cao quý mặc dù gặp hoàn cảnh khốn khổ.

- Mời cô đi lối này. - viên Trung úy bước qua một bên rồi đi phía sau nàng, để chắc chắn nàng khỏi chạy trốn. Y nhìn nàng, cảm thấy tội nghiệp. Nàng vừa đi vừa thẳng người lên, tiếng gót giày đều đặn. Chúng đưa nàng lên lầu. Lúc lên cầu thang nàng hơi choáng váng ngừng lại một lát. Viên Trung úy không nói gì, đứng lại đợi, không xô đẩy nàng gì cả.

Ariana không biết rằng chính Manfred von Tripp, tên Trung úy ấy, cũng là một dân quý phái, rất khác với các tên sĩ quan kia. Và chính y cũng bị đám kia không ưa. Nhất là Von Tripp Rhienhardt đặc biệt không thích Manfred. tuy nhiên Manfred dưới quyền y nên y không lo, khi cần y hoạch họe thế nào chẳng được.

Lúc lên tới đầu cầu thang, Manfred mới cầm cánh tay Ariana dẫn vào căn phòng hôm qua. Đã có viên Đại uý đợi đấy, đang hút thuốc và nhe răng cười, viên Trung úy chào nhanh, rồi đi ra ngay. Viên Đại úy hỏi:

- Chào cô. Khi hôm cô có ... khó chịu lắm không? tôi hy vọng là ... phòng giam không đến nỗi nào ... Mời cô ngồi xuống đi!

Ariana không nói gì cả, nàng ngồi xuống và nhìn chăm chú viên Đại úy. Y nói:

- Tơi rất tiếc nói cho cô hay là chúng tôi chẳng được tin gì cha cô cả. Có lẽ những phỏng đoán của chúng tôi đều đúng cả. Và vì cha cô không xuất hiện nên bị coi như người đào nhiệm, tính cho đến hôm nay. Như vậy hôm nay là cô không còn hy vọng gì nữa. Vậy xin cô cho chúng tôi biết tất cả những gì cô được biết.

- Thưa Đại úy, tôi không biết gì hơn những điều tôi đã nói hôm qua.

- Như vậy thật không may cho cô, chúng tôi đành phải để cô ngồi lại trong phòng giam, chờ đợi nhận được tin tức gì của cha cô thì mới giải quyết được.

Trời ơi, sẽ bao lâu? Ariana muốn hét to lên, nhưng nàng điềm nhiên không lộ gì ra mặt.

Viên Đại úy lại bấm chuông. Von Tripp bước vào.

- Chứ Hildebrand đi đâu mà cứ mỗi lần tôi gọi là không có nó?

- Đưa tù nhân về trở lại phòng giam. Khi nào Hildebrand về, nói tôi cần gặp nó!

- Vâng! - Viên Trung úy trả lời xong dẫn Ariana ra khỏi phòng. Lúc họ xuống cầu thang thì gặp ngay Hildebrand đang vừa đi vừa hát gì đó. Anh ta nhìn Von Tripp, rồi vui vẻ nhìn qua Ariana, và nói:

- Chào cô. Ở đây vui chứ?

Nàng không đáp, nhưng nhìn anh ta đầy oán hờn, Anh ta hỏi Von Tripp:

- Đưa về phòng giam à?

Von Tripp không nói gì. Anh ta không ưa Hildebrand, cũng như không ưa các sĩ quan khác. Anh ta chỉ nói một câu:

- Đại úy muốn gặp.

- Tớ đi ăn trưa mà. - rồi y chào và đi lên lầu. Y còn ngoái lại nhìn Ariana và Von Tripp.

Lúc về lại phòng giam Ariana nghe có người phụ nữ nào đó đang kêu khóc, nàng bịt tai lại, ngồi phịch xuống nền nhà.

Ba ngày sau họ lại dẫn nàng lên gặp viên Đại úy. Y lại bảo là chưa có tin gì. Ariana lấy làm khó hiểu. Một là chúng dối nàng, hai là có sự việc gì rất nguy hiểm xảy ra cho cha và em nàng.

Ariana vẫn không chịu nói gì thêm. Von Rheinhardt lại trả nàng về phòng giam, lần này Hildebrand dẫn nàng đi. Y cầm chắc cánh tay nàng phía trên cao, để lưng bàn tay y đụng được ngực nàng. Y dùng những tiếng lóng gì đó như nói với một con vật quen thuộc. Có lúc y đá và xô nàng đi.

Lúc tới phòng giam, y không nhờ người nữ trung sĩ khám xét Ariana, mà tự y thò tay vào khám xét, y sờ ngực, sờ bụng rồi sờ mông Ariana. Nàng rung mình nhìn y, y cười lớn, rồi nói:

- Thôi, chào cô!

Nàng nghe tiếng bước chân y đi vài bước, rồi trở lại. Y la mắng người nữ Trung sĩ điều gì đó. Tiếng của y bảo:

- Đây, tôi chưa khảo con mẹ này. - rồi nàng nghe tiếng chìa khóa mở cửa phòng giam bên cạnh. Tiếng roi quất và tiếng một phụ nữ la thét kinh hãi. Lát thì im. Ariana chắc là y đánh người phụ nữ kia chết. Nhưng lát hồi lại nghe bà ta rên hừ hừ. Rồi tiếng bước chân của y bỏ đi. Ariana áp tai vào vách nghe, cứ sợ y qua phòng nàng. Khi nghe y đã đi xa nàng mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống nền nhà.

Qua ba tuần lễ cứ bị viên Đại úy kêu lên kêu xuống, hỏi đi hỏi lại, Ariana cảm thấy kiệt lực, dơ dáy, và ngày càng đói. Nàng không hiểu việc gì đã xảy ra cho cha và em nàng, sao cha nàng không trở lại? hay Von Rheinhardt nói láo? Có lẽ cha và em nàng cũng bị bắt chăng? Nhưng nàng không thể tin là cha và em bị giết.

Cuối tuần lễ thứ ba, sau khi viên Đại úy thẩm vấn thì Hildebrand đưa nàng về phòng giam. Y đưa nàng vào phòng giam thì nàng kiệt lực, té ngã mấy lần. Tóc nàng rối bời. Nàng đưa mấy ngón tay lên chải, những móng tay cũng sứt gãy lung tung. Quần áo nhàu nát có chỗ rách rưới. Hôm thứ ba khi nàng vào phòng giam nàng đã cởi đôi tất dài vất xuống đất, thì Hildebrand đã lượm cất với vẻ thích thú.

Lúc y dẫn Ariana đi lên hay xuống thì thường gặp Von Tripp. Viên Trung úy này rất để ý thái độ của Hildebrand đối với Ariana. Mỗi lần y dẫn nàng đi, thường lâu tới hơn vài mươi phút. Không có lý gì để lâu như thế được. Và Von Tripp hiểu ra ... À, đối với các nữ phạm nhân khác thì không nói gì, đối với Ariana, Hildebrand có biết nàng là con ai và giai cấp nào không, mà dám làm như thế! Mà dù với ai thì việc làm của Hildebrand cũng khiến cho Manfred Von Tripp thấy ghê tởm và tức giận.

Von Tripp bèn đi nhanh xuống phòng giam, và mong là mình không đến nỗi đã ra tay trễ.

Anh ta lấy xâu chìa khoá nơi nữ Trung sĩ gác phòng. Ra lệnh cho bà ta ngồi yên tại chỗ.

- Chị ngồi yên đó đi! Có Hildebrand ở đây không?

Viên nữ Trung sĩ gật đầu.

Nghe tiếng động ben trong phòng của Ariana là Manfred biết có Hildebrand trong đó. Anh ta mở nhanh cửa ra. Ariana đang bị lột trần, có vết máu chảy trên mặt. Hildebrand thì đang cầm roi đứng bên cạnh cười nham nhở. Tuy nhiên nhìn chiếc váy còn quanh người nàng, Manfred biết chưa xảy ra chuyện đáng tiếc. Thật may, anh ta đã đến đúng lúc. Anh ra lệnh cho Hildebrand:

- Đi ra ngoài!

- Ông việc gì xen vào đây, con nhỏ này là của chúng tôi?

- Không của chúng tôi nào cả, cô này thuộc quyền Đế Chế, anh cũng vậy. Tất cả là của Đế Chế!

- Nó sao được! Nó bị tù. Tôi và ông có bị tù đâu.

- Vì thế anh hãm hiếp cô ta phải không?

Hai người đàn ông nhìn nhau. Ariana tim đập thình thịch, không biết Hildebrand có cầm roi quất ẩu vào viên Trung úy chăng!

Von Tripp đứng nơi cửa và bảo:

- Tôi bảo anh đi ra! Gặp tôi trên lầu!

Hildebrand bước nhanh ra. Ariana vội vàng quơ áo choàng qua người. Manfred đợi cho nàng bình tĩnh trở lại mới nhìn nàng và bảo:

- Cô Von Gotthard... tôi rất tiếc ... lẽ ra tôi phải biết sớm. Tôi sẽ xem xét, không để chuyện này xảy ra lại. Chắc chắn không tái diễn. Chúng tôi không phải như thế cả đâu. Thật đáng tiếc.

Manfred có cô em gái ngang tuổi Ariana, anh ta thì đã ba mươi chín tuổi. Anh hỏi:

- Cô không sao chứ?

- Cám ơn, chắc không sao!

Manfred đưa cho nàng chiếc khăn tay để lau máu trên mặt. Manfred nhìn nàng một lát rồi thở dài. Anh ta cảm thấy quả tình chiến tranh thật đáng tởm. Chiến tranh đã hủy hoại những gì anh đã từng tin tưởng và bảo vệ. Tựa như ta nhìn một người phụ nữ ta kính yêu nay bỗng làm điếm. Anh ta hỏi:

- Tôi có thể giúp cô được gì chăng?

- Anh đã giúp tôi nhiều. Anh có thể cho tôi biết ba tôi ở đâu không? ông có đến đây chăng?

Manfred lắc đầu:

- Chúng tôi chẳng được tin gì cả. Có lẽ ông sẽ đến, cô đừng tuyệt vọng. Đừng nên tuyệt vọng.

- Sau bữa nay thì tôi không tuyệt vọng gì. - Nàng cố gắng mỉm cười. Anh ta nhìn nàng một lát, gật đầu, bước ra ngoài và khóa cửa lại.

Ariana nằm ra sàn nhà , nghĩ đến những gì vừa xảy ra, đến viên sĩ quan vào can thiệp đúng lúc. Nàng thấy họ quả là một đám người kỳ lạ đủ thứ. Nàng không thể nào hiểu rõ họ là thế nào.

Một tuần lễ nữa trôi qua. Thế là nàng đã bị giam một tháng. Điều nàng sợ nhất là cha và em Gerhard bị giết. Nhưng nàng không tin như thế. Nàng chỉ nghĩ đến hiện tại. Làm thế nào được trở ra với cha và em.

Bỗng một sĩ quan lạ đến lôi nàng ra khỏi phòng giam. Y xô nàng đi, chửi thề mỗi khi nàng vấp ngã. Lúc này nàng yếu lắm vì đói và mệt , không đi nổi; nàng phờ phạc cả người. Tuy nhiên, Von Rheinhardt nghĩ rằng quả nhiên đây là một cô gái có tư cách, thông minh, và sẽ là một phụ nữ đẹp nếu tặng nàng ột nhân vật nào đó trong chính phủ Đế chế. Không cần cho y, vì y có những thú vui khác. Y nói với nàng:

- Có lẽ nay thì cô trở thành vô dụng đối với chúng tôi. Giam cô để cha cô đến chuộc. Nhưng không ai chuộc cô cả thì nay cô trỏ thành gánh nặng, chúng tôi nuôi ăn nuôi ở cho cô. Không lý gì nuôi cô nữa.

Ariana chắc họ sẽ đem bắn nàng thôi. Nhưng nàng chẳng thiết gì nữa, bắn nàng đi lại khỏe hơn thế này. Nàng không thể làm đĩ cho chúng. Mà lau nhà, làm khổ sai thì nàng lại yếu đuối quá. Nàng đã mất gia đình rồi, còn gì nữa. Nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhàng khi nghĩ là được đem ra bắn.

Nhưng Von Rheinhardt lại bảo:

- Cô sẽ được đưa về nhà cô, cho cô thu nhặt những gì cần thiết trong một tiếng đồng hồ. Nhưng cô không được lấy những gì quý giá , tiền bạc, hay châu báu, chỉ được lấy những vật dụng cá nhân của cô. Rồi cô phải tự lo liệu lấy.

Thế ra họ không bắn nàng à? Nhưng tại sao? Nàng nhìn viên Đại úy như không tin. Y bảo:

- Cô sẽ được đưa qua sống ở trại phụ nữ, cô sẽ làm việc như các phụ nữ khác. Cô ra ngồi chờ đó đi. Tôi sẽ cho xe chở cô về Grunewald lấy đồ.

- Rồi nhà cha tôi sẽ thế nào? - Nàng hỏi với giọng khàn khàn.

Von Rheinhardt bận soạn giấy tờ gì đó, một lát mới ngẩng lên bảo:

- Nhà cô để cho ông Tướng Ritter và bộ tham mưu của ông ta ở. Có lẽ ông ta thích ngôi nhà đó.

"Bộ tham mưu" của Ritter tức là bốn phụ nữ mà ông ta đã chọn được trong năm năm qua.

Bạn đang đọc Chiếc Nhẫn Tình Yêu của Danielle Steel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.