Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

30 tháng 4 ( Thứ 5 ) Ngày Showa

Phiên bản Dịch · 4259 chữ

30 tháng 4 (Thứ năm) 00:00

Ngày thứ hai bắt đầu

30 tháng 4 (Thứ năm) 12:37

Giờ nghỉ trưa.

Lí do mà tôi cứ ngáp ngắn ngáp dài nãy giờ là vì một cuộc gọi bí ẩn tôi nhận được vào lúc sáu giờ sáng nay.

<

Cuộc gọi chấm dứt trước khi tôi kịp nói bất kì điều nào.

Cái quái quỷ gì…?

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Tư, Tuần lễ Vàng cũng đã bắt đầu, và những kì nghỉ liên tiếp sẽ đến sớm thôi. Tôi ra ngoài hành lang và đợi Otonashi như mọi khi. Ngày nào chúng tôi cũng ăn ở dưới căn tin, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy làm cơm trưa cho tôi.

“Kazu-kun! Tôi nghe rồi đấy nhé, Kazu-kun! Vậy ra cái Sự kiện Cơm-trưa-với-cô-Maria đang chờ đón cậu à!?”

Những con người ồn ào đang tiến tới đây. Kokone chạy vòng quanh tôi, và kế bên cô ấy là Haruaki đang cười toe toét.

“…Haruaki, không phải tớ nói với cậu là đừng nói với ai hết không lại rắc rối lắm sao?”

“Cậu có nói, nhưng tớ mới là người quyết định có nghe theo hay không!”

Tên này đúng là tệ hại.

“Kazu-kun, sự kiện hay ho này là thế nào thế!? Kể thật chi tiết nhé!”

“…à, tớ không hiểu lắm, nhưng sáng nay đột nhiên điện thoại ----”

“Gọi dậy buổi sáng nữa cơ à! Hai người tình tứ quá nhỉ!”

Để người ta nói cho hết câu đã.

“Gọi dậy buổi sáng…”

Nghe tiếng thì thầm này, tôi lập tức quay người lại.

…ui cha, lại một người rắc rối nữa xuất hiện.

“A, Riko-rin, chào em.”

“Chào chị…”

Đứa con gái vóc dáng nhỏ bé với mái tóc ngắn được Kokone gọi bằng cái tên kì lạ là học sinh năm nhất, Asami Riko. Cô ấy là bạn cùng lớp với Otonashi và là thành viên của câu lạc bộ những người hâm mộ Otonashi Maria mọc lên sau buổi lễ khai giảng. Thường thì hai người ấy đi chung với nhau, nhưng có vẻ như hôm nay Asami đến trước. Không hiểu vì sao cử chỉ và giọng nói của cô ấy với tôi hôm nay càng u ám hơn.

Asami nhìn tôi với đôi mắt vô hồn.

“…ơ?”

Có lẽ tôi sắp bị ăn chửi?

“Em đã nghe thấy rồi. Rõ ràng là anh nhận được cơm trưa từ Maria-san.”

“Ơ…ừ, chắc là thế.”

Asami không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đáp lại.

“……chỉ cần cục pin điện thoại của anh nổ tung…chỉ cần anh sử dụng mấy cục pin hàng chợ được sản xuất ở một nước nào đó với cái giá rẻ đến khó tin…pin tốt…tốt lắm…!”

Tôi hết cả hồn khi nghe những lời lầm bầm nguyền rủa của cô ấy.

“N-nhưng không biết tại sao lại là Kazu-kun nhỉ?”

Kokone xen vào với nụ cười để xua đi bầu không khí căng thẳng.

“Nhờ chuyện này, Kazu-kun phải chịu những ánh mắt đáng sợ từ đám con trai khác, phải chứ? Chị nghe rằng anh ấy đang đứng đầu bảng ‘Tôi muốn tạo vụ tai nạn giả để giết nó’!”

“Bảng xếp hạng gì kì vậy…ai lại bày trò như thế…”

“Tớ đấy.”

Haruaki giơ tay lên.

“Đương nhiên là tớ cũng bầu cho cậu một phiếu! Tớ không thể chịu nổi cảnh cậu tình tứ với Maria-chan!!”

Sức mạnh của tôi tan biến.

Tôi chắc rằng Haruaki chỉ đùa thôi, nhưng dạo gần đây ánh mắt của tụi con trai trở nên rất đáng sợ. Nhưng tôi không nghĩ chỉ có Otonashi là nguyên nhân của điều này ---

“Hử? Cậu nhìn tôi làm gì?”

“……không có chi.”

Kokone không nhận ra sao? Tôi có thể nói chuyện thoải mái với cô ấy chắc hẳn cũng là một lí do.

Kokone nghiêng đầu vì thái độ của tôi. Không giống như hồi tháng Ba, cái tháng mà tôi đã trải qua gần như vô tận, bây giờ cô ấy đang cột cái đuôi gà sang một bên. Người ta gọi là “đuôi gà một bên” phải không nhỉ?

“Nè, nè, tôi lúc nào cũng tự hỏi không biết cậu dùng cách nào mà thuần hóa Otonashi-san được vậy?”

“‘Thuần hóa’ à…từ với ngữ thế đấy…”

“Bởi vì Otonashi-san đã quá quen với việc được người khác tiếp cận, tôi đoán rằng cậu không sử dụng cách bình thường, phải không? Vậy ra cậu làm cho Otonashi-san có cảm giác rằng cậu là người đặc biệt với mình, đúng chưa?”

Kokone bắt đầu kết luận một cách tùy tiện với cái giọng đắc thắng.

“Để xem…ví dụ cậu cứu Otonashi-san khỏi một tên biến thái đang tấn công ---- Hừm, cũng có thể lắm! Tên biến thái…<> --- nói xong, tên biến thái bắt đầu tấn công nhưng cậu có mặt đúng lúc để cứu Otonashi-san khỏi bàn tay của ác quỷ, đúng không?”

“Tớ làm gì có đủ can đảm để chống lại tên biến thái ‘thật’ chứ…và ngay từ đầu, bọn tớ không hẹn hò gì với nhau cả, biết chưa?”

Đó hoàn toàn là sự thật. Nhưng Kokone lại càng mở to miệng ra cười.

“Vậậậậy thì cậu giải thích làm sao cho cái chuyện ở lễ khai giảng hả? Làm sao đây?”

“Đ-đó là -----”

<> ở ngay buổi lễ khai giảng. Tôi biết chuyện này sẽ gây hiểu lầm đến mức nào mà. Bằng cách nào đó tôi phải giải thích cho rõ ràng để bắt Kokone thôi cái giọng cười kia đi.

“Chỉ là…bởi vì…Otonashi-san hơi khác người một chút ----”

“------- em lạ lùng lắm sao?”

Một giọng nói quen thuộc. Tôi rụt rè quay người lại.

Otonashi Maria.

Nhìn thấy gương mặt của cô ấy, tôi chợt cứng đờ người ra theo phản xạ. Không, không phải tôi đổ mồ hôi lạnh vì lời trách móc của cô ấy. Tôi phản ứng như vậy đơn giản là vì tôi vẫn chưa chuẩn bị khi thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt vời của cô ấy.

Tôi vẫn chưa quen với tính cách và ngoại hình của cô ấy. Tôi chỉ còn biết đứng chôn chân ngay tại chỗ. Tôi tự nhẩm đếm đến ba như tôi vẫn thường hay làm và chuẩn bị để nói chuyện với Otonashi.

Tôi đã ở cùng với Otonashi một khoảng thời gian ngót nghét một đời người. Tôi nhận thức được điều đó. Nhưng tôi đã mất cảm giác rằng tôi đã làm như vậy.

“Sao anh lại căng thẳng thế? Hay là anh nghĩ em đang tức giận? Em sẽ không nổi nóng vì chuyện vặt vãnh kia đâu, anh biết chứ?”

“Ưm-ừ.”

Trong khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác, Asami không nói gì, lập bập vòng ra sau lưng của Otonashi.

“…ưm? Sao thế Asami?”

Asami không trả lời, cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi. Thay vào đó, Haruaki mở miệng ra và nói.

“Hôm nay Asami lạ lắm. Hay là Asami lo lắng rằng Maria-chan sẽ bị Hoshii cướp mất bởi sự kiện <> quyết định này à.”

“……gọi cậu ấy ‘Maria-chan’ là quá thân mật. Anh phải thêm vào << -sama>>…”

Asami lại lẩm bẩm trong miệng, mắt cúi nhìn xuống đất.

“Sao cũng được. Đi thôi, Kazuki.”

“Ủa, ra căn tin sao?”

Otonashi thở dài một cách khó chịu.

“Tại sao anh lại không hiểu ngay khi em nói em sẽ làm cơm trưa cho anh? Không phải rõ ràng em làm vậy là vì tình hình ở căn tin không thích hợp sao?”

Không thích hợp ở căn tin?

Chúng tôi gặp nhau mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa để bàn luận về ‘chiếc hộp’ và ‘0’.

Thế nhưng, không phải ngày nào cũng có tin tức mới, và những thông tin đó gần như chưa bao giờ tuyệt mật đến mức người lạ không được phép nghe thấy. Hay nói đúng hơn, không phải ‘gần như chưa bao giờ’, mà là ‘hoàn toàn chưa bao giờ’ kể từ khi Otonashi nhập học. Vì thế, căn tin trường không phải là vấn đề lớn.

Nhưng hôm nay, căn tin trường không còn thích hợp.

“Vậy ra đây là lí do cho cơm trưa…nhưng không phải ở căn tin có bán bánh mì sao?”

Khi tôi nói xong, Otonashi đột nhiên ghé sát vào tai tôi rồi thì thầm.

“…Em đã chán bánh mì lên tận cổ khi còn ở trong ‘Lớp học Loại bỏ’ rồi. Anh hiểu chứ?”

A, được rồi…Anh có thể hiểu rằng em không muốn người khác nghe thấy cụm từ ‘Lớp học Loại bỏ’, nhưng nếu em tiến sát lại gần đến vậy trước mặt Asami, Asami sẽ nghĩ chúng ta đang khoe khoang thì sao?

Tôi lén nhìn Asami, và đúng như dự đoán, dường như ánh mắt của cô ấy nhìn tôi còn sắc lẹm hơn nữa.

“Ừm, Maria-san. Mình đi chung với cậu được không…?”

“Xin lỗi nhé Asami. Hôm nay mình chỉ muốn ăn chung với Kazuki thôi.”

“Chỉ hai người…”

“Thôi, đi nào Kazuki.”

Otonashi túm lấy tay tôi và kéo đi. Haruaki không chịu để ý bầu không khí xung quanh và chỉ kêu lên “Hyaa~~”.

…Tôi không biết Asami sẽ cảm thấy thế nào về chuyện này.

Khi tôi quay đầu lại vì cảm thấy khó xử, Asami đang thì thầm thứ gì đó với cặp mắt cùi gầm xuống đất.

“……chỉ cần một con gián cái với cái bụng to phình chui vào miệng anh, đẻ trứng trong dạ dày của anh, nở ra rồi ăn thịt anh từ bên trong…!”

Thật đáng sợ!

30 tháng 4 (Thứ năm) 12:43

“Không hiểu sao lại thấy nhớ nhớ khi trở lại sân sau của trường.”

Sân sau của ngôi trường là nơi chúng tôi nói chuyện khá thường xuyên trong thế giới lẩn quẩn kia.

Rõ ràng là Otonashi không có ý định đắm chìm vào những hồi ức đó. Cô ấy liếc nhìn tôi, rồi đưa tôi một hộp cơm trưa được gói bằng vải một cách đơn giản từ trong cặp của cô ấy.

“…C-cảm ơn.”

“Không có gì.”

Tôi bỏ lớp vải bọc ra rồi mở nắp hộp. Trông nó khá bình thường. Không hiểu sao nó không giống mong đợi của tôi lắm.

Món đầu tiên tôi thử là thịt heo muối măng tây. Tôi bỏ nó vào trong miệng.

…hừm, mùi vị bình thường.

“Ơ…món thịt heo muối măng tây ngon lắm.”

“Đó là đồ đông lạnh.”

……ơ, vậy sao…vậy bình thường là đúng rồi.

“……à, cái hamburger này cũng ----”

“Đó cũng là đồ đông lạnh.”

…biết ngay mà!

Tôi xem lại những món có trong hộp cơm. Nếu thế này, thì cả khoai tây, thịt viên, bánh bao và rau trộn đều chắc hẳn đều là thức ăn đông lạnh.

“Đừng nói năng lạ lùng thế chứ. Không cần phải khen em có lệ vậy đâu.”

“…nè, Otonashi-san, bộ em chưa bao giờ nấu ăn trong ‘Lớp học Loại bỏ’ à?”

Otonashi đã nói với tôi rằng cô ấy đã thử qua vô số thứ, bắt đầu bằng võ thuật, ở trong những vòng lặp đó.

“Hử? Hình như anh đang muốn chê đồ ăn của em lắm à.”

“K-không phải đâu…”

“Đúng thế đấy…dù vậy, em không để ý đâu. Thật ra, em có nấu ăn. Em có đủ khả năng để nấu vài món kha khá. Nhưng em không tự ép mình phải thích nấu ăn được. Em không thể tìm nổi niềm hứng thú khi nấu ăn giống như lúc từng cảm thấy khi theo học nhiều môn võ thuật.”

“Vậy đó là lí do em chỉ làm cơm trưa qua loa…”

“Cuối cùng anh mới nói thẳng ra nhỉ.”

Ối.

Tôi lướt nhìn cử chỉ của Otonashi…à, dường như cô ấy không có vẻ gì là đang tức giận cả.

“…nhưng mà này, em nói là em không thích nấu ăn, vậy có phải là do em không thích chính món đồ ăn không?”

“Không đúng. Em rất vui khi em ăn món gì đó ngon miệng.”

“Sẵn đây hỏi luôn, em thích món gì?”

“Bánh tarte dâu. Về cơ bản là tất cả bánh kẹo có dâu trong đó ------- này, sao anh nhai nhóp nhép miếng thịt viên trong miệng suốt vậy hả?”

“À, không ------”

Một món ăn ưa thích dễ thương thế sao? Tôi vẫn có thể hiểu được nếu đó là mứt khoai, nhưng tôi không nghĩ dâu tây lại thích hợp với cô ấy ------ Suýt nữa là tôi đã nói lớn điều này ra, nhưng bằng cách nào đó tôi nhịn được. Phù, nguy hiểm quá.

“Hehe, anh cũng có gan lắm, dám nói với người khác rằng thức ăn ưa thích của người ta không hợp với họ.”

“……Anh nói hồi nào.”

“Mứt khoai hợp với ai hả, anh thấy sao?”

…Sao em lại dễ dàng nhìn thấu anh vậy, Otonashi?

“Em thích ăn ngon mà lại không thích nấu ăn à?”

Tôi đánh trống lảng.

“Em vẫn không thể tìm được thú vui khi ăn thức ăn do chính mình nấu. Em chỉ coi đó là công việc thôi.”

Đúng thế. Thật ra, sẽ không có ai ăn thức ăn cô ấy nấu trong vòng lặp đó. Tới bây giờ, tôi vẫn gần như chưa biết nấu ăn, nhưng tôi biết rằng một trong những niềm hạnh phúc khi nấu ăn là thấy một người ăn món ăn do mình nấu.

Vì thế việc này đột nhiên trở thành một việc bắt buộc nếu không có ai khác thưởng thức.

“…Thôi không sao đâu. Em gọi anh đến đây đâu phải là để tán dóc.”

“À-ừ.”

“Em sẽ đi vào vấn đề chính ngay.”

Nói xong, Otonashi tìm trong cặp và lấy chiếc điện thoại di động ra.

“Khuya hôm qua em nhận được một tin nhắn.”

“Tin nhắn?”

Khi tôi hỏi lại, cô ấy im lặng cầm chiếc điện thoại lên, đưa màn hình ra trước mắt tôi.

<

Những dòng chữ đó hiển thị trên màn hình.

Ơ…gì đây? Tin nhắn của một cặp đang yêu à…hình như là thế. Ủa? Nói vậy thành ra Otonashi đang bắt đầu hẹn hò với ai đó sao? Otonashi này á?

Khi tôi nhìn cô ấy, cô ấy đang cười một cách khó chịu với thái độ của tôi.

“Thôi, dù gì thì em đã hiểu ra phản ứng của anh khi chúng ta gặp nhau hôm nay. …Kazuki, nhìn người gửi này.”

Tôi nhìn theo lời cô ấy nói. Cái tên sau chữ ‘Từ: ’ là --- “Oái?”

<>.

Vậy ra tôi là người đã gửi tin nhắn ấy? …không, không, không, không thể thế được. Tôi không nhớ chút nào về việc này. Nhưng rõ ràng là nó đã được gửi rồi…?

“Đầu tiên em chỉ nghĩ đây là thư nặc danh. Nhưng điều này cũng không đúng lắm khi em để chế độ lọc tin nhắn. Có thể kết luận được rằng đây là bức tin nhắn được gửi từ điện thoại của anh.”

“Nhưng Otonashi-san, anh không nhớ rằng anh đã gửi ----”

“Vậy sao anh không thử kiểm tra hộp thư đi xem sao? Nó vẫn sẽ còn nằm trong đó nếu không có ai xóa mất.”

Tôi gật đầu rồi lấy điện thoại ra. Khi tôi kiểm tra, tôi tìm thấy một tin nhắn mới.

<

Cùng một dòng chữ trong những tin nhắn đã gửi.

“Đ-đó là ----”

Tôi xanh mặt.

“Bình tĩnh đi Kazuki. Nhìn anh là em biết ít nhất là cái tin nhắn này không được gửi theo ý muốn có chủ đích của anh. Nếu đó thật sự là một người khác, thì chắc chắn hắn đã sử dụng điện thoại của anh sau hai giờ sáng để gửi cho em tin nhắn này.”

Ngày bức tin nhắn được gửi là 30 tháng 4. Nói đúng hơn, 02:23 sáng nay.

Vào lúc đó, điện thoại của tôi đang được đặt dưới gối. Tôi thức dậy vì cuộc gọi của Otonashi vào sáng hôm nay nên điều này là chắc chắn. Vậy có nghĩa là có ai đó đã lén đột nhập vào phòng của tôi vào khuya hôm qua? Thế là thế nào? Ai lại tốn công tốn sức như thế…?

“Kazuki.”

Trong khi tôi vẫn còn đang lúng túng, Otonashi nói.

“Trước đây, em đã lẻn vào được ‘chiếc hộp’ gọi là ‘Lớp học Loại bỏ’. Anh có biết tại sao em lại làm được như vậy không?”

“…?”

Tôi không thể nắm được ẩn ý bên trong lời nói của cô ấy.

“Chuyện này có liên quan đến vấn đề mà em đang nói đến. <> --- em đã nói với anh như thế, nhưng đó không giải thích trực tiếp tại sao em lại có thể lẻn vào được, đúng chưa?”

“…Cũng đúng, em nói vẫn chưa rõ ràng lắm.”

“Em có thể nhận biết ‘chiếc hộp’ và tìm thấy chúng. Và rồi em có thể lẻn vào bên trong ‘chiếc hộp’.”

“…ừ.”

“Một biện pháp để gửi tin nhắn cho em từ điện thoại của anh sau hai giờ sáng. Hay là nói cách khác hơn, một biện pháp khiến chúng ta suy nghĩ như vậy. Chắc chắn có vô số cách để làm điều đó, nhưng em đang xem xét đến một trường hợp.”

Và rồi cô ấy nói ra.

“Đây là việc làm gây ra bởi ‘chiếc hộp’.”

‘chiếc hộp’?

“À…chắc không? Ý của anh là tại sao một người sử dụng ‘chiếc hộp’ chỉ để dành cho những thứ ----”

“Kazuki, em chưa nhắc anh sao? Em có thể cảm nhận được ‘chiếc hộp’…À, như anh nói đấy, có thể tin nhắn này chả liên quan gì đến ‘chiếc hộp’ cả. Nhưng có một điều em có thể chắc chắn.”

Otonashi nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang cau có và nói.

“Có ai đó hiện đang sử dụng ‘chiếc hộp’ ở quanh đây.”

Không phải bởi vì lời nói của cô ấy, nhưng bởi vì ánh mắt thẳng thắn đó, cuối cùng tôi cũng nhận ra chuyện gì đang xảy đến với tôi.

Nó lại tiếp diễn một lần nữa.

Một ‘chiếc hộp’ đang cố gắng phá hủy cuộc sống hàng ngày của tôi một lần nữa.

“Thôi, quay trở lại bức tin nhắn nào, Kazuki. Cứ cho rằng đây là thành quả của ‘chiếc hộp’ đứng sau tin nhắn này, vậy rồi sao nữa? Xem đây chỉ như là trò đùa giỡn của ‘chủ nhân’ khi có được khả năng mới do ‘chiếc hộp’ tạo ra thì có hơi lạc quan quá, đúng chứ?”

“…vậy em nghĩ sao…?”

“Đó là lời tuyên chiến với chúng ta. Hay nói đơn giản hơn, đây là sự thật.”

“Sự thật…?”

Vậy có nghĩa là sao? Cho đến lúc này tôi có thể nói rằng Otonashi vẫn chưa thật sự hẹn hò với ‘chủ nhân’.

“Có lẽ đây chỉ là một dạng ẩn ý. Hoặc tương lai đã được định đoạt bằng cách sử dụng ‘chiếc hộp’…nhưng đấy đã là một câu hỏi khác rồi.”

Otonashi khẽ thở dài rồi tiếp tục.

“‘Chủ nhân’ đang cố gắng trực tiếp xen vào giữa chúng ta bằng cách sử dụng ‘chiếc hộp’ của hắn.”

Đúng, đúng vậy. Nếu không thì hắn chẳng có lí do gì để gửi một tin nhắn như thế từ điện thoại của tôi đến Otonashi.

“…anh nên làm gì đây?”

“Không còn nghi ngờ gì nữa, ‘chiếc hộp’ đã được sử dụng. Em cần phải tìm ra ‘chiếc hộp’ này được sử dụng thế nào và nắm bắt tính chất của nó. Em muốn anh giúp đỡ em. Anh rất nhạy cảm với những thay đổi nhỏ nhất của cuộc sống hàng ngày, phải không? Vì thế, có thể anh sẽ nhận ra vài sự bất thường trong cuộc sống hàng ngày mà em không để ý đến.”

“Rồi, hiểu rồi. Anh sẽ thử tìm xem sao!”

Ngay lúc tôi định bắt đầu ăn tiếp vì tôi nghĩ câu chuyện đến đây là chấm dứt. Nhưng rồi tôi để ý thấy Otonashi vẫn cầm nguyên đôi đũa nên tôi cũng dừng lại.

“Có chuyện gì sao, Otonashi-san?”

“Ừm…a, không có gì.”

Otonashi tiếp tục lưỡng lự một cách kì lạ.

“Chỉ là chuyện vớ vẩn thôi, thật đấy, nhưng làm em khó chịu lắm. Không thoải mái chút nào cả. Em nói với anh nhé.”

“…ừ, cứ nói đi.”

“Tại sao anh lại thay đổi cách gọi tên em vậy?”

“Hả?”

Cô ấy lên tiếng hỏi một câu tôi không hề lường trước.

“…nếu không có lí do nào đặc biệt, thì thôi em không để ý cũng được.”

Nói xong, Otonashi tiếp tục ăn.

Tôi cảm thấy hơi bứt rứt, nhưng tôi quyết định rằng chuyện đó không quan trọng lắm và ăn tiếp phần còn lại.

30 tháng 4 (Thứ năm) 22:38

Những thay đổi nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Tôi cố gắng suy nghĩ khi ngồi trên chiếc bàn tôi đã sử dụng từ hồi tiểu học, nhưng tôi không nghĩ ra được gì hết. Những thay đổi. Thay đổi thì ở đâu chả có.

Tôi không thể tìm ra lời giải đáp, thế nên tôi lơ đãng bật điện thoại di động của mình lên.

Một bức ảnh của Mogi trong bộ đồ ngủ hiện lên trên màn hình.

Dù trông cô ấy còn ốm hơn so với trước, nhưng không còn đáng lo nữa. Cô ấy đang giơ hai ngón tay theo hình chữ V với nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương.

“Kazu-chan đang cười toe toét kìa! Hình bậy bạ gì đó nhỉ!”

Tôi nhanh tay đóng điện thoại khi tôi nghe giọng nói của chị gái lớn hơn tôi ba tuổi.

“L-làm gì có!”

“Em chối bay biến thế ~ Đáng nghi lắm nha ~”

Chị gái của tôi, Hoshino Ruka, trèo lên phía trên của chiếc giường đôi, nhe răng ra cười. …Hôm nay Ruu-chan lại chỉ mặc đồ lót. Hừ…dù đã gần hai mươi tuổi rồi, chị ấy vẫn đi vòng vòng kiểu này suốt ngày. Đúng ra chị ấy phải hiểu rằng hiện tôi đang là một học sinh trung học năm hai bình thường chứ.

“A, để chị đoán nhé, em đang nhìn hình của Mogi Kasumi-san, phải không~”

“Oái-----”

Làm sao mà----!?

“Oa, trúng tim đen rồi à? Uhehe…”

“C-chờ đã! Đầu tiên, làm sao chị biết Mogi-san…Á! Đừng nói là chị mở điện thoại mà không xin phép em đấy!?”

“Đâu có~. Chị chỉ thấy tên của bé ấy khi bé gọi cho em một lần nào đó thôi, thật đấy. Chị chỉ định viết vài chữ vớ vẩn lên bức hình~ …nhưng quay lại vấn đề nhé, không phải em trông hơi kì cục khi vừa nhìn hình con gái vừa cười toe toét thế không?”

Đây chính là lí do tôi muốn có phòng riêng!

Để giấu sự khó xử của mình, tôi chụp lấy chiếc điện thoại rồi nhét nó xuống dưới.

“Nè, nè, không phải Mogi Kasumi-san là bạn gái của em sao?”

“K-không, đâu có!”

“Vậy em là gì với bé ấy? Hay chính xác hơn là bé ấy nghĩ về em ra sao?”

“…ờ thì…”

Không biết…mình là gì với cô ấy? Cô ấy -nghĩ- gì về mình?

Ừ, đúng là cô ấy đã tỏ tình với tôi ở trong ‘Lớp học Loại bỏ’, và một điều chắc chắn là…cô ấy gửi cho tôi bức hình này nghĩa là cô ấy cũng có cảm giác gì đó với tôi.

Sự quan tâm của cô ấy dành cho tôi, thật khó xử.

Nhưng hơn thế nữa…thật lòng, tôi không biết. Những cảm xúc của tôi bên trong ‘Lớp học Loại bỏ’ không còn nữa. Đúng hơn, hình như chúng tôi vẫn còn tình cảm dành cho nhau. Vẫn còn đâu đó trong kí ức của tôi nói lên điều này. Nhưng cũng vì chính những kí ức đó, tôi không thể nhìn nhận cô ấy từ một quan điểm hoàn toàn mới. Tôi không hề biết những cảm xúc của tôi chính xác như thế nào trong cuộc sống hàng ngày này.

“Ừ…chắc chắn tụi em là bạn của nhau rồi!”

Dù đây là câu trả lời tôi phải suy nghĩ thật sâu mới có thể thốt ra, chị ấy không đáp lại. Lạ thật… --- khi tôi đang tìm hiểu lí do, tôi nghe thấy tiếng chị ấy thở đều đều trong giấc ngủ.

…Khả năng ngủ nhanh đến như thế của chị Ruka chưa bao giờ làm tôi hết ngạc nhiên.

Nghĩ lại mới nhớ, tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn. Khi tôi nhận ra, tôi bấm điện thoại để trả lời.

Tôi nhìn đồng hồ ở góc màn hình.

<<22:59>>

Tôi đang gõ tin nhắn.

Nhưng đột nhiên, tôi mất tỉnh táo.

30 tháng 4 (Thứ năm) 23:18

Được rồi, gọi điện thôi.

Bạn đang đọc Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0 của Mikage Eiji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CônBằng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.