Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát nhân diệt khẩu

Phiên bản Dịch · 3142 chữ

Trong 13 môn đồ có bao nhiêu người là Huyết tộc?

Dưới dòng sông băng trên đỉnh núi Pyrenees không ngờ bảo tồn được tình cảnh chủng tộc Hắc Ám kề vai tác chiến cùng Giáo hội?

Tiểu Lôi cảm thấy những điều này làm đảo điên tất cả những nhận thức của hắn từ trước đến giờ.

“Tổng cộng là sáu…” Sắc mặt Diệp Bất Quần âm trầm nói: “Báo cáo kiểm nghiệm cuối cùng cho thấy, trong máu của 6 người xuất hiện phản ứng dị thường, ta không biết giải thích tất thảy như thế nào… sau đó, ta tìm được cơ hội lấy một ít mẫu máu trên người một Huyết tộc, tiến hành kiểm tra, kết quả phát hiện cho thấy… ta từ mẫu máu từ mười ba môn đồ lưu lại so sánh với kết quả thử máu hiện tại… gần như giống nhau, không khác biệt nhiều lắm. Cuối cùng ta làm thêm một loạt kiểm tra nữa, điều làm ta kỳ quái là ta tổng hợp được ba mẫu máu của Huyết tộc, trong đó có hai phần là Huyết tộc hạ đẳng, nhưng mẫu cuối cùng lại lấy từ huyết tích còn lưu lại trên một con dao trong trận chiến năm đó của một vị Huyết tộc thân vương. Thực ra cách làm của ta đã vi phạm giáo quy của Giáo đình, vốn Giáo đình có luật cấm sử dụng máu huyết của sinh vật Hắc Ám phục vụ cho việc nghiên cứu khoa học, bây giờ nghĩ lại, sợ rằng ta đã che dấu sự thật nhưng chân tướng sẽ bị tiết lộ ra ngoài.”

Tâm trạng của Diệp Bất Quần trở nên uể oải nhưng Tiểu Lôi lại hỏi tiếp: “Vậy thì ngươi lấy ra ba mẫu máu của Huyết tộc, so với kết quả lúc trước có điều gì bất đồng?” Diệp Bất Quần nghe câu hỏi này, miễn cưỡng lấy lại tinh thần trả lời: “Hai mẫu đầu đến từ Huyết tộc cấp thấp, so với bản đồ DNA của 12 môn đồ có chút khác biệt, nhưng mẫu từ Huyết tộc thân vương lại có khác biệt rất ít… có thể suy đoán việc này có quan hệ đến cấp bậc của Huyết tộc. Không nghi ngờ gì nữa, trong 13 môn đồ có người là Huyết tộc, mà còn là Huyết tộc cao cấp, thậm chí so với thân vương còn cao cấp hơn!”

Tiểu Lôi cười khổ nói: “Loại sự tình này khó trách Giáo hội phải tìm mọi cách để che giấu… Huyết tộc cừu địch lại từng là chiến hữu thân mật của Giáo hội…. ha ha ha ha ha ha…” Hắn bật cười to vài tiếng, nhưng tự biết là giọng cười của mình đầy miễn cưỡng.

“Ngươi biết lai lịch của Hấp huyết quỷ không Lôi?” Diệp Bất Quần thở dài: “Ta phát hiện ra Huyết tộc từng là chiến hữu thân thiết của Giáo hội, thậm chí trong mười ba môn đồ có người là Huyết tộc. Khi ấy trong lòng thực sự khiếp sợ không tả nổi, ta nổi điên lên liền bắt đầu tra tìm lai lịch của Huyết tộc, tại sao họ lại trở thành tử địch của Giáo hội, bọn họ rốt cục từ đâu tới!”

Tiểu Lôi hỏi: “Ngươi tìm được chưa?”, rồi cười khổ tự nói: “Câu hỏi của ta thật ngốc, ngươi nhất định đã tìm thấy cái gì đó.”

Diệp Bất Quần lắc đầu: “Đó là một quá trình gian khổ. Bởi vì chân tướng của lịch sử đều bị che dấu, thậm chí bị người ta cố ý sửa lại. Trước mắt, lai lịch của Hấp huyết quỷ đại khái có hai loại.”

Vẻ mặt Diệp Bất Quần khá nghiêm trọng: “Loại thứ nhất, là loại được các giáo đồ công nhận, cũng là phù hợp với tinh thần của tôn giáo nhất, là loại Hấp huyết quỷ được mô tả trong kinh thánh…” Âm thanh của hắn tựa như đang ngâm nga: “Thượng đế sáng tạo ra người đàn ông đầu tiên trên thế giới là Ađam, nhưng sợ hắn bị cô độc nên lấy một dẻ xương sườn của Ađam để tạo nên người phụ nữ, vì vậy họ là cặp đôi loài người đầu tiên trên thế giới. Sau đó hai người ăn trộm quả cấm trong vườn Eđen, sinh hạ ra một đứa trẻ, là con trai, tên là Caien, là nhân loại thứ ba trên thế giới. Truyền thuyết nói Caien là một nông phu, cùng với huynh đệ của hắn là con của Adam và Eva cùng nhau cung phụng Thượng đế. Caien dùng rau cỏ, huynh đệ của hắn dùng một con dê, Caien vì thế ghen tức giết chết huynh đệ của chính mình, cuối cùng bị Thượng đế phát hiện. Để trừng phạt Caien, Thượng đế không giết chết, nhưng hắn vĩnh viễn bị đày đoạ trong thế giới, trở thành một sinh vật bất tử, phải lấy máu làm thức ăn, sống một cách bi thảm…

Diệp Bất Quần nói một hơi rồi chậm rãi nói tiếp: “Đây là truyền thuyết sớm nhất về lai lịch Hấp huyết quỷ, bởi vì xuất phát từ thánh kinh nên thuyết pháp này được tuyệt đại đa số giáo đồ thừa nhận, chúng ta gọi nó là thuyết “chính thức”.”

Ánh mắt Diệp Bất Quần có chút bi thương, hắn lắc đầu nói: “Lôi, ta không muốn nói những điều này… thực sự không muốn nghĩ nữa…”

Tiểu Lôi thở dài: “Được rồi, ta xin lỗi, ta nghĩ tâm trạng ngươi đang rất không tốt.”

Diệp Bất Quần lắc đầu cười gượng: “Khoảng thời gian tồi tệ nhất đã qua rồi, giờ ta chỉ hơi buồn rầu mà thôi.” Hắn ho khan một tiếng, lấy tinh thần nói tiếp: “Tốt thôi, theo giả thuyết, truyền thuyết về Caien trong thánh kinh, thuyết pháp về lai lịch sớm nhất của Hấp huyết quỷ không phải là sự thật… vậy mục đích của thuyết pháp giả mạo này là gì?”

Tiểu Lôi suy nghĩ rồi chậm rãi nói: “Nếu ta không đoán sai... mục đích lớn nhất của việc lưu lại thuyết pháp này chính là chôn vùi lai lịch chân chính của Huyết tộc, đặc biệt là gán mác ác quỷ cho Huyết tộc, làm cho mọi người trên thế giới biết rằng, Huyết tộc bắt đầu từ tổ tiên họ là Caien đã bị Thượng đế ruồng bỏ. Chỉ cần thế nhân đều tin ở loại thuyết pháp này, việc Huyết tộc từng cùng với Giáo hội sóng vai tác chiến sẽ không được biết tới.”

Diệp Bất Quần nhắm mắt lại: “Lịch sử chính là do kẻ thắng lợi biên soạn lại, họ chỉ biết mô tả lại theo lập trường của mình. Trong lịch sử của kẻ thắng trận, kẻ bại trận tất nhiên là kẻ tà ác… hắc hắc…!”

Nói xong câu này, hắn mở mắt, lắc đầu, tiếp tục nói: “Ta rất có hứng thú đối với cách miêu tả thứ hai về lai lịch của Hấp huyết quỷ, dù sao truyền thuyết này từ phương diện nào cũng đều nói rõ Hấp huyết quỷ từng trung thành với Thượng đế!”

“Vào thời kỳ trung đại… theo truyền thuyết đó là thời kỳ rất hỗn loạn, ta tạm coi đó là thời kỳ trung đại, đại khái khi đế quốc đông La Mã chưa bị dị giáo đồ huỷ diệt, từng có một vị kỵ sĩ tên là bá tước Dracula. Hắn là một tín đồ vô cùng trung thành với Thượng đế, vì tín ngưỡng mà chiến đấu, ra tiền tuyến chiến đấu với dị giáo đồ, nhưng do sinh tử của hắn tại chiến trường không minh bạch, nên tin tức giả truyền về quê hương của hắn, gia đình của hắn bị lừa. Nghĩ rằng hắn đã chết trận, vợ hắn đã tự tử. Khi cuộc chiến kết thúc, bá tước Dracula trở về, biết tin dữ, tính tình của hắn liền thay đổi… hắn dùng một thanh trường mâu điên cuồng đâm thủng tượng Da Tô, trong cơn điên cuồng tuyệt vọng hắn trách móc Thượng đế tại sao hắn vì tín ngưỡng chinh chiến, nhưng thân nhân của hắn lại bỏ mạng. Kết quả pho tượng khi bị đâm thủng lại chảy máu. Bá tước Dracula từ sau đó phản bội lại tín ngưỡng, biến thành một quái vật bất tử dùng máu tươi để sống.

Tiểu Lôi nghe đến đó lập tức nói: “Không thể nghi ngờ, loại thuyết pháp này không được Vatican chính thức thừa nhận. Bởi vì người nào nghe thấy truyền thuyết này, không nghi ngờ sẽ sinh ra lòng cảm thông với Hấp huyết quỷ, loại truyền thuyết này nhất quyết không phải do Giáo hội làm ra!”

Không đợi Diệp Bất Quần nói, Tiểu Lôi bổ sung một câu, cười nói: “So với thuyết pháp giả mạo, ta thấy thuyết thứ hai đáng tin cậy hơn. Thuyết pháp thứ hai xuất phát từ nơi nào?”

“Chỉ là truyền thuyết, hoặc truyền thuyết dân gian”, Diếp Bất Quần tựa hồ có chút do dự, về phương diện nội tâm hắn đồng quan điểm với Tiểu Lôi, nhưng về phương diện khác, hắn không cách nào nói những lời bất kính đối với Giáo hội, chỉ thở dài nói: “Truyền thuyết dân gian có thể phát sinh, ta nghĩ bên trong tự nhiên có một sự tình, nếu truyền thuyết là thật, ta nghĩ trong đó ít nhiều có điểm sự thật, dù có 9 phần là giả thì cũng có một phần là thật.”

Tiểu Lôi lập tức tiếp lời: “Ồ, không sai, căn cứ loại truyền thuyết thứ hai này, bá tước Dracula chính xác từng là tín đồ trung thành với Thượng đế, xem ra Hấp huyết quỷ từng cùng Giáo hội sánh vai tác chiến, vậy là có một chút tin đồn đã truyền lại.”

Nói đến đây, Tiểu Lôi đột nhiên nói: “Lão Diệp, vừa rồi ngươi nói về kết quả thử nghiệm mẫu máu… những thứ đó ngươi có mang theo không vậy?”

Những chứng cứ đó!

“Đương nhiên là không”, Diệp Bất Quần cười khổ: “Khi ngươi tìm thấy ta, toàn bộ gia sản của ta là bộ y phục trên người này, ngươi xem trên người ta còn có kết quả kiểm tra không?”

Ánh mắt của hắn lại đắm chìm trong hồi tưởng…

“Sau khi có kết quả thử máu, ta không có cách nào khống chế cảm giác sợ hãi, ta nghĩ ta đã phát hiện ra một số điều vĩnh viễn không nên cho người khác biết chân tướng! Từ rất nhiều thế kỷ, Huyết tộc đã trở thành một biểu tượng tà ác, một danh từ kinh khủng ngang với từ tội ác, hoặc là do kết quả của sự tuyên truyền cố ý của Giáo hội. Nhưng nếu bây giờ cho mọi người biết, lúc đầu trong mười ba môn đồ thần thánh, có gần một nửa là sinh vật Hắc Ám, vậy sẽ mang đến kết quả gì? Sẽ mang đến chấn động thế nào? Ta còn lo lắng, kết quả này khi bị lộ ra ngoài sẽ còn phá huỷ nghiêm trọng nền móng của tôn giáo!”

“Trong lòng ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng một sự tò mò về tri thức cứ như điều khiển ta vậy! Mỗi ngày ta đều cảm thấy mong mỏi biết được chân tướng của lịch sử, mong mỏi khám phá ra tất cả sự thật! Trong thời gian đó, xung đột giữa Giáo hội và Hắc Ám Hội Nghị không ngừng leo thang, toàn bộ thủ hộ kỵ sĩ đoàn đều bị động viên, trong lòng ta mang gánh nặng trầm trọng, vừa muốn đi các nơi chấp hành nhiệm vụ của Giáo đình, một mặt cầm thanh trường kiếm này chiến đấu với sinh vật Hắc Ám. Nhưng đồng thời, trong thâm tâm ta có một thanh âm nói với ta rằng… bọn họ, những địch nhân trước mặt, thực sự từng là bằng hữu của chúng ta, là chiến hữu,… thậm chí là huynh đệ!”

“Rốt cục, trong một lần làm nghi thức thánh lễ, trạng thái dị thường của ta đã bị phát hiện.”

“Chờ một chút, ngươi nói ngươi bị phát hiện?” Tiểu Lôi nghi hoặc hỏi.

Ngươi vừa nói qua, Thánh kỵ sĩ của Giáo hội phải được Thánh Thiên sứ thừa nhận, phải nhỏ máu tươi của chính mình vào trong chén thánh, sau đó được Thánh Thiên sứ thừa nhận mới được. Chúng ta hàng năm đều phải trở lại Giáo đình tiến hành nghi thức một lần, dùng đức tin và máu tươi cung phụng cho chén thánh, như vậy linh hồn mới được liền lạc với Thiên sứ, sau đó được Thiên sứ ủng hộ, linh hồn mới nhận được sự hỗ trợ của thánh lực Thiên sứ.

Tiểu Lôi nhớ rồi, thân thể Diệp Bất Quần khá đặc thù, không tiếp thu được pháp thuật của hắn, tiên thuật của phương Đông không có cách nào trị thương cho hắn, chính là vì nguyên nhân trên linh hồn của hắn có lạc ấn Thiên sứ.

Loại ấn ký này không có cách nào tồn tại vĩnh viễn, theo thời gian từ từ yếu đi, nên một thời gian phải củng cố lại mới được.

Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi lập tức hiểu được dụng ý của nghi thức, hỏi: “Vậy trong nghi thức xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Bất Quần gật đầu: “Đúng vậy, người ta cung phụng là Raphael một trong thất đại Thiên sứ, nhưng khi ta nhỏ máu vào trong chén thánh, nó không tiếp nhận, máu của ta không có cách nào dung hợp, ngược lại trong chén thánh lại phát ra một ngọn lửa, đốt cháy máu của ta. Loại tình huống này chứng tỏ ta đã bị ô nhiễm, không còn tinh khiết.”

“Cái gì?”

“Ô nhiễm! Linh hồn của ta đã không còn tinh khiết, đã bị tà ác xâm chiếm, tín ngưỡng của ta trở nên nhơ nhớp… do đó, máu tươi của ta mang theo tội nghiệt, không có cách nào cung phụng Thiên sứ thuần khiết…” Ngữ khí của Diệp Bất Quần đầy khổ sở: “Đây là truyền thống từ xưa của Thánh kỵ sĩ, nếu máu bị Thiên sứ cự tuyệt, hắn nhất định là đã phạm vào tội lỗi nào đó, bởi vì tất cả Hắc Ám và tội nghiệt đều không che giấu nổi Thiên sứ vạn năng. Một khi trong nghi thức bị phát hiện ra không còn tinh khiết, Thánh kỵ sĩ đó sẽ lập tức bị đưa vào sở tài phán tiến hành thẩm vấn!”

“Cứ như vậy là bị thẩm vấn? Vì một nghi thức mà bị thẩm vấn? Các ngươi là Thánh kỵ sĩ, địa vị cao cao tại thượng mà!” Tiểu Lôi cười khổ: “Thật quá khinh suất.”

“Lúc ấy mọi người đều hoảng sợ, bởi vì ta là thủ lĩnh Thánh kỵ sĩ của kỵ sĩ đoàn, từng là tín đồ tối kiên định và trung thành với tín ngưỡng… các Thánh kỵ sĩ khác vô cùng khiếp sợ, thậm chí bọn họ đều cho rằng nhất định có sai lầm, bởi vì họ nghĩ ta tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện gì phản bội…” Diệp Bất Quần cười khổ: “Nhưng trong lòng ta lúc ấy thập phần khiếp sợ, bởi vì nội tâm ta hiểu được tín ngưỡng của mình đích xác đã dao động! Sự khiếp sợ đó Thiên sứ làm sao không biết, đồng thời ta cũng không phản kháng, mặc cho họ tống vào sở tài phán.”

“Phì! Thiên sứ gì cũng biết… Lão Diệp, ta thấy chẳng có gì kỳ quái... Thiên sứ của các ngươi, ta xem qua bất quá là có chút pháp lực cao cường thôi. Trong thần thoại truyền thuyết của phương đông chúng ta, những kẻ lợi hại đều biết một ít, tỉ như loại pháp thuật “Độc tâm thuật”. Ta nghĩ những Thiên sứ đó phân nửa là sử dụng pháp thuật này, họ sử dụng loai pháp thuật tương tự để đọc nội tâm ngươi, về phần nghi thức kia, ta đoán có thể là một thủ đoạn gạt người mà thôi…”

“Làm sao ngươi biết?”

Tiểu Lôi cười nói: “Ta hỏi ngươi, có phải trước khi tham gia nghi lễ, các ngươi phải trầm tâm tĩnh khí, bài trừ tạp niệm? Nội tâm đầy thành kính?”

“Chắc chắn rồi! Đó là nghi thức thần thánh mà!”

“Đúng rồi! Bởi vì các ngươi là Thánh kỵ sĩ, sở hữu một lực lượng tiêu chuẩn, tu luyện linh hồn hẳn là có tiêu chuẩn rồi. Độc tâm thuật thông thường, đều phải dựng lên hai chỗ dựa, một là người làm pháp thuật phải có pháp lực cao hơn đối tượng bị thi thuật, các ngươi thoả mãn điểm này vì Thiên sứ chắc chắn lợi hại hơn các ngươi. Thứ hai, người bị thi thuật tâm tình phải buông lỏng, nội tâm không hề đề phòng, càng dễ dàng bị nhìn thấu tâm linh, người làm pháp thuật mới dễ dàng hoàn thành Độc tâm thuật, khó khăn càng ít.”

“Vậy ý ngươi là… tất cả nghi thứ đều là nguỵ trang… thế nhưng bởi vì chúng ta buông lỏng cảnh giác nội tâm, buông lỏng tâm tình, nhất mực cung kính thì Thiên sứ mới dễ dàng thi triển Độc tâm thuật đối với chúng ta?”

Tiểu Lôi cười nói: “Đại khái là như thế, ngoài ra một nghi thức trang nghiêm cũng có thể gia tăng sự thần bí tôn giáo.”

Diệp Bất Quần trầm mặc giây lát rồi thở dài: “Nguyên là như thế, ngươi nói rất có đạo lý.”

Về phần máu bị hoà tan, hoặc bị đốt thành ngọn lửa, loại trò quỷ này có thể dùng pháp thuật làm ra, là thủ đoạn làm tăng thêm cảm giác thần bí.

“Lúc ấy ta không phản kháng, bởi vì ta nguyện ý vào sở tài phán, thậm chí hy vọng có thể gặp Giáo hoàng, vì ta tin vào sự nhân từ của Giáo đình, ngài sẽ cứu rỗi linh hồn lầm lạc của ta. Ta không nghĩ đến sự phản bội, ta chỉ cho rằng linh hồn của mình bị lạc lối… nhưng sở tài phán, truyền tới một tin tức khiến ta phát lạnh…” Diệp Bất Quần nghiến răng: “Bọn họ không ngờ phán ta phải chết, không cho ta cơ hội giải thích, hoặc cơ hội để cứu ta… bọn họ tựa hồ gấp rút muốn ta chết ngay lập tức!”

Bạn đang đọc Chí Tôn Vô Lại của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.