Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa nở có thể hái

Phiên bản Dịch · 4287 chữ

“Cởi đồ rồi ngâm nước hả? Hay lắm hay lắm a…” Sắc mặt Tiểu Lôi có chút tà quái, con mắt ngó tới ngó lui trên người Diệu Yên rồi cười hì hì nói: “Còn nàng thì sao? Nàng hộ pháp cho ta, có phải là cũng cùng theo ta xuống ngâm nước không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Yên chợt đỏ lên như hoa đào, trừng mắt nhìn Tiểu Lôi nói: “Thiếp tự nhiên là không cần phải xuống nước. Chỉ bất quá bộ công pháp này có hơi kỳ lạ, sau khi chàng dùng xong chu quả, cần phải vận công tống nhiệt khí trong cơ thể ra, cho nên mới cần phải ngâm người trong nước.”

Hai người lập tức chuẩn bị một hồi. Địa điểm… là đặt ngay tại phòng tắm của Tiểu Lôi.

Diệu Yên đã ra tay bố trí vài trận pháp chung quanh phòng, rồi giao hết các việc cho Tiểu Thanh, sau đó Diệu Yên mới cùng Tiểu Lôi tiến vào trong phòng.

“Ta phải cởi đồ à? Ta thật sự phải cởi đồ à?” Tiểu Lôi cười hí hí, lẹ làng cởi hết áo ngoài ra, sau đó lại tuột luôn quần dài, cố ý lạng qua lạng lại trước mặt Diệu Yên. Sắc mặt Diệu Yên ửng đỏ, khẽ gắt một tiếng, rồi nhắm tịt mắt lại. Liền nghe thấy Tiểu Lôi cười nói: “Hảo lão bà, lại đây nào, cơ hội khó có, để phu quân ta hôn nàng một cái…”

Sắc mặt Diệu Yên đỏ như muốn xuất hết máu ra ngoài, nghe vậy trong lòng càng thêm hoảng loạn, lẹ làng né người qua một chút, rồi lại nghe tiếng nước bắn tung tóe. Thì ra Tiểu Lôi đã nhảy vào bồn tắm. Hắn ngồi trong bồn tắm, lấy tay xoa nước trên mặt rồi quay sang Diệu Yên giở bộ mặt quỷ làm trò.

Diệu Yên vừa tức vừa thẹn, từ từ đi tới bên cạnh bồn tắm rồi cũng khoanh chân ngồi xuống. Chỉ là khi ánh mắt nàng nhìn tới thân thể cường tráng của Tiểu Lôi, tim đập thình thịch như trống trận. Rồi lại thấy Tiểu Lôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình. Nàng ngượng ngùng cố tình né tránh, nhưng thân người lại cứ như nhũn cả ra, muốn cử động cũng không cử động được, đành vội nhắm nghiền mắt lại. Tiểu Lôi nhẹ nhàng nựng mặt nàng rồi cười nói: “Diệu Yên ngoan, sao nàng nhắm mắt lại vậy? Chẳng lẽ tướng ta khó coi lắm sao?”

Trong lòng Diệu Yên mặc dù đã coi Tiểu Lôi là phu quân, nhưng bình nhật thì hai người tối đa cũng chỉ là nắm tay nắm chân, ôm ấp một chút mà thôi, chưa có bao giờ lại thân mật quá cỡ như thế này. Lúc này Tiểu Lôi ngồi ngay bên cạnh, cả người trần trụi lõa thể, mặc dù là ẩn trong nước, nhưng nước lại trong suốt như vậy, cơ hồ so với không có gì che đậy cũng không khác biệt gì. Diệu Yên ráng sức thu liễm tâm thần, nghiêm mặt nói: “Chàng đừng có hồ đồ, một chút nữa thiếp chỉ chàng cách hành công, chàng không thể nào có tạp niệm. Nói không chừng bị tẩu hỏa nhập ma thì thật không phải là chuyện tốt đẹp gì đâu.”

Nói xong, nàng ngưng thần đọc mấy câu khẩu quyết hành công. Bộ khẩu quyết này thật ra là của Tiên Sơn phái. Nói tới chuyện này, Tiên Sơn phái dù sao cũng từng có Huyết Ngọc Thạch Chung Nhũ, là đồ dùng để luyện chế Hóa Vũ Đơn. Mấy ngàn năm nay, Tiên Sơn phái có được nhiều Hóa Vũ Đơn nhất, tự nhiên là nghiên cứu ra một pho pháp môn chuyên dùng để dung hợp hiệu lực. Đó là cách sử dụng thích hợp nhất.

Mà Tiểu Lôi có được trái chu quả này, phân tích tới cùng thì hiệu dụng so với Hóa Vũ Đơn không sai biệt mấy, mà hiệu quả tốt thì lại hơn nhiều. Cho nên bộ công pháp này thật sự cũng có hữu dụng.

Diệu Yên truyền thụ khẩu quyết, Tiểu Lôi liền không dám giở lại bộ mặt giỡn cợt nữa, ngưng thầm chăm chú nhớ lấy, dựa theo lời của Diệu Yên nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trong nước, hai tay thả lỏng trên đầu gối, tâm thần thu liễm, tư từ chuyển động nội tức trong cơ thể. Khi pháp lực bắt đầu vận hành, trên người, trên mặt hắn dần dần xuất hiện một chút hào quang.

Diệu Yên chờ tới khi Tiểu Lôi nhập định, liền nhanh chóng lấy ra trái chu quả, thận trọng tách ba phiến lá ra, còn chu quả thì nhẹ nhàng đẩy vào miệng Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi đang nhắm mắt vận công, liền cảm thấy trong miệng có một vật gì đó, một tia linh khí từ trong cổ họng chạy thẳng lên thiên linh. Hắn lập tức rùng mình, không dám nghĩ ngợi nhiều, từ từ nuốt xuống, lẳng lặng để ý tới những biến hóa trong cơ thể.

Chu quả kia vào miệng lập tức biến hóa, dường như đã trở thành một dòng chảy ấm áp cuồn cuộn đổ vào người. Luồng hơi ấm vừa nhập vào thể nội, lập tức tự động phân tán, bắt đầu chạy khắp người, khiến toàn thân cảm thấy thư thái, muốn bay bổng. Tiểu Lôi chỉ cảm nhận được tâm thần đều rung động, mùi vị mỹ diệu này giống như là mười vạn tám ngàn lỗ chân lông toàn bộ đều mở ra, trong lúc nhất thời suýt nữa tâm thần trở nên không còn giữ vững được.

Trong lúc hắn đang bay bổng, liền nghe tiếng Diệu Yên từ trong tai ngưng thần quát lên: “Thu liễm tâm thần, pháp tụ linh tuệ!”

Lúc này Tiểu Lôi mới giật mình.

Chu quả này quả nhiên thần kỳ, sau khi ăn xong, khiến người ta trở nên bay bổng như thần tiên. Cũng may là Diệu Yên đã từng nói qua cho hắn biết, nếu hắn không cẩn thận để bị trầm mê trong đó, thoải mái mà hưởng thụ, thì hiệu quả thần kỳ kia của chu quả cũng coi như là lãng phí đi mất. Hiện tại chuyện trọng yếu nhất chính là thu liễm tâm thần, đem linh khí của chu quả tụ tập lại, thu vào cho bản thân sử dụng mới được.

Lúc này toàn thân Tiểu Lôi đỏ rực lên, dòng chảy ấm áp kia đã sớm phân tán đi vào khắp kinh mạch toàn thân, phía đông một chút, phía tây một đoàn, hắn nhanh chóng dựa theo bộ tâm pháp của Diệu Yên, khiến nội tâm bản thân trở nên trầm tĩnh lại. Linh đài lập tức trở nên trong sáng, một tia nội tức từ từ chuyển vận khắp toàn thân, giống như trăm sông đổ về biển, đem dòng chảy ấm áp đang phân tán khắp nơi trong cơ thể, một lần nữa hội tụ lại, từng tia từng tia dồn dập nhập vào linh tuệ phách.

Linh tuệ phách chính là căn bản tính mạng quan trọng nhất của người tu hành, y hệt như khí hải đan điền của người luyện võ vậy. Người tu hành, vô luận là đang trong giai đoạn luyện khí, hay là giai đoạn tu pháp, cả ‘khí’ lẫn pháp lực đều chứa trong linh tuệ phách, giống như suối nguồn của động lực.

Tiểu Lôi sớm đã có bán tiên chi thể, linh khí trong người tự nhiên là vô cùng nhiều, nếu muốn nói tới ‘khí' thì hắn so với người khác đều hùng hậu hơn nhiều. Nhưng đoạn đường tu hành của hắn quá ngắn, tuyệt đại đa số ‘linh khí' đều vẫn còn chứa trong linh tuệ phách, chưa có luyện hóa thành pháp lực chân chính. Lúc này, hắn đem dòng chảy ấm áp toàn thân tụ tập lại thành một, dựa vào tâm pháp để từng tia xâm nhập vào linh tuệ phách. Biến hóa liền lập tức sản sinh.

Hắn chỉ cảm giác được cả người run lên, từ nơi thâm sâu nhất trong tâm linh, đột nhiên trở nên bị hun nóng lên, dường như tại một nơi thâm sâu trong tâm linh có một tia hỏa diễm, bừng bừng thiêu đốt linh hồn bản thân! Linh khí trong thể nội, trong hỏa diễm, dần dần bị thôn phệ hết, từng luồng linh khí đều bị tiêu thất, dần dần ngưng tụ thành từng tia pháp lực, nhanh chóng di chuyển khắp toàn thân, sau đó quay về linh tuệ phách…

Thân thể Tiểu Lôi hiện tại dường như biến thành một vòng tuần hoàn. Nửa người của hắn nóng bừng, nửa người thì bình thường. Dòng chảy ấm áp do chu quả hóa thành càng lúc càng trở nên thịnh vượng, dần dần biến thành một ngọn hỏa diễm, tùy ý thiêu đốt linh khí trong thể nội Tiểu Lôi. Quá trình luyện hóa này thật không phải là chuyện hưởng thụ gì. Tiểu Lôi chỉ cảm thấy giống như đang nằm trong lò lửa, nhịn không được há miệng rên lên một tiếng.

Hắn vừa há họng, trong miệng không ngờ lập tức phóng ra một tia bạch khí, tia bạch khí này vốn là linh khí bị kích động cực độ trong người Tiểu Lôi. Hắn vừa mở miệng thì cảm giác như miệng đang trở thành cửa khẩu bài tiết, cảm thấy thư thái được một chút, nhưng lại ngấm ngầm nghe được lời cảnh cáo của Diệu Yên: “Mau ngậm miệng lại, cẩn thận coi chừng linh khí tiết ra ngoài.”

Nhìn thấy vẻ thống khổ trên mặt Tiểu Lôi, Diệu Yên liền lẹ làng điểm ngay mi tâm của Tiểu Lôi, thúc đẩy một chút linh khí tiến vào, trợ giúp Tiểu Lôi thu liễm tâm thần, đồng thời đem từng tia linh khí ép về linh tuệ phách.

Lúc này, linh tuệ phách của Tiểu Lôi đã biến thành một lò lửa lớn, liên miên bất tuyệt đem linh khí trong thể nội của Tiểu Lôi chuyển hóa thành pháp lực. Đây chính là hiệu lực của chu quả. Mặc dù chu quả thật thần kỳ, nhưng dù sao thì linh khí trong người Tiểu Lôi cũng vô cùng hùng hậu, cho nên mới đột nhiên có thể bắt đầu luyện hóa được. Pháp lực bản thân của Tiểu Lôi vốn yếu nhược, một chút cũng khống chế không được, tự nhiên là có không ít chạy tán loạn ra ngoài. Cũng may là có Diệu Yên ở bên cạnh, nàng liên miên bất tuyệt truyền pháp lực vào mi tâm của Tiểu Lôi.

Nhờ vào pháp lực của Diệu Yên, Tiểu Lôi mới từ từ ổn định lại được. Nội tức trong cơ thể lưu chuyển, tuần hoàn không ngừng, pháp lực bắt đầu dần dần tăng cường. Pháp lực của hắn tăng cường được một phần thì lại có thể khống chế linh khí trong cơ thể thêm được một phần.

Chỉ là cả người hắn như một lò lửa, toàn thân mồ hôi chảy ròng ròng. Nhiệt khí trong người tán phát ra ngoài, mặt dù ngâm người trong nước, nhưng ngay cả nước cũng sôi sùng sục, dường như muốn trào cả ra ra ngoài. Mặc dù thân thể của Tiểu Lôi đau đớn, nhưng nội tức trong người đã bình hòa lại. Đột nhiên hắn cảm giác được một ý tưởng ấm áp trong lòng, thì ra bằng vào pháp lực của Diệu Yên đưa vào, hai người đã bắt đầu có tâm niệm tương thông.

Hắn từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Diệu Yên nhìn hắn mỉm cười. Ngón tay vẫn điểm ngay mi tâm của hắn. Tiểu Lôi cảm động trong lòng, mặc dù không mở miệng nói, nhưng một tia ý niệm đã nói lên: “Được rồi, ta có thể tự lo được. Nàng không cần phải hao phí thêm sức lực nữa.”

Diệu Yên mỉm cười lắc đầu, trong tâm Tiểu Lôi phảng phất nghe được thanh âm của Diệu Yên: “Hiệu lực của chu quả chỉ hữu hạn mà thôi. Thừa dịp bây giờ luyện ra thêm một phần pháp lực là có thể thu dụng thêm một phần. Để thiếp giúp chàng luyện hóa thêm một chút pháp lực.”

Tiểu Lôi gật gật đầu, không nghĩ ngợi gì khác nữa, chuyên tâm thu liễm tâm thần…

Hai người ngồi xuống, cũng không biết đã ngồi bao lâu nữa.

Nguyên lai nhiệt lượng lò lửa trong linh tuệ phách kia cuối cùng cũng dần dần hòa hoãn. Khi nhiệt lượng đã bình hòa trở lại, Tiểu Lôi cũng hiểu rõ hiệu lực của chu quả đã dần dần sử dụng hết. Hắn vừa mới có ý nghĩ này trong đầu liền cảm thấy pháp lực từ huyệt mi tâm do Diệu Yên tống vào đột nhiên tăng lên. Thì ra là Diệu Yên muốn nhân cơ hội tối hậu này, khiến cho hắn thu thêm một chút.

Thời khắc này, pháp lực trong người của Tiểu Lôi đã không còn giống như trước nữa, pháp lực trong linh tuệ phách của hắn sung mãn cho nên pháp lực của Diệu Yên vừa tiến vào là có thể lập tức dung hợp được ngay. Linh tuệ phách vốn giống như một lò lửa bị dập tắt, trong nháy mắt lại bừng lên mãnh liệt thêm ba phần. Đột nhiên Tiểu Lôi nghe thấy giống như bên tai phảng phất có một âm thanh tuyệt diệu truyền lại, sau đó mơ hồ lại có tiếng sấm vang ầm ầm, dường như ở một nơi thâm sâu nào đó trong nội tâm có một hạt gì vô cùng cứng rắn đột nhiên bị nứt ra. Sau một tiếng ầm, pháp lực trong linh tuệ phách liền ào ạt tràn ra, Tiểu Lôi há to miệng, nhịn không được gầm lên một tiếng…

Lập tức lò lửa trong linh tuệ phách bị tiêu diệt, tất cả các dị tượng trong thể nội toàn bộ trở nên tĩnh lặng. Ngay cả tia pháp lực do Diệu Yên đưa vào đều dường như bị pháp lực sung mãn trong linh tuệ phách của Tiểu Lôi hấp dẫn, lưu lại trong cơ thể của Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi mở mắt ra thì cảm thấy là đã nhìn lại được, mơ hồ cảm nhận ra bản thân có chút khác biệt. Ngay cả một giọt nước ở trước mặt cũng có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng kinh người. Lúc này thần hồn của của hắn sảng khoái dị thường, trong lòng dường như có một loại ảo giác, chỉ cần hắn vung tay một cái là có thể bay lên được.

Hắn đưa mắt nhìn Diệu Yên, lúc này Diệu Yên vẫn ngồi nép ở bên cạnh hắn như trước. Ngón tay điểm trên mi tâm của hắn đã từ từ để xuống. Sắc mặt Diệu Yên vẫn thanh lệ như trước nhưng nhãn thần xem ra lại có chút uể oải.

Lần nhập định này của hắn, sợ rằng đã không ít ngày. Diệu Yên thủy chung vẫn không ngưng việc truyền pháp lực vào cho hắn. Mặc dù chỉ là một tia pháp lực, nhưng lại liên miên bất tuyệt như vậy, cho dù pháp lực Diệu Yên có thông huyền cách mấy, cũng có chút không chịu nỗi.

Trong ánh mắt uể oải của Diệu Yên lại mang theo vẻ vui mừng, nàng nhẹ giọng nói: “Tốt rồi, cuối cùng cũng đại công cáo thành. Chàng… cảm thấy thế nào?”

Tiểu Lôi ngưng mắt nhìn Diệu Yên, trong lòng nảy sinh một tia nhu tình, chậm rãi từ trong nước đứng lên. Diệu Yên la hoảng một tiếng, lập tức ngắm chặt mắt lại. Thì ra là có cái gì lòng thòng. Tiểu Lôi thản nhiên cười, từ trong bồn tắm bước một bước ra ngoài, không ngờ lại dùng một tay ôm lấy cổ Diệu Yên, tay kia thì để ngay dưới đầu gối nàng, nhẹ nhàng dùng lực, bế nàng lên.

Diệu Yên kinh hoảng la lên một tiếng, hai tay bất giác ôm chặt lấy cổ Tiểu Lôi. Mặc dù khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng lên, nhưng vẫn cứ giấu mặt vào bả vai của Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi cảm thấy trong người tràn đầy tinh lực, tựa như muốn nổ tung lên, liền hít một hơi thật sâu, rồi ôm Diệu Yên, toàn thân ướt nhẹp cứ thế bước ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng ngủ, rồi đem nàng chầm chậm đặt lên giường.

Diệu Yên ngay cả đối mặt với cao thủ Tu Pháp kỳ cũng chưa từng quá hoảng loạn như lúc này, chỉ cảm giác được là sau khi Tiểu Lôi ôm lấy người nàng thì cả người bủn rủn, cho dù có một thân pháp lực như vậy, nhưng cả một chút khí lực cũng không vận lên được. Nhưng khi Tiểu Lôi đem nàng đặt lên giường, mặc dù trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao lại có chút cảm giác thất vọng…

Nàng mở mắt nhìn Tiểu Lôi, lại phát hiện Tiểu Lôi đang chăm chú nhìn mình. Diệu Yên ngượng ngùng, liền lập tức nhắm nghiền mắt lại. Lúc này tim Tiểu Lôi đập loạn xạ cả lên, nhìn thấy Diệu Yên nằm trước mặt, nàng vốn tư dung tuyệt sắc, mà vừa rồi trong lúc hắn bế nàng tới đây, nước trên người hắn đã thấm ướt hết quần áo của nàng. Thời khắc này, tấm hắc sa dính sát lấy ngọc thể của nàng, nhìn hết sức mê người. Bộ ngực cao vút khe khẽ nhấp nhô. Một tia lý trí tối hậu duy nhất còn lại của Tiểu Lôi cũng đã quẳng sang một bên, bèn cúi người xuống áp lên người Diệu Yên. Diệu Yên mở miệng la hoảng, nhưng âm thanh vừa lọt ra ngoài thì lập tức bị Tiểu Lôi dùng miệng bịt lại.

Tiểu Lôi tận tình nhấm nháp đôi môi anh đào mềm mại kia. Một tay ôm sau lưng Diệu Yên, cánh tay kia lại tiến vào trong áo của nàng, nhẹ nhàng chụp ngay lấy bộ ngực đầy đặn của nàng. Diệu Yên không nói ra lời nhưng từ mũi lại phát ra tiếng rên rĩ động lòng người. Tiểu Lôi lại càng như si như cuồng, cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi anh đào của Diệu Yên. Nàng vừa hớp được nửa hơi khẩu khí thì Tiểu Lôi đã rà xuống hôn ngay cổ của nàng.

Diệu Yên như bị sét đánh, chỉ cảm thấy dường như môi Tiểu Lôi có mang theo hỏa diễm, phàm là chỗ nào hắn hôn qua, da thịt chỗ đó giống như bị thiêu đốt. Diệu Yên lần đầu ***ng phải chuyện này, cả người run rẩy, chỉ có hai tay là theo bản năng ôm chặt lấy cổ Tiểu Lôi, dùng sức nhắm nghiền mắt lại.

Tiểu Lôi nhẹ nhàng giải khai bộ quần áo màu đen trên người Diệu Yên rồi lưu lại một nụ hôn nóng bỏng lên trên cổ trên ngực của nàng. Diệu Yên nhẹ giọng rên rỉ, lại càng khiến nhiệt huyết của Tiểu Lôi dâng trào. Hắn không còn có thể ức chế cảm tình của mình, một tay đã đặt lên tiểu phúc của Diệu Yên, làn da mịn màng mơ hồ có chút run rẩy. Vùng tiểu phúc phẳng lỳ không có lấy một chút mỡ thừa, da thịt tựa như được tạc ra từ băng ngọc, không chút tỳ vết. Đầu ngón tay của Tiểu Lôi mơ hồ run rẩy, rồi thẳng một đường trượt xuống dưới…

Vừa lúc ngón tay của Tiểu Lôi nhẹ nhàng ***ng vào nơi da thịt mềm mại nhất của nữ nhân thì Diệu Yên đột nhiên bừng mở mắt ra, la hoảng một tiếng, cả người run rẩy mãnh liệt, ôm chặt lấy cổ Tiểu Lôi, người cong như một cây cung bị giương ra hết cỡ, nàng nhịn không được kêu lên: “Chàng… chàng đang làm gì thiếp vậy?”

Tiểu Lôi cười có vẻ hắc ám, khẽ cắn trái tai của nàng rồi cười nói: “Tự nhiên là làm cái việc mà vợ chồng nên làm…”

Trong mắt Diệu Yên hàm chứa bảy phần xuân ý, nhưng lại có ba phần ngây thơ khờ khạo và mờ mịt: “Vợ chồng thì nên làm …. chuyện gì?”

Dù sao nàng cũng là hoa yêu hóa thành người. Chuyện nhân luân đại đạo này, căn bản là nàng không hiểu. Cho dù là pháp lực của nàng cao cường, thời gian tu luyện đã lâu dài, nhưng mấy cái chuyện chăn gối kiểu này làm sao mà nàng biết được? Cho dù là trong thời gian tu luyện trên núi Tiên Sơn, đám người tu hành ở Tiên Sơn, sao lại cùng nàng bàn thảo ba cái chuyện này?

Lúc này trong người Diệu Yên dường như có cả đoàn nhiệt hỏa, mơ hồ biết được Tiểu Lôi đang làm một cái chuyện cực kỳ không tầm thường đối với mình. Cảm giác đó mỹ diệu dị thường, nhưng lại chẳng biết là cái gì. Xem ra trong lòng của nàng, vốn tưởng rằng cái gì mà chuyện phu thê, thì cũng chỉ là ôm ôm ấp ấp, ở cùng một chỗ là làm phu thê mà thôi…

Nhưng phần ngây thơ khờ khạo này, lại càng gia tăng kích thích đối với dục vọng của nam nhân. Tiểu Lôi gầm nhẹ một tiếng, khó lòng nhẫn nại được dục vọng trong lòng, dùng sức đè lên người Diệu Yên, đầu gối đã phân khai đôi chân ngọc ngà của nàng. Trong lòng Diệu Yên có ba phần kích động, ba phần nhẫn nại, lại thêm ba phần hoảng sợ, nhưng hai chân hai tay đã theo bản năng quấn chặt lấy Tiểu Lôi, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng rồi thân thể của hai người cũng dính chặt vào nhau, không có lấy nửa phân khe hở. Tiểu Lôi áp trên người Diệu Yên, dùng sức rướn một cái, lập tức tiến nhập vào nơi kỳ diệu kia. Cả người Diệu Yên đột nhiên ưỡn lên, cặp mắt kiều diễm nửa nhắm nửa mở, trong sóng mắt mông lung ẩn chứa vài phần thẹn thùng cùng đau đớn. Thanh âm nhu mì phát ra như tiếng rên nhẹ tựa hồ đau đớn lại tựa hồ hoan hỉ… Rốt cuộc, Diệu Yên cũng nhịn không được, mở cái miệng nhỏ nhắn nhằm ngay bả vai của Tiểu Lôi cắn một cái.

Mây mưa đã qua, cả người Diệu Yên co lại như một con mèo nhỏ rúc vào lòng Tiểu Lôi, bộ tóc dài của nàng xỏa ra, trong mắt lộ ra vẻ rã rời thỏa mãn, vẫn mang theo vài phần xuân ý còn dư lại. Một tay Tiểu Lôi ôm lấy Diệu Yên, tay còn lại vuốt ve chân thon dài của nàng, ngón tay mơn trớn nhẹ nhàng, lập tức lại khiến Diệu Yên phát ra tiếng rên rĩ chết người.

Diệu Yên đột nhiên ngẩn khuôn mặt đang nhộn nhạo thẹn thùng lên, sóng mắt ôn nhu như gợn nước, thấp giọng nói: “Chàng… chàng… vừa rồi, có phải là chuyện vợ chồng nên làm phải không?”

Tiểu Lôi mỉm cười, đưa tay vén mái tóc rối bời trên mặt Diệu Yên rồi cười nói: “Cảm giác thế nào?”

Lông mi Diệu Yên khẽ nhíu lại rồi hạ giọng nói: “Đau lắm… nhưng sau đó … lại cảm thấy rất là….” Nói tới đây rồi chỉ giúi mặt vào ngực Tiểu Lôi không chịu nói tiếp nữa.

Tiểu Lôi cười ha hả, ôm chặt giai nhân vào lòng, cảm giác được cả người trên dưới, hạnh phúc cùng thỏa mãn tràn đầy rồi cũng thấp giọng trêu chọc: “Sau đó thì thế nào? Có phải rất thoải mái không?”

Mặc Diệu Yên đỏ lên, đột nhiên dùng sức cắn ngay ngực Tiểu Lôi một cái. Tiểu Lôi thấp giọng la đau, cười khổ nói: “Nàng còn cắn, bả vai của ta đã bị cắn mất một miếng thịt rồi.”

Quả nhiên trên bả vai của Tiểu Lôi, lưu lại một dấu răng tròn trịa chỉnh tề, thì ra là vừa rồi trong lúc Diệu Yên quên hết tất cả, cắn một cái trên vai Tiểu Lôi. Diệu Yên nghe vậy, thở dài, cảm thấy rất đau lòng, khe khẽ vuốt ve dấu răng trên vai Tiểu Lôi rồi ôn nhu nói: “Đau hả?”

Tiểu Lôi cười hì hì, cố ý bắt chước bộ dạng vừa rồi của nàng: “Lúc bắt đầu thì đau … sau đó thì…. hắc hắc…”

Diệu Yên khẽ liếc Tiểu Lôi. Nàng lúc này vừa mới hưởng được tư vị mây mưa, khí chất tiên tử kia của nàng lại ngấm ngầm ẩn chứa thêm vài phần quyến rũ, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cơ hồ khiến Tiểu Lôi muốn ngây người đi. Diệu Yên đứng dậy, lấy ra một cái bình sứ từ trong túi Bách Bảo để trong tay, thì ra là bình “Sinh Cơ Cao”, nhẹ nhàng xoa xoa lên vết răng trên vai Tiểu Lôi. Ngón tay của nàng mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve. Tiểu Lôi lại động tình, ôm lấy cổ Diệu Yên vuốt ve một phen.

Bạn đang đọc Chí Tôn Vô Lại của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.