Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 82

Phiên bản Dịch · 3800 chữ

Chương 174

Tên ngốc đại hôn, ai mừng ai lo?

Bởi vì tôi thành công chọc giận tên ngốc Đông Phương Cửu kia, cho nên tôi bịgiam lại. Còn may là, cái gọi là ‘giam’cùng lắm cũng chỉ là tiếp tục cuộc sốngnô tài của tôi, lồng sắt chính là hoàng cung rộng lớn này. Mỗi ngày nhận hơnmười ánh mắt như đao đầy oán độc của tên ngốc kia, trong cung không hiểu tạisao lại được mọi người chú ý mấy trăm lần, quả thật thành người nổi tiếng trongđám thái giám rồi.

Trong Ngự thư phòng.

“Đông Phương Cửu ngươi đã biết được ta là ai, ngươi vẫn còn không biết xấu hổđể ta hầu hạ ngươi?” Nhịn được vài ngày, tôi quyết định không diễn tiếp nữa,suốt ngày trừ bỏ đứng thìchính là đứng, ngài ăn Thất Sắc thảo, thân thể so vớitrước kia còn dã thú hơn, dựa vào cái gì tôi vẫn phải hầu hạ ngài?

Đông Phương Cửu buông bút son trong tay, ngẩng đầu nghiêng qua nhìn tôi liếcmắt một cái, khóe môi hơi nhếch lên, cười như không cười nói: “Có gì phảingượng ngùng? Ta tưởng nàng đã quen rồi.”

Fuck! Tên ngốc này là cố ý.

“Phí lời!Ngươi làm vài ngày thử xem có quen không?” Tôi đặt mông ngồi trênnhuyễn tháp (*), ai muốn bưng trà mài mực cho hắn chứ.

(*) Nhuyêñ thá p: C á i giườ ng mà ngườ i xưa thườ ng ngồ i đểuố ng trà đà m đaọ

Tôi đem điểm tâm đặt trên án của hắn nhét vào mồm. Lão nương ăn hết, cái gìcũngkhông chừa cho tên ngốc nhà ngươi.

Đông Phương Cửu chỉ nhìn tôi cười, mắt phượng cong cong, nhìn qua dường như tâmtình không tồi.

“Ta định vài ngày nữa sẽ rời đi, ngươi về sau...”Suy nghĩ không biết dặn hắncái gì.Hắn dù mất trí nhớ cũng là hồ ly thành tinh, tôi còn dặn hắn cái rắm gìđược. “Về sau không được ngược đãi Bạch, Y, Tương, Khanh.Ngày nào đó ngươikhông cần bọn họ thì tặng lại cho ta cũng được, ta tiếc người tài nha.”

Một âm thanh nhỏ vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn hắn. Ách, cây bút trong tay củatên ngốc kia bị gãy rồi.

Hắn tức giận cái gì chứ, ngu ngốc!

“Buổi tối cùng nhau dùng bữa.”Trầm mặc nửa ngày, hắn nói.

“Hả? Ta không đi, buổi tối ta không rảnh.” Gạt đi vụn điểm tâm trên khóe miệng,tôi phủi tay, không quan tâm nói.

“Buổi tối cùng nhau dùng bữa.”

Trắng mắt (*) tôi cũng có thể nghe được tên ngốc kia tức giận.

(*)Thường thấy ở tiết mục giải trí của Đài Loan, dùng để hình dung cuộc nóichuyện người nói nhưng mắt không chú ý, thường xuyên nói ra sự thật làm tổnthương bằng hữu. bởi vì loại người này thường xuyên bị người xem thường, vì thếlấy “Mắt trắng” để chỉ (baike.baidu). Trong câu này có thể hiểu là dù khôngnhìn tới nhưng vẫn biết được.

Nghĩ nghĩ, tôi gật đầu.Trước chớ chọc tức hắn đã.

Tôi đứng dậy:“Ta đi phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị. Buổi tối ngươi muốn ăntại đây? Hay là tại Ngự thư phòng?”

Đông Phương Cửu đầu cũng không nâng, thuận miệng nói: “Uyển nhi tự mình xuốngbếp, nàng cũng không cần hỏi, đến lúc đó chỉ cần cùng ta đi qua.”

Thần kinh nhỏ bé yếu ớt của tôi tự thiêu trong thoáng chốc.

“Ta không đi.” Kiên định vô cùng.

Tên ngốc kia cúi đầu xem tấu chương không thèm để ý tôi. Tôi đi đến đứng trướcbàn, lại nói: “Ta không đi.”

“Không được.”Nhẹ nhàng hai chữ, Đông Phương Cửu nhấp một ngụm trà, lại vùi đầuvào tấu chương.

“Ta nói ta không đi!—” Hai tay đập bàn, tôi trừng mắt căm tức nhìn hắn.

Tôi dễ dàng bị coi thường rồi, tên ngốc kia ngay cả lời cũng không nói với tôi.

Được lắm, không tồi, xem tôi là không khí đúng không?

Tôi đoạt lấy tấu chương trong tay hắn, nhếch miệng tà tà nhìn hắn cười. Cho tênngốc ngươi dám không nhìn lão nương!

Hắn nhìn tôi liếc mắt một cái, mắt phượng bình tĩnh không gợn sóng, không cónửa phần tức giận.

Hắn nói: “Đã nói —không được.” Ngất! Hoàn toàn bị đánh bại mà!

“Tên ngốc Đông Phương Cửu nhà ngươi đi chết đi, lão nương nói không đi là khôngđi, có bản lĩnh thì ngươi đem lão nương trói lại rồi khiêng đi! Nếu không đừngnghĩ đến chuyện bắt lão nương di chuyển nửa bước!”Nói xong một hơi, tôi vỗ ngựcthở phù phù.

Mắt Đông Phương Cửu hơi hơi rũ xuống, giống như buồn cười nhìn tôi, nói haichữ: “Đượcthôi.”

Ầm — Thế giới của tôi sụp đổ. Giờ Dậu canh ba.

“Đông Phương Cửu cái tên ngốc chết tiệt ngươi mau thả lão nương xuống!” Tôidùng sức duỗi cổ muốn hung ác cắn lên vai tên ngốc kia một ngụm.

“Miệng lại không sạch sẽ.”

Một bàn tay to nóng hầm hập che miệng tôi lại.

“Ô...Tên ngốc nhà ngươi đi chết đi...Ô.” Phía tây hoàng cung, phủquốc sư.

Tên ngốc kia rốt cuộc cũng thả tôi xuống, một khắc kia khi chân vừa chạm đất, tôi cảm thán được đứng thẳng đi thật làtốt.

Mộ Dung Uyển cười chào Đông Phương Cửu: “Uyển nhi bái kiến Cửu ca ca.”

Ách...... Nàng gọi tên ngốc kia là Cửu ca ca? Cái gì nha, thật buồn nôn!

“Uyển nhi ra mắt Lăng tỷ tỷ.” Rồi hướng tôi cúi người, tươi cười không giảm bớtmột tia.

Trên đầu bị gõ một cái, tên ngốc kia lên tiếng:“Thất thần cái gì, còn khôngngồi xuống đi.”

Tôi hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, tìm ghế ngồi xuống.

Mộ Dung Uyển cười cười, ngồi bên cạnh tôi, lại quay đầu nhìn Đông Phương Cửu,nói: “Cửu ca ca cũng thật có biện pháp, có thể làm cho Lăng tỷ tỷ nhanh mồmnhanh miệng của chúng ta im lặng như vậy.”

“Phốc —”Toàn bộ nước trà vừa uống vào miệng bị phun ra, vừa hay đúng ý tôi dínhcả lên người Đông Phương Cửu. Tôi nhướng mày ra oai cười với hắn.

Đông Phương Cửu hơi hơi vẩy phía dưới, dùng khăn lụa Mộ Dung Uyển đưa lau vạtáo trước ngực dính trà, bày rabộ dạngnộ kì bất tranh (*) của người lớn quởtrách trẻ nhỏ nói một câu: “Càng cưng chiều càng chẳng ra bộ dáng gì!”

(*)Trong câu 哀其不幸,怒其不争: Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh:Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tứcgiận.

“Rắm! Ngươi cưng chiều ai hả? Ta với ngươi quen thuộc lắm sao!” Tôi giận, vỗbàn đứng lên.

“Miệng lại không sạch sẽ.” Ai oán liếc tôi một cái, tên kia đột nhiên đứng dậyôm chầm lấy cổ tôi, đang lúc tinh thần tôi hết sức hoảng loạn, thế nhưng....Thế nhưng.... Hôn tôi!

“Ngươi! Ngươi!—” Tôi xấu hổ che miệng, nhìn Mộ Dung Uyển, lại trừng mắt nhìnhắn, nói không nên lời.

Tên ngốc kia giương mắt nở nụ cười, ôn nhu mở miệng nói với tôi: “Nàng nói xemta cưng chiều miệng ai không sạch sẽ như thế? Nàng hôn cũng hônrồi, nàng nóinàng với ta quen thuộc không?” Nhìn thấy khóe miệng run rẩy sắp rơi xuống đấtcủa tôi, tên kia lại nhả ra một câu kinh thế hãi tục: “Miệng nếu còn không sạchsẽ, ta sẽ lại cọ cọ cho nàng.”

Tôi ngẩn người ra, mờ mịt nhìn về phía Mộ Dung Uyển, ánh mắt Tiểu Uyển rõ ràngảm đạm đi nhiều.

“Uyển nhi, Đây chính là cái gì đó rất quan trọng ta đã quên đi mà ta từng nóivới muội.” Đông Phương Cửu vươn ngón trỏ xinh đẹp chỉ về phía tôi, giống nhưtôi thật sự chính là thứ‘đồ vật này nọ’ giá trị liên thành đó.

“Ngươi mới là đồ vật này nọ!”Liếc hắn trắng con mắt, tôi cúi đầu xuống bắt đầudùng bữa. Tôi làm sao dám nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Dung Uyển, sợ rằngcô talạicho là tôi muốn cùng cô ta tranh giành tên ngốc kia.

“Uyển nhi biết.” Mộ Dung Uyển thản nhiên nói, gắp một đũa đồ ăn vào đĩa tôi,tôi ngẩng đầu đón tầm mắt cô ta, cô ta nhìn tôi cười nhợt nhạt:“Lăng tỷ tỷ nếmthử tay nghề của Uyển nhi.”

Trong nháy mắt, tôi đã có hoài nghi là thức ăn có phải bị hạ độc hay không.

“Uyển nhi khi nào thì trở về?”Ăn được một nửa, Đông Phương Cửu buông đũa, ý cười trong suốt nhìn Mộ Dung Uyển, ôn nhu hỏi.

Mộ Dung Uyển ánh mắt buồn bã, vừa cười hỏi lại: “Thế nào, Cửu ca ca thật hyvọng Uyển nhi mau rời đi?”

Đông Phương Cửu cười lắc đầu: “Sao có thể. Ta thật sự hy vọng Uyển nhi có thể ởlâu thêm mấy ngày.”

“A? Thật sao?”Mộ Dung Uyển được sự dịu dàng giữ lại, trên mặt là nụ cười ngọtngào.

“Đương nhiên.”Đông Phương Cửu vuốt cằm cười. “Muội vừa lúc có thể tham gia đạihôn của ta cùng Lăng nhi.”

“Phanh —” “Ba ba —”

Phần bát bát vỡ, phần đũa đũa rơi.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tôi nhảy dựng lên từ băng ghế, trợn mắt trừng trừng,chỉ thẳng Đông Phương Cửu.

Đông Phương Cửu cũng không nhìn tôi, vẫn giữ bộ dạng nhàn nhạt ôn hòa nhìn MộDung Uyển:“Uyển nhi có thể ở lại đến rằm rồi đi không?”

Cánh tay trắng nõn của Mộ Dung Uyển bị chính cô nắm chặt đến đỏ lên, đầu vẫncúi thấp không trả lời.

“Đông Phương Cửu ngươi thật ngu ngốc!” Tôi đưa tay nhéo lỗ tai hắn, thấy hắnchau mày, lập tức biết hắn đau lắm:“Ngươi không biết Uyển nhi thích ngươi à!”Dùng hơi thở nói bên

tai hắn.

Đông Phương Cửu nhẹ nhàng gỡ tay tôi đang nhéo lỗ tai hắn không chịu buông, vẫnnhư cũ cười yếu ớt nhìn Mộ Dung Uyển.

Thật lâu sau, Mộ Dung Uyển ngẩng đầu, nhìn về phía tôi, không chegiấu được ánhmắt bi thương, bình tĩnh nhìn tôi, cô ta hỏi: “Đây là ý của tỷ tỷ sao?”

“Làm sao có thể!”Tôi vội nói, khẩn trương phủ nhận.

“Sao có thể không phải là ý của nàng.” Đông Phương Cửu thản nhiên nói một câu,nhàn nhã vì mình rót đầy chén rượu, lơ đãng ném cho tôi một ánh mắt cảnh cáotrắng trợn, lại dùng ánh mắt ấm áp như gió xuâ n để nhìn Mộ DungUyển, “Việc nên xem nên làm đều đã làm, ta có thể nguyện ý cưới nàng làm vợcũng là vì niệm chút tình ngày xưa.”

Tôi kinh hãi, hoảng hốt nhìn hắn:“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Đây chẳng phải rõràng là hủy danh dự của tôi sao?

“Ta là không nhớ rõ đã có tình cảm sâu đậm cùng nàng, nhưng dân chúng trongthiên hạ đều biết Đông Phương Cửu ta đã làm gì vì nàng, nếu ta không cưới nàng,sợ là vạn dân khó có thể chấp nhận.”

“Ngươi bịa đặt bịa đặt, không ai chấp nhận được, ngươi đừng nghĩ quá...” Nhiềulời còn chưa kịp nói ra, móng vuốt tên ngốc Đông Phương Cửu kia đã tóm lấy thắtlưng tôi, làm tôi không thể không ngậm miệng.

Một lát sau, trong mắt Mộ Dung Uyển lại nhu tình như nước, gương mặt tươi cườiđem vẻ xinh đẹp của người con gái phát huy đến tận cùng.

“Vậy Uyển nhi phải về Thương Mân trước một chuyến để chuẩn bị thật tốt quà mừngcho Cửu ca ca cùng Lăng tỷ tỷ, ngày đại hôn Uyển nhi chắc chắn sẽ đến trước,Cửu ca ca cứ yên tâm đi.”

Đông Phương Cửu cười gật đầu:“Uyển nhi thật có lòng.”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 175

Phong vân đột biến, Ngôn quốc đổi chủ

“Uyển Nhi, cô đừng nghe tên....Ách.... Ai ai....”

“Ách...Ta...”Bị véo a....

“Buổi chiều ở Ngự thư phòng nàng ăn quá nhiều điểm tâm, chắc là lúc này dạ dàykhông thoải mái, trước tiên ta mang nàng đến chỗ của Khanh Trần xem một chút,Uyển nhi cũng nên nghĩ ngơi sớm đi.” Mắt phượng Đông Phương Cửu cong cong, vẻmặt thật chân thành. Thực tế là cánh tay kia đang âm thầm ‘cảnh cáo’ trên cánhtay tôi.

“Vậy, Uyển nhi không giữ nữa.”

Mộ Dung Uyển cười suốt dọc đường tiễn chúng tôi ra khỏi phủ quốc sư, một chútbi ai đối với việc Đông PhươngCửu muốn lấy vợ cũng nhìn không ra.

Dù sao thì tôi cũng nhìn không ra.

“Nghĩ gì mà ngây ngốc vây?” Trên trán bị ngón giữa của hắn cốc một cái, thật làđau!

“Ngươi cút đi, đừng đánh trán của lão nương!”

“Miệng lại không sạch sẽ rồi?”

Tên ngốc đó cười nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi.


Gió đêm nhẹ thổi bức rèm châu treo bên mép cửa, phát ra những tiếng vang.

Tôi xoay người giương mắt nhìn tên ngốc hỏi: “Vạn tuế gia quý báu, làm phiềnngài quẹo phải đi thẳng, cám ơn.” Tên ngốc cũng đã đi theo đến chỗ tôi ở rồi,nếu không đuổi hắn đi, hắn sẽ cho là nơi này của tôi hoan nghênh hắn.

Dưới ánh trăng, mắt phượng của Đông Phương Cửu càng trở nên sáng rực trầm tĩnh,nhưng nụ cười bên môi lại có vẻ vô lại.

“Ta cho rằng Lăng nhi nên có tính tự giác của tổng quản thái giám Thượng ygiám.”

“Ngươi có ý gì?”

“Nghĩa là Lăng nhi trước tiên nên tiễn ta về.” Mắt tôi khẽ đảo, khinh thườngnói: “Vạn tuế

gia, đêm khuya ngài còn muốn đi Ngự thư phòng làm việc sao?”

Đông Phương Cửu cười vô lại như trước: “Tiễn ta quay về tẩm cung đi.”

“Ngươi không biết đường sao?” Tốt, cho anh thổi nước mũi thành bong bóng luôn.“Không biết đường thì có thể hỏi người ta. Thật ngại, ta phải đi ngủ trước,ngày mai còn phải dậy sớm.” Chào tạm biệt ngài nha!

Đông Phương Cửu nhìn tôichằm chằm, chớp mắt, bỗng dưng môi dẩu lên, có vẻ oanức nói: “Lăng nhi khi dễ ta!

Ách...OMG! Thật NND buồn nôn và ghê tởm, tôi nổi da gà!

Nhưng mà...

Bỗng dưng, mắt tôi sáng lên:“Đông Phương Cửu có phải ngươi nhớ được cái gìrồi?” Vốn dĩ tên ngốc luôn thích dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, khôngphải là hắn khôi phục trí nhớ rồi chứ?

Đầu Đông Phương Cửu lắc nhẹ.

“À...” Khẽ thở dài, tôi xoay người đẩy cửa phòng ra.

Đông Phương Cửu lộ ra khuôn mặt tươi cười, đôi mắt hơi cong dường như mang theosự sủng nịch dung túng, “Đi ngủ sớm đi.” Nói xong lập tức quẹo phải đi ra khỏisân của tôi.

Tôi mờ mịt nhìn bóng dáng tên ngốc rời đi một lúc lâu mới hồi lại phục tinhthần.

Đóng cửa lại, tiện tay tháo mũ cánh phượng trên đầu, bước chân đi vào trongbuồng.

“Ai!” Tôi cảnh giác lui về sau hai bước. Có người ngồi trên tháp quý phi trongphòng nhìn tôi. Vì trong phòng không có thắp đèn nên tôi nhìn không rõ hìnhdáng người đó, nhưng tôi có thể mãnh liệt cảm giác được rõ ràng ánh mắt nóng rực của người kia trên người tôi.

“Là cô.” Một giọng nói u oán mờ mịt truyền đến, dường như sát bên tai.

Là hắn, Vân tiên nhân.

Tôi vội vàng bước nhanh đến tháp quý phi. Đúng là Vân tiên nhân yêu ma, áotrắng ngàn

năm không thay đổi, không hề biết rằng đi vào ban đêm rất dễ bị nhìn thấy.

“Sao huynh lại tới đây?” Tôi hỏi, “Không phải trước đây đã nói với huynh là ởtrước mặt ta không được tự xưng ‘cô cô’ sao!”

Đôi con ngươi màu bạc bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Ta phải về Ngôn quốc, nàng muốnđi cùng ta không?”

Tôi ngạc nhiên, thuận miệng nói:“Hiện tại ta không đi được, huynh trở về mộtmình đi. Chờ sau khi ta xong việc bên này rồi, ta sẽ đi Ngôn quốc tìm huynh.”Đem xác Thượng Quan Lăng trả lại cho anh.

Ánh mắt hắn nhìn tôi trong nháy mắt dường như có phần sắc bén hơn, hỏi: “Nàngphải ở tới khi nào? Hắn chẳng phải chưa chết sao?”

“Hắn chưa chết, chỉ là tên ngốc đã quên rất nhiều thứ, trí nhớ lại không rõràng lắm, ta vẫn phải xem xét hắn thêm mấy hôm nữa.”

Bỗng dưng mắt Âu Dương Vân trở nên ảm đạm, tôi tưởng rằng giây tiếp theo hắn sẽthô bạo mang tôi đi, không nghĩ đến hắn vẫn dùng lời nói bình tĩnh không hề gợnsóng nói: “Vậy cũng tốt.” Ánh mắt hắn hơi rũ xuống, lông mi như hai cây quạtxòe ra, ở dưới ánh trăng tạo thành hai bóng mờ nhợt nhạt.

Nhìn thấy hắn như vậy, không hiểu tại sao trong lòng tôi lại xuất hiện một loại cảm giáckhông nỡ, giống như phải mấtđi thứ gì.

Ngay sau đó, hắn chậm rãi đứng lên khỏi tháp quý phi, bước chân có phần lưỡnglự lướt qua tôi, vạt áo trắng của hắn lướt qua mu bàn tay tôi.

Tôi mạnh mẽ xoay người:“Âu Dương Vân!” “Như thế nào?” Hắn quay đầu lại nhìntôi.

Tôi nhất thời không nói gì, suy nghĩ lại, mới nói: “Ta sẽ đi Ngôn quốc tìmhuynh, huynh phải cùng...”

Âu Dương Vân yên lặng nhìn tôi, không đợi tôi nói hết lời, hắn đã lấy tốc độnhư truyền kỳ đến ngay trước mặt tôi, dùng lực rất lớn ôm lấy tôi, saumột tiếngthan nhẹ, là một giọng mũi mỏng manh:“Ừ.”

* Sau một chén trà nhỏ.

Tẩm cung Đông Phương Cửu. “Như vậy hắn đã bỏ đi rồi?”

“Hồi bẩm gia, đúng vậy.” Bạch U mặc đồ dạ hành màu đen, một đôi mắt trầm tĩnhlợi hại nhìn thẳng Đông Phương Cửu.

Đông Phương Cửu nhíu mi suy nghĩ một chút, sau một lúc trầm ngâm, lại mở miệngnói: “Phái vài người lanh lợi đi Ngôn quốc dò xét.” Suy nghĩ, lại nói:“Pháithêm mấy ám vệ ở bên người nàng.”

Bạch U gật đầu:“Dạ.”


Trong lúc đó, Ngôn quốc Vân kinh. Trong hoàng cung ánh lửa khắp nơi. Đao kiếm,điên cuồng vũ động.

Giết chóc không hề dừng lại.

Máu ở dưới ánh lửa đặc biệt đỏ tươi.

Tiếng chém giết, tiếng quát tháo, kêu la thảm thiết vang lên khắp nơi hòa cùngtiếng rạn nứt của gỗ trong lửa tạo thành một âm điệu khiến kẻ khác phải khiếpsợ.

Âm thanh đao kiếm va chạm nhau xen lẫn với tiếng khóc thét cuối cùng của sinhmạng tạo ra âm điệu cuối cùng của cuộc chém giết.

Một thân áo màu hồng đứng ngạo nghễ trong bể máu, đôi mắt màu tím hờ hững nhìnmọi thứ.

Đây không phải cường quyền, cũng không phải chiếm đoạt, hắn chỉ là lấy lại thứthuộc về hắn.

Một tiếng gọi khẽ:“Chủ nhân.” Mắt đẹp khẽ cong. Khẽ xao động gợn sóng, bỗng trởnên quyến rũ vô cùng.

“Tìm được rồi?” Nhàn nhạt hỏi, đôi mắt tím hơi rũ xuống không che giấu được vẻtà mị và giá lạnh nơi đáy mắt.

“Hồi bẩm chủ nhân, Tiêu Vô đã trói người lại.”

Mắt tím nhíu lại, lộ ra một nụ cười khẽ, đó là một sự mị hoặc lay động lòngngười, tại nơi tràn ngập mùi máu tươi làm gay mũi này của thế giới vẫn có thểkhiến người ta tim đập không thôi.

Mắt chớp lung linh xấu hổ hồi hộp. “Ha ha a...” Hắn cuồng tiếu ra tiếng.

Mạn châu sa hoa yêu dã đang nở rộ, nụ cười tươi ở khóe môi thật sự vô cùng hòanhã, thánh thiện.

Cuối cùng hắn đã trở lại với tư thế của người chiến thắng.

Hắn cười nói: “Ta Âu Dương Yến đã trở lại.” Giẫm đạp dưới chân chính là máutươi, thi thể, khói thuốc, chiến hỏa.

Chậm rãi bước tới từng bước một .

Màu đỏ trên quần áo biểu hiện rõ ràng sự khát máu tàn bạo.

Trong tầm mắt, toàn bộ đều là những mảnh nhỏ của con người.

Không! Không nên nói là con người, chính là vật phẩm cúng tế, đồ cúng tế đẫmmáu tế lễ cho sự chiến thắng, đồ cúng tế hoàn mỹ tế lễ cho sự trở về thắng lợicủa hắn.


Ngày tám tháng chạp, là mùa tuyết bay đầy trời, cũng là ngày ở đất nước cóbốnmùa như xuân – Ngôn quốc có tân vương.

Âu Dương Yến, là đích trưởng tôn của lão Ngôn vương, huyết tẩy hoàng thành,thuận lợi đăng cơ.

Người dân Vân kinh rất nhiều năm sau cũng không cách nào quên được cái đêm ánh lửa và tiếng kêu khóc bất lực ngập trờihôm ấy.


Cuối tháng chạp là lễ cầu phúc của Lương quốc mỗi năm một lần, hoàng đế sẽ chọnngày lành tháng tốt cùng với đại thần cúng tế trời đất, cầu nguyện cho năm saumưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Lẽ ra là ngày náo nhiệt vui mừng, nhưng chiến tranh căng thẳng ở tiền tuyến làmcho trên mặt mọi người đều bao phủ sự sợ hãi.

Không có quân đồng minh của Ngọc quốc, hoàng đế Kim quốc Hiên Viên Tiêu tự mìnhdẫn binh xuất chinh khí thế như chẻ tre, với đội quân sấm sét tập trung nhanhchóng tiến vào Lương quốc. Lương quốc kinh sợ hãi hùng, quân đội cùng nhau liềuchết chống cự, nhưng liên tiếp thất bại tháo lui, tinh thần binh lính giảm sútuể oải, ý chí chiến đấu tan rã.


Lương quốc Phượng Dương, hoàng cung. Ngự thư phòng.

“Thật không hiểu nổi lúc trước ta cực khổ viết binh pháp cho ngươi, những gìngươi xem đi đâu hết rồi!”

Nghe xong tin quân báo do Tương Sở mang đến, tôi mệt mỏi tê liệt ngồi trên ghế,dùng ánh mắt hung ác liếc nhìn Đông Phương Cửu.

Tên ngốc nhà anh, ba mươi sáu kế tôi một kế cũng không hề quên cho anh, nhữngngười kia không biết những kế sách này mà lại có thể đánh cho anh hoa rơi nướcchảy, chuyện này nếu viết thành tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ không ăn khách,đâu có người nào xuyên không mà không mượn những thứ này làm cho sóng gió nổilên? Nhưng tại sao lại không linh nghiệm trên người tôi!?

“Binh pháp là cái gì?” Đông Phương Cửu không biết nên hỏi tôi.

Ách...Tôi tại sao lại quên hắn là người mất trí nhớ.

Quên đi, “Phong cho ta làm quân sư Tề Tát.” Tôi nhìn Đông Phương Cửu, thànhkhẩn nói.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.