Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 81

Phiên bản Dịch · 4653 chữ

Chương 172

Kìm kẹp vạn tuế, hậu quả nghiêm trọng

Cười một cách đầy thâm ý, Mộ Dung Uyển nói tiếp:“Uyển nhi cứ tưởng là ở đâu tựnhiên tuyên truyền lung tung, nhưng lúc Uyển nhi nghe thấy tiểu thái giám têngọi là Tiểu Lăng Tử, đột nhiên liền tin tưởng. Dung mạo Lăng tỷ tỷ so với hậucung tầm thường này quả là hơn vạn lần.”

Tôi buông chén trà nhìn Mộ Dung Uyển cười: “Cô muốn gì thì cứ việc nói thẳng,chút nữa ta còn phải đến Ngự thư phòng bạn giá (*), không có nhiều thời gian.”

(*) Bầu bạn với hoàng thượng.

Nghe được hai chữ‘bạn giá’, trên gương mặt vẫn luôn ra vẻ tươi cười một cáchkhéo léo của Mộ Dung Uyển bỗng nhẹ nhíu mày lại, tất nhiên tôi cũng không có bỏqua một khắc biến đổi đó. Thầm nghĩ có đôi khi tuổi tác thật sự có thể giảithích rõ được vấn đề, trẻ con trưởng thành sớm vẫn không thể khống chế được tâmtình của mình.

“Lăng tỷ tỷ định lấy thân phận thái giám ở lại trong cung cả đời sao?”

Tôi ra vẻ suy nghĩ rồi trả lời: “Cả đời? Cũng không phải là không được.” Cả đờinày của ta chắc cũng sẽ kết thúc rất nhanh thôi.

Mộ Dung Uyển không còn ý cười ấm áp như gió trên mặt, sau khi yên lặng một lúcnàng mới lại mở miệng “Uyển nhi muốn hỏi có phải tỷ tỷ đã thay đổi ước nguyệnban đầu không.”

Ước nguyện lúc đầu? Nhàn vân dã hạc (*) đi ở vô thường, trời bể nơi nào màkhông thể bay?

( * ) Nhàn vân dã hạc: Ý chỉ người sống nhàn tản, thoát ly sự đời.

“Ta chỉ là muốn ở bên cạnh hắn mấy ngày, mấy ngày thôi, không nhiều lắm đâu.”Tôi vẫn cười yếu ớt như cũ, “Uyển nhi không cần lo lắng.”

Thực ra lúc biết được Đông Phương Cửu quay về cung, tôi thực sự có xúc độngmuốn nuốt lời, có lẽ lúc ở trên đỉnh Phượng Lạc sơn, tôi đã có tâm tư muốn phảnbội lại lời thề với Mộ Dung Uyển rồi.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, hay là ông trời không muốn tôi làngười xấu không giữ lời, liền bắt tên ngốc kia mất trí nhớ.

Tôi thật không biết nên cảm tạ hay hận ông trời đây.

Nhưng hắn không có trí nhớ với tôi mà nói còn lại cũng chỉ là hồi ức đã qua.

Nếu đổi làm người khác, tôi sẽ làm một người ngoài cuộc’ rồi tích cực cổ vũ cô ta làm cho tên mất trí kia lại yêu côta lần nữa, tôi sẽ giảng giải một đống những đạo lý lớn lao, nhưng mà, đó là do người ngoài cuộc thì có thể dửng dưng.

Nếu cố gắng mà rốt cuộc vẫn không yêu nhau lại được nữa, nếu như biến thànhchán ghét...

Ha hả, những chuyện này trên thực tế đối với tôi không quan trọng, nếu tôi muốnlàm sẽ không nghĩ nhiều như thế, kết cục gì chứ? Tên ngốc kia không yêu thươngtôi thì sẽ không có kết cục!

Nhưng tôi không muốn, bởi vì tôi thực sự đã nhận thức được cảm giác mất mát lànhư thế nào.

Tôi không muốn cái tên ngốc kia phải chịu đựng cảm giác đó cả đời.

Có trời mới biết được ngày nào đó tôi bị độc phát mà chết? Hà hà.

“Năm tháng về sau, bên cạnh hắn không có ta, trong mắt không có, trong lòngkhông có, mà ngay cả trong trí nhớ cũng không có.” Đứng lên sửa sang lấy rachưởng ấn thái giám trên người, tôi nhìn Mộ Dung Uyển cười gật đầu:“Ta đitrước, tam công chúa cứ chậm rãi ngồi.”

Vừa ra cửa viện đã thấy có một cơn gió nhỏ thổi qua, đúng là có chút lạnh. Quảthực nếu đúng như lời tên ngốc kia nói, y phục của những cung nhân, thái giámmặc trên người sao có thể tránh được cơn lạnh buốt?

Quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn cái tấm biển đề‘phủquốc sư’, mỉm cười.

....

Ngự y viện.

Khanh Trần một thân trường bào màu xanh, trên lưng thêu hoa hướng dương bằngnhững sợi kim tuyến cho thấy địa vị của cô không gì sánh được, làngười đứng đầungự y viện.

Côấy kinh ngạc nhìn tôi, nhìn quanh bốn phía đánh giá một lần, thấy trong điệnkhông có người nào khác, mới bước nhanh đến trước tôi, nói: “Nô tỳ bái kiếnLăng chủ tử.”

Tôi cười đùa: “Sao Khanh Trần không hỏi tại sao ta lại đến đây?”

Khanh Trần cười nhạt:“Y Y đã nói qua cho nô tỳ, nô tỳ tất nhiên hiểu được ý đồđến đây của chủ tử.”

“Vậy là tốt rồi, ha hả. Khanh Trần xem lúc nào là thích hợp cho cái tên chếttiệt kia dùng thuốc?”

“Chỉ sợ gia sẽ không dùng tùy tiện.” Khanh Trần đến cạnh tôi, thấp giọngnói:“Nếu gia hỏi lai lịch cây ‘Thất Sắc thảo’, bọn nô tỳ cũng không có cáchnàotrả lời được.”

Tôi sửng sốt, nghĩ một chút rồi trả lời: “Thì nói với hắn đừng dùng là xong.”Tôi hiểu được bọn Khanh Trần là sợ Đông Phương Cửu không tin cây cỏ kia làthật, theo như cách làm người của tên ngốc kia nếu không làm rõ ràng thì làmsao mà uống đây. Hắn làm như mỗi người đều muốn độc chết hắn ấy! Thật là!

“Cái này...” Khanh Trần do dự, “Không tốt lắm...”

“Ôi chao, có cái gì không tốt, chờ hắn khôi phục lạinội lực, cũng không ho khannữa, cô liền biết hắn có hiểu đượchay không đấy thôi!” Quyết định kết quả nhưchém đinh chặt sắt, “Cứ theo lời ta mà lo liệu đi, đến lúc đó cô dạy ta sắcthuốc như thế nào, ta muốn đích thân giám sát.” Xoay người bước chân ra ngoài,“Hơn nữa một cây cỏ nhỏ lại quý giá như vậy, giao cho người khác sắc nó ta thậtkhông an tâm.” Suy nghĩ có mấy phần lo lắng linh tinh, chẳng lẽ tôi đã già rồi?

......

Ba ngày sau, mặt trời chiều ngả về hướng tây, hoa tuyết nhỏ bay khắp thànhPhượng Dương.

Mắt nhìn ngoài cửa sổ có nhiều đốm tuyết rơi, tôi lại vùi đầu vào bếp than màra sức quạt.

Hà hà, thật ấm áp, đều đã nướng lão nương đến hai thời thần rồi!

Ngoài cửa có động tĩnh, tôi ngoảnh lại, lại là tiểu thái giám Phúc Lộc.

Phúc Lộc đứng bên ngoài cửa nhà bếp, không dám tiến vào, thấy tôi đang nhìn,cậu ta cẩn thận chạy nhanh đến chào:“Tiểu nhân thỉnh an Lăng công công.”

Tôi cười với cậu ta, tay vẫn đang quạt không ngừng:“Tađã biết, trước mắt phải đi Ngự thư phòng bạn giá.” Phúc Lộc chạy đến chỗ tôimấy lượt, không gì khác ngoài truyền thánh mệnh giục tôi đi Ngự thư phòng bạngiá.

Phúc Lộc như trút được gánh nặng mà gật đầu liên tục.

“Tiểu Ph ú c Tử, ngươi sai người đưa vào phòng ta mấy thùng nước ấm, ta phảigội đầu trước...” Nhìn Phúc Lộc đột nhiên mở to hai mắt, tôi hiểu được bọn họđều sợ vì tôi chậm trễ mà liên lụy cái mạng nhỏ của bọn họ, tôi cười khổ, hướngPhúc Lộc khoát tay:“Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta cũng không tắm rửathay quần áo, đi Ngự thư phòng ngay đây.” Dù sao tự tôi cũng không ngại mìnhthối, có ngửi cũng là vạn tuế gia của các người!

Phúc Lộc dùng sức gật đầu mà cảm tạ:“Dạ, tiểu nhân lui xuống trước.”

......

Giờ Dậu canh ba, đèn đuốc trong hoàng cung sáng trưng.

Tôi từ giá áo lấy cây phất trần của thái giám kẹp giữa khủy tay, một tay nângthuốc Thất Sắc thảo đựng trong bát bạch ngọc đặt trên cái mâm màu đen, từ từrời khỏi phòng ngủ của mình.

Bên ngoài phòng ngủ, bọn thái giám chuyên theo hầu Thượng y giám đã có mặt đầyđủ đứng xếp hàng ở một bên, tôi cũng không dừng lại, lúc đi ngang qua Phúc Lộclưu lại một câu:“Đến ngự y viện mời đại nhân Khanh Trần tức tốc đến Ngự thưphòng hầu giá.”

Phúc Lộc giật nảy mình một cái, chợt gật đầu nói: “Vâng, tiểu nhân lập tức đi.”

Tôi là Thượng y giám đứng đầu thái giám nên phòng ngủ rất gần với Ngự thưphòng, không cần tốn sức cũng có thể đến Ngự thư phòng.

Phía trước Ngự thư phòng có sáu trưởng cung nữ, sáu trưởng thái giám đứng trước cửatheo thứ tự.

Tôi nhận ra Y Y chính là trưởng cung nhân. Khác với Lưu Minh ở chỗ dáng vẻ củaYY giống cung nhân hơn, hơn nữa nhân số cũng nhiều hơn so với phó tổng quản LưuMinh đến bốn người.

Lúc này Y Y đã ở trong Ngự thư phòng?! Sao lại trùng hợp thế?!

“Lăng công công, hoàng thượng bên trong chờ ngài đã lâu.”

Tôi đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy tiếng của Bạch U, ngẩng đầu vừa thấy,Bạch U một tay đang để trên bậu cửa nhìn tôi.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, hướng vào bên trong Ngự thư phòng hô lớn một tiếng:“Nô tài Tiểu L ă ng Tử phụng chỉ bạn giá!” Tiếp theo nhấc chân rảo bước vàobên trong Ngự thư phòng.

Trong Ngự thư phòng Đông Phương Cửu ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mắt lạnh nhìnhai người quỳ trên mặt đất.

Này! Đây là làm sao vậy!

Y Y cùng Tương Sở đang quỳ gối dưới dất, Bạch U cung vào phía sau tôi cũng yênlặng quỳ xuống, tay tôi bưng thuốc run run, một giọt thuốc bắn ra khỏi chénbạch ngọc.

Thật đau lòng a!

Tôi ra vẻ cái gì cũng không thấy, bưng cái mâm đen bước thẳng đến bên long ỷcủa Đông Phương Cửu, chuẩn bị cúi người tham bái...

“Nô tài bạn giá đến trễ, mong vạn tuế gia thứ tội.”

Tôi một tay vừa cầm phất trần vừa bưng thuốc, một tay nhấc vạt áo, mắt nhìnđịnh quỳ xuống đất, nhưng sao cái tên ngốc kia không ngăn cản tôi?!

NND trong lòng tôi oán hận mắng một tiếng, tâm hung hăng quỳ xuống.

“Lăng nhi có tội gì? Mau đứng lên đi.”

Nhất thời tôi kinh ngạc đến chút xíu nữa rớt cả cằm.

Đã bao lâu, đã bao lâu rồi tôi chưa nghe hắn gọi tôi như vậy...

Cuống quít đứng dậy, ngẩng đầu lặng lẽ ngắm tên ngốc kia.

Chỉ thấy trên mặt hắn mang theo nụ cười biếng nhác mà say lòng người, nhìn quatâm tình có vẻ không tồi. Mà nếu tâm tình quả thật tốt thì sao trong phòng lạicó một đám người quỳ thế kia? Còn định bắt tôi quỳ gối trước mặt hắn?

“Vạn tuế gia, đây là đại nhân Khanh Trần bảo nô tài đưa thuốc bổ cho vạn tuếgia.” Tôi cười nịnh nọt đem chén bạch ngọc đưa tới hắn, “Vạn tuế gia nên nhânlúc còn nóng hãy mau uống.” Dứt lời, không dấu vết đẩy đến trước mặt hắn.

Đông Phương Cửu liếc nhìn tôi một cái, mắt phượng giương cao, cười ha hả hỏi:“Thuốc này đã có người thử qua chưa?”

Mẹơi! Thuốc này lão nương tự mình sắc giúp anh, không ai có thể độc chếttên ngốc anh nha!

Trong lòng thầm mắng hắn, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, tôi trả lời: “Nửa chungtrà trước nô tài đã thử qua rồi.” Lão nương thật muốn độc chết tên ngốc nhàanh! Đồ ngốc!

Đông Phương Cửu tiện tay mở ra một bản tấu chương trên bàn, tùy ý lật xem:“Màimực cho trẫm.”

Ách...“Dạ!”Tôi vội đổ chút chu sa vào trong nghiên mực, lại bỏ thêm chút nướctrong, tinh tế mài mực. Công việc của mình thì không thể quên nha.

Tôi ghé mắt nhìn trộm ba người đang quỳdưới đất, cả ba đều cúi đầu xuống nêntôi cản bản không thu được tin tức gì. Trong lòng có chút bồn chồn, không biếttên ngốc kia hôm nay bị chọc điên chỗ nào. Nhưng thuốc này nếu không uống vào,lát nữa Khanh Trần tới, giải thích với hắn thế nào đây?

Khẽ cắn môi, tôi lại mở miệng nói: “Vạn tuế gia, ngài xem thuốc này đang nguộidần...”

Đông Phương Cửu hơi hạ mí, cũng không nhìn tôi, đã nói: “Tiểu Lăng Tử thay trẫmnếm thử, có đắng hay không.”

Lòng tôi chợt lạnh. Tên chết bầm này không tin tôi! Được, tốt lắm!

Tôi bưng chén bạch ngọc ở trước mặt hắn, nhẹ nhấp một hơi.

Xi...không chỉ có đắng, còn có chút chua... “Vạn tuế gia, thuốc đắng dã tật.”Tôi cứng

ngắc nhìn hắn cười.

Đông Phương Cửu buông tấu chương trong tay, ung dung nhìn tôi, nửa ngày, hắnlại lên tiếng:“Xem ra thuốc này thật sự đắng. Nhìn xem, tiểu Lăng nhi của chúngta mắt mày đều nhíu lại. Đi, lấy mấy viên mứt hoa quả đến cho trẫm.”

Tôi có chút mờ mịt, luôn cảm thấy hắn vừa kêu không phải ‘Tiểu Lăng Tử’ mà là‘tiểu Lăng nhi’.

Bỗng dưng cảm thấy tim đập không ngừng. Trong thoáng chốc tôi xoay người đi ra ngoài.

Lúc trở về, trong Ngự thư phòng đã có bốn người quỳ.

Khanh Trần cũng quỳ.

Tôi đem mứt hoa quả đưa tới bàn trên, mặt cười lấy lòng:“Vạn tuế gia, ngài mauuống thuốc, để nguội sẽ không tốt.” Tay cầm mứt hoa quả giơ bên miệng hắn, “Mứthoa quả này rất ngọt, thuốc kia sẽkhông làm vạn tuế gia thấyđắng!~”

Đông Phương Cửu nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt phượng lạnh tanh, đột nhiên làm tôilạnh sống lưng.

Hắn chậm rãi giơ bên chén bạch ngọc, mắt phượng giương lên, khóe môi hơi nhếch,ngón tay nhẹ nhàng đem chén bạch ngọc hất về phía vách tường.

Cổ tay hắn bỗng nhiên hơi run... “Thuốc!” Tôi thất thanh hô to.

“Thứ nô tài chạm qua, trẫm còn có thể dùng sao? Hả?”

“Ba.” Một tiếng bạt tay vang lên.

“Gia!—” Bốn người quỳ trên mặt đất cùng hô to, “Lăng chủ tử!—”

Năm ngón tay hồng hồng xuất hiện bên má trái Đông Phương Cửu, gương mặt hắn cóhơi bất ngờ.

“ Ngư ơ i tên ngốcĐông Phương Cửu! Đồ ngốc! Ngươi có biết làmình hất đổ cái gì không! Có biết hay không!” Tôi điên rồi. Nắm chặt quần áomàu vàng sáng của hắn lay mạnh, lửa giận trong mắt che lấp hết lí trí, “Ngườidám đem đổ hết?! Đổ hết! Thứ đồ lão nương lúc sắp té mà còn không nỡ động đếnmà ngươi làm đổ hết! Ngươi!—”

Sau một lúc lâu, mắt phượng kia khép hờ lại nở nụ cười.

Đông Phương Cửu nhẹ nhàng di chuyển bàn tay tôi, con ngươi đen không có nửaphần giận dữ, chỉ là đầu ngón tay vuốt ve gò má bên trái, cười như không hỏitôi: “Không diễn nữa?”

Lạnh lẽo đảo qua những người đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: “Có phảicảm thấy gia mất trí nhớ thì đầu óc trống rỗng hay không?”

......

Khụ khụ, có vài người cho dù mất trí nhớ cũng là tinh anh a...

Tiểu Cửu Cửu, anh thật là âm hiểm! Người nào đó càng lặng lẽ bỏ chạy...

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 173

Rót thuốc? Hôn môi? Tùy ngài nói đi!

“Tiếc tục diễn đi?Tiểu Lăng Tử của trẫm.” Dưới ánh nến con ngươi đen trầm tĩnhsáng lên như lửa, cười đến mức khiến người ta phải sợ.

Cả người tôi run lên, lui về phía sau mấy bước, kích động nói: “Ngươi...Ngươinói bậy bạ gì đó!”

Đông Phương Cửu đột nhiên cười tà nịnh, bóp chặt lấy cằm tôi, sâu kín hỏi: “Nóibậy? Hả?”

Ách......Đau quá! ND Đông Phương Cửu tên ngốc chết tiệt nhà ngươi thế nhưng dámđánh lão nương!

“Gia —”

Y Y không đành lòng nhìn, mở miệng gọi Đông Phương Cửu, không ngờ lại bị ĐôngPhương Cửu quát lại cho một tiếng.

“Câm miệng!”

Tôi hung hăng mà trừng mắt với hắn, cắn chặt môi, chết cũng không mở miệng.

Hai chúng tôi cứ đối mặt như vậy, tên ngốc kia cuối cùng cũng nới lỏng taybuông tôi ra.

Bệnh thần kinh! Tôi oán thầm trong lòng.

“Bốn người các ngươi quả nhiên xem gia là kẻ ngốc mà lừa gạt!” Đông Phương Cửuhét lớn một tiếng, bốn người quỳ trên mặt đất tự biết đuối lý không dám ngẩngđầu, “Nói cho các ngươi biết đừng tưởng gia chẳng qua đã quên chút chuyện, chodù gia ngu ngốc đần độn, gia cũng là chủ tử của các ngươi, không phải để cácngươi tùy ý giấu diếm!”

Nói chuyện quá nhanh, Đông Phương Cửu liên tục ho khan hai tiếng: “Bây giờtrong thiên hạ này có ai lại không biết gia từng vì người nào đó đi Ngôn quốccướp dâu?”

Trong lòng tôi chấn động. Bốn người quỳ dưới đất đột nhiên ngẩng đầu.

“Hừ, ngay cả trẻ con trên đường đều biết gia chỉ huy quân xuôi Nam mang theogiận dữ vì hồng nhan mà xông lên, đừng nói cho gia bốn người các ngươi lạikhông biết? Hả?”

“Gia......Nô tỳ.......” “Gia......”

“A, muốn giải thích cho gia cái gì?”

Đông Phương Cửu ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mọi người, Bạch, Y, Tương, Khanh trầmmặc cúi thấp đầu.

“Gia không biết tại sao lại ngã xuống sườn dốc thì cũng thôi đi, nhưng gia vìcái gì phải tự phế võ công? Các ngươi xem gia là trẻ nhỏ sao?” Mạnh mẽ đấm một chưởnglên mặt bàn, chồng tấu chương được xếp ngay ngắn nảy lên rồi đổ tung xuống,“Nếu không phải quả thật có vạn phần quan trọng, gia sẽ cửu tử nhất sinh rồilại còn quên đi trần thế sao? Khụ Khụ Khụ....” Đông Phương Cửu che nhanh miệng,không nói nữa, trong Ngự thư phòng bỗng yên lặng.

Yên lặng mà áp bức lòng người.

“Gia tuy là không nhớ rõ.....” Hồi lâu, Đông Phương Cửu lại sâu kín mở miệng,“Cho dù vậy gia cũng biết ai là nên tín nhiệm, ai là không nên tín nhiệm. Nhưngcác ngươi thật làm cho gia thất vọng!”

“Gia.” Bốn người kinh sợ lên tiếng:“Nô tỳ (nô tài) biết sai, xin gia tráchphạt!”

Tôi sững sờ nhìn tất cả, hồi lâu cũng chưa nghĩ ra lúc này Đông Phương Cửu rốtcuộc là mất trí nhớ hay là khôi phục trí nhớ? Chẳng lẽ có một số người dù cáigì cũng không nhớ rõ, cũng như trước có thể tinh ranh hơn cả hồ ly sao?

“Các ngươi giúp gia bảo vệ giang sơn, từng chút từng chút nói cho gia quá khứcủa gia, cả chuyện người nào trung thành hay không trung thành. Các ngươi toàntâm toàn ý đối với gia, gia đều thấy. Nhưng mà...”Đề tài vừa chuyển, “Các ngươitại sao không nói cho gia, chuyện quan trọng nhất mà gia quên là cái gì? Nếugia thật là ngốc rồi, chẳng phải là vĩnh viễn cũng sẽ không biết gia đã quênchuyện gì?” Liền như thế nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt Đông Phương Cửudừng lại trên người ta, dịu dàng khiến người ta chua xót.

“Mấy ngày nay gia có đến hàng trăm suy nghĩ không thể hiểu được, gia nghĩ khôngrõ là cái gì có thể khiến gia không chú ý đến đại cục mà chạy tới Ngônquốc cướp dâu, gia nghĩ không rõ là cái gì có thể khiến gia vừa đăng cơ hoàngđế liền chỉ huy quân xuôi Nam tình nguyện khoác cái danh ‘hôn quân’, cũng khôngrõ rốt cuộc có người nào có thể khiến gia không quan tâm đến sống chết củachính mình.” Đông Phương Cửu thản nhiên nói, thanh âm gợn sóng trong đôi mắt sâu thẫm.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt phượng đen đến nỗi có thể đem linh hồn con người hút vào,hắn hỏi tôi: “Nàng có biết là cái gì không?”

Nuốt nước miếng một cái, không tự giác lui về phía sau, không hiểu mà lắc lắcđầu, không phải không biết, là tôi không biết trả lời như thế nào.

“Nàng có biết là cái gì không?” Hắn lại hỏi. Đột nhiên, hắn nở nụ cười, tôi cóthể nhìn thấy ngực hắn đang phập phồng dữ dội.

Đông Phương Cửu cười, từ trên bàn cầm lấy một cái chén bạch ngọc, nói với tôi:“Đây là

‘Thất Sắc thảo’ mà nàng vừa mới vất vả sắc.”

Trong lòng tôi kinh hãi, đưa tay giành lại, Đông Phương Cửu một tay giơ cao cáichén bạch ngọc, cuối đầu xuống, con ngươi đen trầm tĩnh sáng lên nhìn tôi chằmchằm nói: “ Nàng có biết là cái gì không?”

“Ngươi!....”Đây là hắn đang uy hiếp tôi. Hung hăng liếc hắn một cái, tôi khôngđủ dứt khoát rồi, dù sao cũng không với tới, người ta không phải rất cao sao,tôi tiếp cận với cứng rắn cái gì đây.

“Ngươi muốn đổ thì cứ đổ đi đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, ngươi muốn éphỏi ta cái gì? Ta chỉ là một nô tài, có thể nói cho ngươi cái gì?” Tôi xí mộttiếng, mắt lạnh ôm khuỷu tay nhìn hắn.

“Nô tài? Ha ha, có nô tài nào ngay cả triều phục của hoàng đế cũng mặc khôngđược? Có nô tài nào ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm trên người hoàngthượng? Có nô tài nào ngay cả tắm rửa cho chủ tử đều có thể đỏ mặt? Có nô tàinào mỗi lần quỳ xuống đều quỳ không cam tâm tình nguyện như vậy?”

Thở dài, cuối cùng Đông Phương Cửu nở nụ cười, mắt phượng hơi hơi cong xuống,đôi môi mỏng hơi giương lên, dịu dàng đứng lên: “Thượng Quan Lăng, ta thậtkhông rõ tại sao ta có thể khoan dung cho nàng như vậy.”

Hắn không hỏi tại sao là nàng, cũng không hỏi tại sao thích nàng, chính là dịudàng cười nói tại sao có thể khoan dung cho nàng như vậy.

Khóe miệng run rẩy, một chữ ‘ngươi’ bị tôi nghẹn lại nơi cổ họng.

Hắn cái gì cũng biết, ngay cả tôi là ai cũng biết. Hắn biết hắn thích tôi, hắnbiết hắn vì tôi làm chuyện kinh hãi thế tục đến cỡ nào, hắn cũng biết Bạch, Y,Tương, Khanh và kể cả tôi, tất cả mọi người đều đang gạt hắn.

Có cái gì là hắn không biết? Ha ha, có, có.

Hắn không biết người quan trọng với hắn kia rốt cuộc là ai.

Hắn nhớ kỹ chỉ là một cái tên, một vị trí quan trọng.

Như thế mà thôi.

Như thế, tôi cười, ý cười hết sức xa hoa nhưng không làm cho người ta có mỹ cảmkinh diễm, có một chút lạnh lẽo của mùa đông:“Đông Phương Cửu ngươi nên nóicũng đã nói, nên mắng cũng đã mắng, có thể cho phép bốn người dưới đất kia đứnglên hay không? Bản thân ngươi chưa quỳ qua làm sao biết khi quỳ trên đất có baonhiêu lạnh.” Trên đất có bao nhiêu lạnh, trong lòng lại có bấy nhiêu lạnh.

“Đứng lên đi.” Đông Phương Cửu liếc mắt thật sâu nhìn tôi một cái, liền nói vớibốn người quỳ dưới đất.

“Được rồi, không phải bọn họ không muốn nói với ngươi, là ta không cho họ nói,dù sao lúc ngươi chưa mất trí nhớ cũng để bọn họ kêu ta ‘Lăng chủ tử’, lời nóicủa ta bọn họ cũng không dám không nghe.” Đi đến bên cạnh nhuyễn tháp ĐôngPhương Cửu ngày thường đều nghỉ ngơi, tôi cười, híp mắt chậm rãi nói:“Ngươi đâylà người đủ thông minh, bản thân ngươi có thể suy nghĩ ra nhiều cách thức nhưvậy cũng không dễ dàng, nhưng người mất đi trí nhớ, chính là thiếu chút ýnghĩa.” Tôi chớp mắt, chăm chú nhìn về hướng hắn đứng, nhìn ra được sự sửng sốttrong mắt hắn, nở nụ cười với hắn:“Nhưng ngươi nghĩ không ra ý nghĩa của ta đốivới ngươi, đúng không?”

Cơ thể Đông Phương Cửu hơi lay động một chút, không tránh được ánh mắt của tôi.

Bốn người Bạch, Y, Tương, Khanh ngỡ ngàng nhìn tôi.

“Cho tới bây giờ ngươi đối với ta không phải là người quan trọng.” Tôi ngáp,thờ ơ cùng hắn rủ rỉ nói: “Bây giờ trong thiên hạ có ai không biết Thượng QuanLăng ta chỉ chung tình với Hiên Viên Tiêu? Ngay cả trẻ con trên đường đều biếttại sao ta lại ghét Thượng Quan Sở Sở như vậy.” Người mệt mỏi, ngáp thật sự làmột cái tiếp một cái a! Đều do tôi ngồi xổm trên mặt đất sắc chén thuốc cho tênngốc kia lâu như vậy, chớp chớp mắt nhìn hắn tiếp tục nói: “Chẳng biết tại saomà bị người ném xuống sườn dốc là chuyện rủi ro làm người ta khó có thể chấpnhận, nhưng Hiên Viên Tiêu chịu nhảy xuống cứu ta, ta nghĩ dù bị ném lại mộtlần nữa, ta cũng vẫn vui vẻ. Ngươi nói phải không, vạn tuế gia?” Hơi nhún vai,tôi cười nhìn phía tên ngốc kia trong mắt đang tràn đầy lửa giận.

Bốn người Bạch, Y, Tương, Khanh bỗng nhiên cúi đầu xuống, bọn họ không dám nhìntôi, tôi có thể hiểu được.

Đôi mắt đen sâu thẫm nhìn thẳng tôi, hình như đang tìm đáp án chính xác sâutrong tâm hồn tôi, tầm mắt bức người kia làm người ta tâm thần bất định, nhưngtôi vẫn lựa chọn như cũ không lùi bước nhìn hắn cười.

Chốc lát, Đông Phương Cửu cuối cùng cất bước đi tới hướng tôi, tôi nhìn chằmchằm vạt áo màu vàng sáng của hắn, áp chế kinh sợ trong lòng, ra vẻ bình tĩnhngẩng đầu lên. Cười vô lại như trước.

Đông Phương Cửu liếc nhìn tôi, hồi lâu, hắn nói: “Lúc này không rõ tại sao lạicó thể tha cho nàng như vậy.”

Nói xong hắn xoay người đưa lưng về phía tôi, tôi không thấy rõ vẻ mặt hắn, hắnhướng về Khanh Trần hỏi: “Cổ độc trên người nàng không giải được?”

Ách, tôi há to miệng, không thể tin nhìn chằm chằm phía sau lưng tên ngốc kia.Hắn biết lúc nào? Khanh Trần phản bội tôi? Hay là người ta vốn là không phải một lòng theo tôi?

“Hồi bẩm gia, miễn cưỡng ép ấu cổ ra thân thể nhất định sẽ lưu lại cổ độc, cổđộc này nô tỳ không giải được.”

Tên ngốc kia khẽ thở dài một tiếng:“Được rồi, đem thuốc kia hầu hạ nàng uốngngay đi.”

“Dạ.” Khanh Trần hạ thấp người, đi tới bàn thấp bên cạnh cầm chén bạch ngọcbưng lên, chậm rãi tới gần tôi.

Hả? Muốn cho tôi uống hết ‘Thất Sắc thảo’? Đông Phương Cửu thật sự là đồ ngốc đi?Thuốc giải kia đối với tôi vô dụng! Cổ độc phát tác vẫn chết như thường, kéodài tuổi thọ cái rắm đó! Hắn bệnh thần kinh!

Tôi nhảy bắn lên trên nhuyễn tháp, chặn ngang đoạt lấy chén bạch ngọc trong tayKhanh Trần, không để ý đến mọi người kinh ngạc mắt to trừng mắt nhỏ, ngửa cổđem thứ nước thuốc đã sắc còn lại khoảng hai ngụm vào trong miệng, xông lênphía trước nắm lấy cánh tay tên ngốc Đông Phương Cửu kia, ném cái chén rỗngvướng víu trong tay, đặt lên cổ tên ngốc kia, đè thấp đôi môi bạc tình bạc nghĩatrong truyền thuyết kia, kiễngmũi chân, vèo một cái áp môi lên trên môi hắn....

Khụ khụ, đừng hiểu lầm nha, tôi cũng không muốn chiếm tiện nghi của tên ngốckia, tôi chỉ là, khụ khụ, đem thuốc tôi vất vả sắc hai canh giờ đút cho tênngốc kia.

Ôi, chỉ thế mà thôi.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.