Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 37

Phiên bản Dịch · 4525 chữ

Chương 89

Cười xấu hơn khóc, có chuyện như thế

Ngọc quốcLăng Đô, Như Ý lâu, bên trong phòng số một chữ Thiên.

Tóc trắng mắt đỏ, trường sam bạch sắc, Âu Dương Vân lẳng lặng ngồi trên ghế, đôi mắt u ám chất chứa nỗi ưu sầu.

“Vương thượng, mời dùng trà.” Tiểu Tạc Tử cúi gục đầu không dám nhìn thẳng vào long nhan của Âu Dương Vân, cung kính nâng chung trà, chờ Âu Dương Vân đón lấy.

“Tiểu Tạc Tử, ngươi phải gọi ta là ‘chủ tử’, chớ có quên.” Âu Dương Vân dù mất kiên nhẫn nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể nhắc nhở thêm lần nữa. Cái tên nô tài Tiểu Tạc Tử này thực sự là ngốc có trình độ, dạy mãi không sửa, nói như thế nào cũng vô dụng!Nếu không phải thấy hắn hầu hạ Lăng nhi có công, lại là người thân cận nhất của Lăng nhi trong vương cung, y cũng sẽ không dẫn hắn đến Ngọc quốc.

Tiểu Tạc Tử cả người cứng lại, quỳphịch xuống mặt đất: “Dạ chủ tử, Tiểu Tạc Tử nhớ rồi! Xin chủ tử tha cho Tiểu Tạc Tử!” Hắn dập đầu lia lịa.

Âu Dương Vân hơi hoảng hốt, chẳng lẽ trong

mắt Tiểu Tạc Tử y là một bạo quân sao?! Cũng

có thể là do chuyện trước kia y giam Lăng nhi trong địa lao đã tạo thành nỗi ám ảnh. Thầm thở dài một tiếng, Âu Dương Vân thong thả bước tới phía trước cửa sổ, thờ ơ nhìn ra rừng hoa đào trong vườn bên ngoài cửa sổ.

Một hồi lâu.

“Dùng ngọ thiện xong, ra ngoài đi dạo một vòng.”

“Dạ, vương... chủ tử.”

Tiểu Tạc Tử khom lưng thụt lui đi ra phân phó tiểu nhị chuẩn bị ngọ thiện.

Tiểu Tạc Tử vô cùng thắc mắc, vương thượng nhà mình đã đến để mừng thọ Ngọc đế vì sao không trực tiếp đến biệt quán mà Ngọc quốc đã chuẩn bị cho các sứ giả đến mừng thọ, mà cứ muốn ở tại khách điếm chứ. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không dám hỏi. Huống hồ, vương thượng có thể đưa hắn đi theo, hắn đã niệm ‘Kim Cươngkinh’ hai mươi mấy lần rồi, hắn đã cảm ơn trời đất biết bao nhiêu rồi. Mặc dù hắn cũng không biết mình niệm bộ kinh này có thích hợp hay không, nhưng đó là thành tâm của hắn, có thể đến mừng thọ Ngọc đế thì nhất định có thể nhìn thấy chủ nhân của hắn, Thượng Quan Lăng. Trong mắt Tiểu Tạc Tử, vương thượng có thể sẽ thay đổi, chứ chủ nhân của hắn thì chỉ có một. Một chủ nhân từng giúp hắn, tín nhiệm hắn, cho hắn biết hắn là người, Thượng Quan Lăng.


Hoàng cung Ngọc quốc, Lăng Vân cung.

Tiểu Phúc Tử đang thao thao bất tuyệt lải nhải cái nọ xọ cái kia bên tai tôi, tôi tốt tính như vậy mà cũng hết chịu đựng nổi, ho khan một tiếng, tôi đứng bật dậy, mỉm cười âm hiểm, từng bước tới gần Tiểu Phúc Tử: “Ngươi — ngậm miệng lại cho bổn cung!”

Tiểu Phúc Tử rên một tiếng ai oán, còn ráng nói thêm một câu: “Tiểu Phúc Tử tất cả đều là vì trưởng công...”

“Thêm một chữ nữa, bổn cung sẽ sai người may miệng ngươi lại!”

Thế giới an tĩnh liền, kỳ thực chuyện này rất dễ, ai bảo trên thế giới này có cái từ ‘bạo lực’ làm chi! Mặc dù tôi không phải là người chủ trương bạo lực, nhưng có đôi khi tôi cũng tin ‘có nắm đấm, mới biết điều’.

Đổi nam trang xong, tôi mở cái quạt lông đánh xoẹt, nghênh ngang đi ra khỏi cung. Thực ra, tôi chỉ muốn đến nhà ông ngoại của tôi, đương nhiên là không phải tôi đi tiễn chân lão gia tử, mà là muốn đi gặp mặt ông anh họ khác người kia, tôi muốn học theo tấm lòng ái tài của Lưu hoàng thúc (*), chỉ có điều, ‘ba lần viếng phủ’ của tôi và ‘ba lần đến mời’ của ô ng ấy về mặt tính chất tuyệt đối không giống nhau, hắc hắc, nhưng miễn kết quả giống nhau là được rồi!

(*) Nói đến việc Lưu Bị ba lần đến lều cỏ của gia Cát Lượng để mời y ra giúp mình, lần thứ ba mới gặp. Ý nói đến sự chân thành, khẩn khoản.

Tôi vừa mới bước ra khỏi cửa cung trong tinh thần sảng khoái chưa được mười bước, thì vút một cái một bóng người xẹt qua, chính là Mạc Ly vương huynh nhà tôi, đồng chí Ất vĩ đại đã đứng sừng sững ngay bên cạnh tôi.

Ặc, tôi thật có chút hối hận vì đã đồng ý cho hắn kiêm nhiệm luôn chức vụ cũ trước đây của hắn.

Khóe miệng cười mà run run giật giật, tôi cười ha ha vui vẻ nói: “Mạc Ly, huynh nhìn xem huynh mặc cả người hoa phục như thế đứng chung một chỗ với ta có thích hợp không?!” Đây chẳng phải muốn làm bại lộ thân phận của tôi sao?!

“Công chúa muốn đi đâu?” Mạc Ly mở miệng liền nói thẳng vấn đề, không vòng vo tam quốc.

“Haizz... Ta đến tướng phủ, về nhanh thôi. Mạc Ly, huynh...”

“Nếu thế, thần ăn mặc như vậy cũng không trở ngại gì.” Mạc Ly mỉm cười, rồi sải bước đi trước, không nghe thấy tiếng chân tôi đuổi theo, bèn quay đầu lại nhìn tôi một cái, “Công chúa, đi thôi.”

Cao xanh ơi hỡi cao xanh! ~~ Ất ơi, anh quả là thần kỳ, chỗ không nên để ý thì không để ý, chỗ cần kiên trì thì kiên trì, anh như vậy là đặt tôi ở đâu! Còn bảo tôi làm thế nào mà lêu lổng trên đường được đây?!

Chuyện tốt bị phá đám, trong lòng tức tối, bước đi cố ý lề mề, khiến tên Ất kia đi được năm ba bước đều phải quay đầu nhìn tôi một cái.

“Công chúa bị mệt sao?” Ất rốt cuộc dừng chân, xoay người chờ tôi đuổi kịp hắn.

Mắt tôi lóe lên một cái, thầm tính kế, gật đầu nói: “Ừ, mệt lắm! Không bằng chúng ta đi ăn chút gì trước đi? Cũng sắp đến bữa trưa rồi, ta một giọt nước cũng chưa uống!” Chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh như một hồ nước xanh biếc dập dềnh xao động, xao động~~ lập tức bẻ cong trái tim kiên định của Ất!

Ất nhìn tôi sâu thẳm, nhoẻn miệng cười, lộ ra vài phần phong tình, hắn nói: “Được.”

Tôicười hắc hắc sung sướng, để lộ mười mấy cái răng trắng toát, tôi cảm thấy nếu tôi thực sự là một thằng con trai, tuyệt đối sẽ rất đẹp trai, ‘mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng’ gì gì đó! Hơn nữa tôi còn có thể cười khoe răng, mắt long lanh lúng liếng!

Bởi Ất cũng đã thỏa mãn cái ý muốn dạo phố của tôi, nên bước chân tôi cũng có sức hơn, bước đi trên đường thoăn thoắt, chỉ trong khoảng thời gian một chung trà, chúng tôi đã đến tửu điếm Như Ý lâu, sản nghiệp của tôi.

“Ôi, nhị vị khách quan mời ngồi bên này!~~” Mới vừa bước vào, liền thấy tiểu nhị nhiệt

tình nghênh đón, nụ cười tươi rói đúng tiêu

chuẩn nhân viên phục vụ trên mặt, cùng với đôi mắt sáng như ánh sao, hình như đang nói: ‘Ngài là thượng đế, ngài là gia, ngài là ông trời ban tiền cho ta!’.

“Lầu hai nhã gian.” Ất đưa tay ra ngăn tên tiểu nhị đang bước gần lại chỗ tôi, thuận thế nhét cho hắn một đĩnh bạc.

Tiểu nhị nhìn đĩnh bạc trong tay, đến khi nhìn lại chúng ta lần nữa ánh mắt càng thêm lấp lánh.

“Ôi khách quan, thật ngại quá, nhã gian đã có người đặt trước rồi. Ngài thấy tôi tìm cho các ngài một chỗ yên tĩnh gần cửa sổ trên lầu hai có được không?”

Ất vừa định mở miệng, tôi vội nhảy lên phía trước hắn cười với tiểu nhị kia, nói: “Được, vậy làm phiền tiểu nhị ca.” Ất thấy tôi rất vui vẻ, cũng không tiếp tục lằng nhằng việc không có nhã gian nữa.

Đúng là tiểu nhị ở quán này phục vụ rất có tiêu chuẩn, vị trí hắn tìm cho chúng tôi, đúng thật không tồi, hơi nghiêng đầu liền có thể thấy được phong cảnh trên đường.

“Hài lòng lắm sao?” Ất không gọi tôi là công chúa nữa, hắn biết rõ ra ngoài cần phải làm thế nào cho thích hợp.

Mỉm cười, tôi nói: “Đương nhiên!” Tôi rướn cổ sát về phía hắn, hạ giọng nhưng cũng không che giấu được niềm vui sướng của tôi:“Tửu lâu nhà mình buôn bán tấp nập như vậy, làm bà chủ sao có thể không vui đây?!”

Ất cũng vui vẻ, hỏi tiếp: “Có muốn gặp chưởng quỹ không?”

Tôi lắc đầu: “Không cần! Ta làm bà chủsau lưng là tốt rồi, chuyện bên ngoài có Vô Ưu quản lý, còn có huynh trông coi, ta yên tâm rồi.”

Cùng lúc đó, ở hậu viện Như Ý lâu, phòng số một chữ Thiên.

Tiểu nhị thu dọn thức ăn trên bàn xong khom người chào Âu Dương Vân, Âu Dương Vân dùng mắt ra hiệu, Tiểu Tạc Tử liền bước tới thưởng cho tiểu nhị một nén bạc, tiểu nhị mỉm cười khép cửa phòng lại cho Âu Dương Vân.

“Chủ tử, ngài có dùng chút trà hay điểm tâm không?”

“Không cần, ra ngoài thôi.” “Dạ.”

Tiểu Tạc Tử lấy một chiếc mũ rộng vành phủ lụa trắng đưa cho Âu Dương Vân, Âu Dương Vân cầm lấy, đứng dậy đội lên.

Nếu như, mấy lần đi lướt qua vai nhau có thể đổi lấy một lần kết cục tốt đẹp, như vậy Âu Dương Vân sẽ là người hạnh phúc.

......

“Aizzz, Mạc Ly, huynh xem huynh xem, nam nhân mà đội mũ rộng vành, huynh nói hắn là soái ca hay là xấu nam đây?” Tôi chỉ vào một bạch sam nam tử dưới lầu, vô cùng nhiều chuyện hỏi ý kiến của Ất, nhưng đến khi nhìn thấy gã hầu đi theo nam tử kia vừa bước ra khỏi cửa Như Ý lâu, tay của tôi liền cứng đờ, hai mắt nhìn trừng trừng.

Nếu như tôi không nhìn lầm, tên người hầu kia chính là Tiểu Tạc Tử đã từng hầu hạ tôi, vậy...người thanh niên mặc bạch sam đội mũ rộng vành kia... Sao... sao hắn đã tới rồi?!

Không, phải nói là, sao hắn lại tới sớm như vậy? Còn nửa tháng nữa mới tới sinh thần của Thiên Thiên mà?!

“Soái ca là cái gì?”

Ất thản nhiên hỏi một câu, thu hồi tâm trí lại, tôi mỉm cười với hắn, nhưng tôi phát hiện sau khi thấy nụ cười của tôi, ánh mắt hắn lại có chút biến hóa, có một chút bất đắc dĩ, hoặc là ưu sầu, thoáng vụt qua đôi mắt hắn.

“Soái ca chính là một nam tử rất tuấn tú, rất đẹp trai! Ví dụ như, huynh chính là một đại soái ca, còn ta hiện tại, chính là tiểu soái ca! Ha ha...”

Cười còn xấu hơn cả khóc, có chuyện như thế đó.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 90

Thần thương khẩu chiến, mẹ kế toàn thắng

Tô phủ.

Mới vừa vào cửa phủ đã thấy Thu Nguyệt dịu dàng bước về phía bọn tôi, nhìn thấy tôicô ấy đầu tiên là hơi sửng sốt, tiếp theo cúi thấp người thi lễ, ôn nhu nói: “Thu Nguyệt thỉnh an trưởng công chúa, thỉnh an Vĩnh An vương.”

Lòng tôi chợt lạnh, nhãn lực của nha đầu kia thật tốt, tôi ăn mặc MANLY như thế mà cô ấy cũng có thể nhận ra tôi, trời xanh chứng giám, tôi tuyệt đối không có nữ cải nam trang theo kiểu ẻo lả giống như trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang đâu đó!

Ho khan một tiếng, trợn tròn hai mắt, tôi hỏi: “Thu Nguyệt sao ngươi nhìn ra ta được?!”

Thu Nguyệt nhoẻn miệng cười, nói: “Nô tỳ chỉ biết người có thể khiến Vĩnh An vương lặng lẽ đi theo sau, ngoại trừtrưởng công chúa sẽ không sẽ có người thứ hai.” Đôi mắt như thu thủy của Thu Nguyệt liếc nhìn sang Ất, sau đó lại đảo trở về trên người tôi, rồi cô ấy nói tiếp:“Hơn nữa, nô tỳ chưa bao giờ gặp qua một vị mỹ thiếu niên tuấn mỹ ‘dị thường’ như vậy.”

Ách... Xem ra tôi vẫn chưa đủ thoát tục, vẫn còn rất ‘đàn bà con gái’?!

“Thu Nguyệt, ngươi nghĩ rằng ta là một Loli, kỳ thực ta có trái tim của Shota (*)! Ha ha!~” Dứt lời, tôi đắc ý khi thấy Thu Nguyệt tròn xoe hai mắt vì không hiểu tôi nói cái gì, cố nén nụ cười xấu xa vào trong bụng. Khoát khoát tay với Thu Nguyệt, tôi nói: “Biểu ca của ta có ở trong phủ không?”

(*) Tiếng Nhật, tiếng Trung là Chính Thái, chỉ những cậu bé trai dễ thương, ngược với Loli, chỉ những cô bé gái dễ thương.

Thu Nguyệt hồi phục tinh thần, đáp: “Thiếu gia đang ở trong phủ, công chúa muốn tìm thiếu gia sao?”

Tôi gật đầu, mức độ kinh ngạc của Thu Nguyệt so với lúc nãy càng tăng thêm, nhưng cô ấy vẫn không hỏi thêm gì nữa.

“Thu Nguyệt, ngươi đi bẩm báo với thiếu gia ngươi một tiếng, bảo rằng chúng ta tới.” Ất ung dung thản nhiên mở miệng phân phó.

Thu Nguyệt vừa định xoay người, tôi liền kéo cô ấy lại, nói: “Chúng ta trực tiếp tới chỗ biểu ca, đừng tạo cảm giác xa lạ như vậy.” Quay đầu lại nhìn lướt qua Ất, hắn liền hiểu rõ ý tôi, khẽ gật đầu.

Ở sâu bên trong Tây uyển, hậu viện Tô phủ,

một tòa tiểu viện không bắt mắt lắm, trên bức

hoành phi đen viết hai chữ lớn cứng cáp mạnh mẽ theo lối chữ Lệ — Cúc viên, trong đó một đóa hoa cúc yêu mị màu vàng kim thay thế cho chữ ‘Mễ’ nằm bên trong chữ Cúc (*).

(*) Hứng lên làm tấm bảng cho các muội dễ hình dung, đúng lối viết chữ Lệ luôn nhé ^^!

Hai tròng mắt của tôi suýt tí nữa thì bị tấm

‘bảng hiệu’ này hút ra khỏi vành mắt! Ôi trời đất ơi, ôn g anh họ của tôi không phải là... không phải là cái gì gì đó chứ?! Cái... cái này đúng là quá chấn động đối với linh hồn nhỏ bé yếu đuối của tôi mà!

Bất tri bất giác tôi thụt lui lại phía sau mấy bước.

“Đừng sợ, Tô Tử Chiêm chỉ là mồm miệng hơi độc địa một chút, chứ không có ác tâm, hơn nữa nói gì thì nói hắn cũng là biểu ca của công chúa.” Ất quan tâm ghé vào tai tôi nói nhỏ, hắn tưởng rằng tôi sợ cái lưỡi độc địa của Tô Tử Chiêm, trong khi thực tế ta chỉ bị chấn động bởi tấm biển trên cửa mà thôi.

Tôi quay mặt sang mỉm cười với hắn, kéo bàn tay to lớn của hắn, nói: “Đi, chúng ta đi hội ngộ với vị biểu ca mồm mép độc địa của ta!”

Thu Nguyệt không nhịn được cười khúc khích, vội vàng rút trong tay áo ra một chiếc khăn tay che miệng lại, không dám nhìn thẳng vào tôi.

“Trưởng công chúa chẳng lẽ không biết,

‘Cúc viên’ của tiểu nhân không hoan nghênh những kẻ không mời mà đến sao?” Trường bào xanh đen, tướng mạo như ngọc, trên tay phe phẩy ngọc phiến, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tô Tử Chiêm đang gây hấn!

Tôi buông tay Mạc Ly ra, sải bước về phía trước đứng trước mặt Tô Tử Chiêm, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn một cái thật sâu, rồi kiễng chân ghé vào tai hắn cười nói: “Biểu ca à, hiện tại ta tùy tiện nói ra một tội trạng là có thể đem huynh ra xử... cung hình đó nha.” Rõ ràng cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, ta liền rút lui khỏi bên tai hắn, cười ha hả sảng khoái:“Tấm thịnh tình của biểu ca, nếu ta và Mạc Ly từ chối thì bất kính rồi!” Tôi xoay người vẫy tay Ất:“Đi thôi Mạc Ly, biểu ca mời chúng ta vào trong nói chuyện!”

(*) Cung hình: Thiến.

Ngay lúc đi lướt qua Tô Tử Chiêm, hắn khẽ cười rồi dùng âm lượng nhỏ chỉ đủ cho hai người bọn ta có thể nghe được, hung dữ nói với tôi: “Một nữ tử mà lại có trái tim tiểu nhân đê tiện, trưởng công chúa quả thật xứng với câu ngạn ngữ của người xưa ‘duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã’ (*)!”

(*) Duy chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy.

Bỗng dưng, tôi chợt nghĩ nếu như ông anh họ này của tôi khẩu chiến cùng với Tương Sở thuộc hạ của tên ngốc Đông Phương Cửu kia, rốt cuộc ai sẽ thắng?

Đột nhiên, tôi có một cảm giác không hay, có lẽ nói về mồm miệng độc địa, tôi còn cao hơn một bậc...Mấy chuyện kiểu như vầy tôi cũng ngại thừa nhận lắm...Khụ khụ...

“Biểu ca, ngài là một kẻ tiểu nhân đê tiện trong hình dạng một nữ tử, ngài có một trái tim còn cao hơn cả trời nhưng gánh không nổi cái số mệnh mỏng như tờ giấy của ngài! ~~ Kẻ hèn Thượng Quan Lăng sao dám so sánh với biểu ca được chứ!”

Cặp mắt xanh lục chẳng biết đã đảo điên bao nhiêu bận, Tô Tử Chiêm cố nuốt cơn giận xuống, đi theo sau tôi và Ất vào trong Cúc viên của hắn.

Thật sảng khoái nha, để anh khi dễ tôi, dám cả gan đấu võ mồm với tôi ư, vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần ôm một bụng ‘hương tan ngọc nát’ đi nhé!

Sau khi ngồi ổn thỏa trong phòng của Tô Tử Chiêm, hắn sai người hầu dâng trà, cho dù trong lòng có khó chịu cỡ nào, nhưng ‘công tác trên mặt’ hắn cũng không đến nỗi vô lý đến mức như vậy.

“Nói đi, tìm ta có chuyện gì.”

“Chắc hẳn mấy ngày trước biểu ca đã từng vào cung rồi.” Ý tôi muốn ám chỉ đến ‘lời mời nồng hậu hắn vào cung’ sau lần chạm mặt đầu tiên của tôi và hắn.

Tô Tử Chiêm không trả lời, xem như là ngầm thừa nhận.

Tôi cười cười: “Biểu ca có thành kiến với Thượng Quan Lăng, ta có thể hiểu được.” Thượng Quan Lăng nguyên bản đâu phải là tôi, còn tôi hiện tại lại là Thượng Quan Lăng.

“Công chúa nói quá lời, tiểu nhân Tô Tử Chiêm sao dám có — thành kiến với giám quốc công chúa chứ.”

Cái này mà nói là không có thành kiến?! Nhìn bộ dạng khinh thường của anh kìa, nghe giọng điệu chanh chua của anh kìa!

Tôi nhịn! Anh cũng coi như gặp thời, gặp đúng lúc tôi đang cần gấp nhân tài, mà anh miễn cưỡng cũng có thể xem là một nhân tài!

“Tô Tử Chiêm, ngươi nên hiểu rõ thân phận của mình, công chúa không trách tội sự vô lý của ngươi chỉ bởi vì nàng còn muốn gọi ngươi một tiếng biểu ca.” Ất lạnh lùng xen vào một câu, không thèm liếc Tô Tử Chiêm một cái.

Biểu ca của tôi sao có thể nghe lọt tai kiểu nói này, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, giận dữ nói: “Giỏi lắm Thượng Quan Mạc Ly, đừng tưởng rằng ngươi thay đổi thân phận thành vương gia thì ngươi cao hơn Tô gia chúng ta một cái đầu, mang họ Thượng Quan thì thế nào?! Vương gia thì sao?! Tô Tử Chiêm ta...”

“Câm miệng!” Không sai, giọng nói hung dữ này chính là do tôi quát! Lão hổ không phát uy là cho các ngươi mặt mũi hellokitty lắm rồi!

Hai vị ‘nam sĩ’ đều sửng sốt, ánh mắt chậm rãi quay sang phía tôi, tôi bình tĩnh nhìn về phía Tô Tử Chiêm, dịu giọng nói: “Đừng tưởng rằng

‘cậy tài khinh người’ là một cụm từ tốt, đừng suốt ngày oán giận ông trời bất công đối với huynh, ông trời căn bản không biết huynh là ai,

chứ đừng nói gì đến việc nghe thấy lời huynh

oán giận! Tô Tử Chiêm, nếu huynh vẫn còn coi mình là con dân của Ngọc quốc, vẫn còn một chút tráng khí muốn trị quốc bình thiên hạ, Thượng Quan Lăng ta đây nguyện dùng quốc sĩ đối đãi huynh, cũng hy vọng huynh có thể dùng quốc sĩ báo đáp!”

“Cô—— cô...” Tô Tử Chiêm chỉ tay vào tôi, ấp úng mãi cũng chỉ thốt được một từ.

“Mấy năm trước hiểu lầm quá nhiều, ta cũng không muốn giải thích điều gì, nhưng có đôi khi, lời nói từ trong miệng mọi người cũng chưa chắc đã là sự thật, cứ coi như có những việc huynh tận mắt chứng kiến, nhưng có bao nhiêu việc có thể hoàn toàn tin tưởng?!Thượng Quan Lăng ta là một người như thế nào, những kẻ chưa từng gặp ta, chưa từng tiếp xúc với ta, chưa từng chia sẻ thời gian với ta, đều không có quyền nói rằng ta không đúng!” Thở dài, tôi dịu giọng lại, nói tiếp:“Ta biết nói vài ba câu huynh sẽ không tin ta, nhưng, biểu ca à, làm ơn dùng đầu óc ngẫm nghĩ kỹ lại xem, nếu ta thực sự... xấu xa... giống như đồn đãi như vậy, liệu ta có phải cố chịu đựng như vậy, hao tổn khí lực như vậy đến mời huynh không? Trong thiên hạ nhân tài không thiếu, cái thiếu chính là Bá Nhạc (*) kia!”

(*) Kẻ có con mắt nhìn người.

“Tử Chiêm thiếu gia, những lời của công chúa đều là thật lòng, mong ngươi không nên phụ nàng.” Ất liếc nhìn Tô Tử Chiêm, trong ánh mắt rõ ràng ẩn chứa vài phần cảnh cáo.

“Ông ngoại tuổi tác đã cao, sớm muộn gì sẽ có một ngày rời khỏi tướng vị. Biểu ca, huynh có từng nghĩ, những kẻ đố kị địa vị vững vàng suốt hai mươi năm qua của Tô gia chúng ta sẽ đối đãi chúng ta như thế nào?! Biểu ca, huynh có từng nghĩ đến cảm thụ của ông ngoại không?! Huynh mười bảy tuổi đã đỗ trạng nguyên, năm đó ông ngoại đã tự hào vì huynh biết bao, đã gởi gắm bao nhiêu hy vọng trên người huynh! Ông ngoại suốt đời vì nước cống hiến, còn huynh lại nhẫn tâm không chịu gánh vác chút chuyện vì lão gia tử sao?!”

“Ta... Ta...” Tô Tử Chiêm bị dao động.

“Mợ đã qua đời nhiều năm nhưng cậu vẫn không tái giá, biểu ca, tất cả những việc bọn họ làm đều là vì ai chứ?!”

Tô Tử Chiêm quát lên một tiếng: “Được rồi! Cô đừng nói nữa!” Hít một hơi thật dài, hắn mới nói:“Nói đi, cô rốt cuộc muốn ta làm cái gì.”

Ha ha, hắn rốt cuộc chịu thỏa hiệp rồi, tôi cười ha ha nghiêng người ra trước: “Biểu ca, Hình bộ là chỗ tốt, chỗ đó vẫn khuyết một Hình bộ thị lang.”

Một lát sau, Tô Tử Chiêm nhìn tôi đầy ngờ vực, thốt ra một câu: “Sao ta cứ cảm thấy như mình bị mắc lừa vậy?”

“Làm gì có... ha ha...” Kẻ nào đó chột dạ cúi đầu...“Thiên Thiên tư chất thông minh, đáng tiếc không có lão sư nào giỏi dạy nó, theo một tỷ tỷ như ta, nó cũng rất khổ. Biểu ca, huynh xem...”

“Đế sư?” Tô Tử Chiêm ngồi xuống ghế, cười lạnh hỏi tôi.

Tôi gật đầu: “Biểu ca, huynh thật là thông minh! Huynh thực sự làGia Cát Khổng Minh trong bộ dạng Phan An!”

“Phan An là ai? Gia Cát Khổng Minh là ai?” “À... Cái này... Phan An là một nam

nhân...Gia Cát Khổng Minh cũng là một... nam

nhân...”

Bốn bề vắng lặng...


Trong một cung điện xa hoa nhất của hoàng cung Thương Mân — Tiên Hoa điện, có một mỹ nhân được người người công nhận thiên hạ đệ nhất mỹ nhân — Mộ Dung Uyển.

“Tam muội, đừng mơ tưởng nữa, ta sẽ không đồng ý cho muội đi đâu!”

“Hoàng huynh.” Một âm thanh thánh thót khẽ run lên, ai nghe thấy trái tim cũng bất giác thót lại đôi chút:“Cho Uyển nhi cùng đi với huynh đi, Uyển nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn theo sát bên người hoàng huynh...”

“Không được!” Quốc chủ Thương Mân quốc Mộ Dung Xu lần thứ hai mở miệng từ chối thỉnh cầu của muội muội mà hắn thương yêu:“Uyển nhi, không phải nhanh như vậy mà muội đã quên hậu quả của việc ba năm trước đây đại ca đưa muội đi Ngọc quốc rồi sao?!”

Mộ Dung Uyển cắn môi dưới, không nói gì nữa.

“Thư tín nói rõ muốn cầu thân muội đủ để nhét đầy cả Tiên Hoa điện! Khi đó muội chẳng qua chỉ mới mười bốn tuổi...” Mộ Dung Xu khẽ thở dài nói:“Không phải đại ca không thương muội, nguyên nhân chính là vì đại ca thương muội, mới không muốn đưa muội vào chỗ nguy hiểm. Aizzz... Chỉ trách Thương Mân quốc nhỏ bé, đại ca cũng không có đủ sức mạnh bảo vệ muội... Ta... Ta thật là...”

“Đại ca...” Mộ Dung Uyển ngẩng đầu lên, đôi mắt rực sáng, chỉ riêng một đôi mắt này thôi cũng có thể coi là mỹ nhân rồi. “Là Uyển nhi không tốt, Uyển nhi sẽ ngoan ngoãn đợi ở Tiên Hoa điện.”

Mộ Dung Xu mỉm cười an ủi. Một nén nhang sau.

“Tam công chúa, người thực sự không đi Ngọc quốc sao?” Nha hoàn thiếp thân của Mộ Dung Uyển, Tiểu Nhụy chớp chớp mắt hỏi Mộ Dung Uyển.

Mộ Dung Uyển cong mắt cười, có chút giảo hoạt, nói: “Đương nhiên phải đi.”Cô muốn gặp một người, một người ba năm trước chỉ nhìn thoáng qua mà cho đến hôm nay nàng không thể nào quên được.

“Vì sao trong số những người cầu thân lại không có huynh ấy?” Mộ Dung Uyển thầm thở dài.

“Tam công chúa nói cái gì?” “Không, có nói gì đâu...”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.