Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36

Phiên bản Dịch · 3353 chữ

Chương 87

Thái hậu Kim quốc, không phải tầm thường

Cẩm Hâm, thủ đô Kim quốc. Hoàng cung, Từ Ninh cung.

Hiên Viên Tiêu vừa mới bãi triều liền bị tiểu thái giám của Từ Ninh cung ngăn lại, nói là thái hậu lão phật gia vì nhớhoàng thượng mà lo lắng, thân thể có bệnh nhẹ. Vì thế Hiên Viên Tiêu ngay cả triều phục cũng không kịp thay, liền vội vàng tiến đến Từ Ninh cung vấn an mẫu hậu đại nhân của hắn.

“Mẫu hậu, người thế nào rồi?”

Thái hậu lão phật gia đang nằm trên giường thấy được con trai của mình, thân mặc long bào chân bước vội vã, đáy lòng bỗng nhiên trở nên ấm áp. Bà khẽ nở nụ cười, dù sao cũng là con ruột của mình, vẫn phải nghe lời mình.

Thái hậu cố nặn ra một nụ cười thản nhiên, nói với Hiên Viên Tiêu: “Ai gia không có việc gì, hoàng thượng đừng vội.” Chìa ngón tay ngọc chỉ chỉ vào mép giường, lại nói:“Hoàng thượng ngồi lại đây, ai gia có việc muốn hỏi hoàng thượng một chút.”

Hiên Viên Tiêu nhìn mặt mẫu hậu, không thấy có có biểu hiện gì gọi là ‘bệnh nhẹ’ hết, lại nghe nói bà có việc muốn hỏi mình, lúc này mới cảm thấy có điều không ổn.

Mẫu hậu Hiên Viên Tiêu quả thật không phải dạng đàn bà can dự triều chính, nhưng lời bà nói với Hiên Viên Tiêu, hoặc là nhắc nhở Hiên Viên Tiêu, hắn chưa bao giờ không làm theo. Nhưng mà, không biết lúc này mẫu hậu của hắn lại có chuyện gì muốn ‘căn dặn’ hắn.

Thái hậu lão phật gia kéo tay Hiên Viên Tiêu qua, mỉm cười hiền từ chăm chú nhìn hắn, từ tốn mở miệng: “Hoàng nhi của ai gia đã trưởng thành, là minh quân của một nước.” Thở dài, rồi mới nói tiếp:“Chỉ có một việc là nút thắt lớn trong lòng ai gia, nút thắt này nếu không giải được, trái tim của ai gia......”

“Mẫu hậu, người nói đi, trẫm đang nghe đây.” Hiên Viên Tiêu cắt ngang lời thái hậu.

“Hoàng thượng, ai gia tuy là thái hậu Kim quốc, nhưng tuyệt sẽ không can thiệp việc hoàng đế thích nữ tử nào, muốn sủng ái phi tử nào, có điều...... nữ tử mà hoàng thượng mang đến kia tuyệt đối không phải là chọn lựa để làm hoàng hậu Kim quốc ta!” Hoàng thái hậu đứng

thẳng dậy, nhìn Hiên Viên Tiêu, trên mặt vẫn nở

nụ cười, thanh âm ôn nhu như nước, nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Hiên Viên Tiêu nhìn mẫu thân của mình, nhìn vào mắt bà, muốn nhìn rõ lòng bà, thật lâu sau, hắn cuối cùng gật đầu, nói: “Mẫu hậu an tâm, trẫm biết rồi.”

Thái hậu lão phật gia nở một nụ cười hiểu ý với Hiên Viên Tiêu, bà biết Hiên Viên Tiêu sẽ hiểu được ý tốt của mình, bà biết Hiên Viên Tiêu là hoàng nhi tốt của mình, xưa nay vẫn thế.

“Hoàng thượng, con thấy nữ nhi của Tân lão tướng quân như thế nào?”

Bỗng dưng, ánh mắt Hiên Viên Tiêu lạnh đi, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại nụ cười nhạt không dễ dàng phát hiện lúc ban đầu, nói: “Hổ phụ vô khuyển nữ.”

Tinh thần hoàng thái hậu tỉnh táo lên, truy đến cùng: “Ai gia cũng cảm thấy cô nương này không tệ, xuất thân danh môn, tướng mạo tuy rằng không thuộc hàng tuyệt mỹ, nhưng cũng là một nữ tử hào hiệp, ai gia cảm thấy......”

“Mẫu hậu!” Xem ra hoàng thái hậu bởi vì không ngờ sẽ bị ngắt lời nên có chút thảng thốt, Hiên Viên Tiêu cố cong môi cười tươi rói, đổi giọng ôn hòa nói: “Mẫu hậu nghỉ ngơi cho khỏe, trẫm còn có chút chuyện quan trọng phải xử lý.” Dứt lời liền đứng dậy, không quan tâm đến vẻ mặt xấu hổ của thái hậu lão phật gia, không chút chần chờ, hắn rời khỏi Từ Ninh cung.


Dật Thanh cung, tẩm cung của Hiên Viên

Tiêu.

“Thập Tứ.” “Dạ!”

“Tra lai lịch Ma Y như thế nào?”

“Hồi chủ tử, Ma Y Yến Tứ Phương là một cô nhi, thuở nhỏ được Huyền Cơ lão nhân nhận nuôi ở Sinh Tử cốc Tây Vực, sau đó thu làm đệ tử, nghiên cứu y thuật. Trần Khanh cũng là bé gái mồ côi được Huyền Cơ lão nhân nhận nuôi, sau này học độc thuật. Sau khi Huyền Cơ lão nhân quy tiên, hai sư huynh muội họ lần lượt rời khỏi Sinh Tử cốc, tự kiếm đường mưu sinh.” Thập Tứ quỳ trên mặt đất chậm rãi nói.

Con ngươi màu vàng của Hiên Viên Tiêu hơi co lại, ánh mắt khép hờ, lạnh giọng hỏi lại: “Thập Tứ, đừng nói với trẫm đây là tất cả những gì các ngươi tra được! Mấy chuyện ai cũng biết hết này mà cần ngươi nói cho trẫm nghe hay sao?!”

Thập Tứ nhất thời mồ hôi lạnh ròng ròng, nói: “Chủ tử, Thập Tứ biết tội! Thập Tứ lập tức phái người tiếp tục điều tra!”

Hiên Viên Tiêu lúc này mới từ từ hé đôi mắt tinh ranh đang khép hờ ra, gật gù nói: “Đừng làm cho trẫm thất vọng nữa.”

“Dạ!”

Đúng lúc đó, giọng nói của Lộc Hải từ bên ngoài cửa tẩm cung truyền đến.

“Hoàng thượng, Sở Sở quận chúa muốn gặp ngài, hiện đang ở bên ngoài, ngài xem, ngài có......”

Hiên Viên Tiêu vung tay, Thập Tứ liền biến mất.

Đầu mày khẽ nhíu lại trong vô thức, thở nhẹ một hơi, Hiên Viên Tiêu nói: “Tuyên nàng vào đi.”

Lộc Hải đáp: “Dạ.”


Hoàng cung Ngọc quốc, Lăng Vân cung. “Hoàng tỷ

~”

Ôi~, răng của tôi đều sắp tiết hết acid ra rồi! Tôi xách lỗ tai của thằng-em- giống-như-con-nít- mới-đẻ kia lên, rất trịnh trọng nói với hắn: “Thiên Thiên, đệ có thể gọi ta là hoàng tỷ, cũng có thể gọi ta là tỷ tỷ, nhưng không cần kêu

‘Hoàng tỷ~~’, đệ nói xem đệ kêu ta giọng còn nhựa nhựa dài ngoằn như thế để làm gì?! Đệ lại không phải là tiểu cô nương, không cần giả bộ nũng nịu, cũng không cần giả bộ đáng yêu! Bằng không đừng trách hoàng tỷ của đệ tâm ngoan thủ lạt!”

Đôi mắt bích sắc long lanh của Thượng Quan Thiên đã rơm rớm nước mắt, oan ức nhìn tôi, tôi cảm thấy hình ảnh tôi hiện tại thật giống sói xám bắt nạt thỏ con.

“Không được khóc! Đệ bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc!” Tôi quát.

“Tháng sau là mười tám rồi......”

Ặc... đó có phải câu hỏi đâu, cậu rốt cuộc hiểu hay không hả thằng nhóc Thượng Quan Thiên kia?!!

“Không được ôm ta! Tránh ra!” Thằng nhóc này xem tôi là gốc cây, còn tưởng mình là gấu koala hay sao?! “Thượng Quan Thiên! Đệ là hoàng đế Ngọc quốc, có biết hay không!”

Bị tôi quát như thế, Thượng Quan Thiên liền ngoan ngoãn buông tôi ra, đứng thẳng người dậy trước mặt tôi.

“Đệ không còn là trẻ con nữa, đệ là trụ cột của cả Ngọc quốc, mỗi ngôn ngữ cử chỉ của đệ, phán đoán của đệ, lựa chọn của đệ đều ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính Ngọc quốc.” Thở dài, tôi véo lên mặt của thằng em ngốc đang dẩu môi định kháng nghị, “Tháng sau đệ sẽ tự mình chấp chính rồi......” Chị đây làm sao yên tâm đem Ngọc quốc hoàn toàn giao cho cậu đây? Lỡ như một ngày nào đó chị ra đi, hoặc là cổ độc phát tác......

Giúp hắn xoa xoa hai má bị tôi véo ửng đỏ, tôi nói: “Thiên Thiên, hoàng tỷ đã tuyển hoàng hậu cho đệ......”

“Ơ......” Tôi bỗng bị Thượng Quan Thiên hất mạnh, mất thăng bằng, thiếu chút nữa té xuống đất, “Thiên Thiên, đệ làm gì vậy?!” Cho dù trên mặt đất có thảm lông cừu thật dày cũng không thể tùy tiện đẩy người à nha!

“Đệ không cần!” Thượng Quan Thiên hiếm khi hét lên với tôi, khuôn mặt tuấn tú còn mang vẻ ngây ngô trở nên nghiêm túc thật sự, hắn lặp lại: “Đệ không cần hoàng hậu gì hết! Đệ chỉ cần ở chung với hoàng tỷ! Không cần người khác! Không cần!”

Tôi giật mình, nhất thời không biết phải làm

sao, không nghĩ tới hắn lại phản ứng mãnh liệt

như vậy, một lúc lâu sau tôi mới cố gắng mở miệng xoa dịu bầu không khí, đáng tiếc......

“Thiên Thiên, đệ nghe hoàng tỷ nói nè, cô gái đó là......”

“Trẫm không thích nghe!” Trong chớp mắt, cả người Thượng Quan Thiên hình như đều thay đổi, đâu còn là một vị đế vương trẻ tuổi hồn nhiên ngây thơ, tính tình ôn hòa, rõ ràng là một bậc quân vương ngọc nhan tuyệt thế nhưng ngông cuồng tự đại. “Trẫm nói rồi, trẫm không cần hoàng hậu gì cả, trưởng công chúa không nghe rõ lời nói của trẫm, hay là nghe không hiểu ý tứ của trẫm?”

Thượng Quan Thiên nhìn chăm chú cười nhạt: “Hoàng tỷ đi đường mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, trẫm đi trước đây.”

Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, bỏ lại tôi đang trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 88

Trên triều có người, ngoài cung có người!

“Công chúa...” Tiểu Phúc Tử hạ thấp giọng gọi, thấy tôi không có phản ứng, lại kêu: “Công chúa! Trưởng công chúa!~”

“Chuyện gì?! Nói!” Tôi lúc này mới hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi chưa từng có. Thượng Quan Thiên sao có thể nói năng với tôi như thế?! Rõ ràng là một con thỏ đế mà lại có gan cắn chị của mình ư?! Muốn cắn cũng nên cắn người khác chứ!

“Vĩnh An vương cầu kiến...”

Tôi trừng Tiểu Phúc Tử một cái, quát lớn: “Còn ngây ra đó làm gì! Không mau mời vương huynh của ta vào!”

“Dạ, dạ!”

“Mạc Ly!” Tôi tiến ra đón, mở miệng gọi hắn trước.

Mạc Ly khẽ mỉm cười với tôi, nói: “Hoàng thượngtuổi còn nhỏ, công chúa cần từ từ khuyên nhủhoàng thượng mới tốt, chớ đừng nổi nóng với hoàng thượng.”

Tôi sửng sốt, hỏi: “Huynh nghe ta nói chuyện với Thiên Thiên rồi sao?”

“Ừm.” Mạc Ly gật đầu thừa nhận, tiếp theo lại quỳ thụp xuống, ngẩng đầu nói với tôi: “Thần có một chuyện muốn cầu, thỉnh công chúa đáp ứng, bằng không thần sẽ quỳ ở đây không đứng dậy!”

Nhìn Mạc Ly cố chấp như vậy, tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cười đáp ứng: “Nói đi, ta đồng ý với huynh được chưa, mau đứng lên!” Miễn sao chuyện hắn yêu cầu, hoàn toàn không làm hại đến tôi hoặc Ngọc quốc là được.

“Thỉnh công chúa cho phép Thượng Quan

Mạc Ly tiếp tục bảo vệ công chúa!”

Tôi sửng sốt, suy nghĩ một lát, mới nói: “Mạc Ly à, huynh đã từng đồng ý với ta, hơn nữa huynh đã là Vĩnh An vương của Ngọc quốc ta, là trấn quốc đại tướng quân kiêm Binh bộ thượng thư rồi, huynh đâu thể đổi ý được!”

Mạc Ly ngước mắt nhìn tôi trân trân, ánh mắt lấp lánh sáng: “Thần không có đổi ý, thần chỉ muốn được tiếp tục tận lực bảo vệ công chúa mà thôi.”

Tôi nở nụ cười: “Mạc Ly, huynh đứng lên đi, ta chấp thuận.” Muốn lắc đầu, không thích hợp, muốn thở dài, lại nghẹn trở lại, cười cũng không được, than thở cũng không xong. Kéo Mạc Ly dậy, tôi nói: “Kỳ thực, cách thức bảo vệ một người có rất nhiều loại, mà mỗi một việc huynh làm đều là đang bảo vệ ta, huynh hiểu chưa, Mạc Ly?” Mỉm cười với hắn, tôi lại nói:“Giúp ta gọi Bính và Đinh đến đây, ta có việc muốn nói.”

Mạc Ly nhìn tôi, gật đầu: “...Được.”


Đây là lần đầu tiên ta gặp Bính, một người nhỏ con gầy còm, có một đôi mắt to màu nâu nổi bật, nhìn kiểu gì cũng không giống một ám vệ có khả năng giết người.

Ánh mắt tôi chuyển hướng sang Đinh, mặt đầy ý cười, tôi hỏi: “Đinh, ngươi có đồng ý đến Binh bộ giúp Mạc Ly không?”

Đinh sửng sốt một lúc liền gật đầu lia lịa, nói to: “Đồng ý đồng ý đồng ý!”

Giọng hét vô cùng khí thế của Đinh khiến tôi ong cả tai, tôi cười khổ: “Tên nhóc nhà ngươi sau này nhớ nói nhỏ chút, giọng của ngươi đúng là đầy sức mạnh giống y như sư tử rống vậy!”

“Hắc hắc...” Đinh gục đầu xuống, ngượng ngùng.

Tôi thu lại nét cười, nghiêm giọng nói: “Hộ vệ Đinh, tiếp chỉ —”

Đinh ngây ngốc, quên cả quỳ xuống, đến lúc

Mạc Ly đá hắn một cước, hắn mới quỳ xuống.

“Hộ vệ Đinh, tính tình trung nghĩa ngay thẳng, làm hộ vệ của bổn cung nhiều năm, nhiều lần lập công, ban tên Lăng Mạc Thất, phong chức Binh bộ thị lang, nhận bổng lộc tam phẩm.” Tôi nhìn Đinh đang ngớ ra, ho khan một tiếng, hỏi: “Còn không lĩnh chỉ tạ ân?! Lẽ nào muốn kháng chỉ hay sao?”

Mấy giây sau, là tiếng dập đầu ‘thình thịch’

mãi không dứt.

“Lăng Mạc Thất, đứng lên cho bổn cung, đừng đập nữa, bổn cung nghe mệt tim lắm!” Liếc qua Mạc Ly một cái, hắn liền hiểu ý lôi kẻ nãy giờ chỉ biết dập đầu đứng dậy.

Tôi nhìn về phía Bính cũng đang khiếp sợ y như vậy, mặt lạnh đi, quát lớn: “Hộ vệ Bính, vì bổn cung làm việc không thành, bị kẻ gian bắt đi, ngươi có biết tội không?!”

Câu hỏi này của tôi, khiến tất cả mọi người đều bừng tỉnh, Bính lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ biết tội, thỉnh công chúa trách phạt!”

Tôi cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại hắn: “Bổn cung ngược lại muốn hỏi ngươi, thông thường đối với kẻ làm việc bất lực, bổn cung xử trí như thế nào?”

Trên trán Bính đã lấm tấm mồ hôi hột, nhưng giọng nói vẫn kiên định khó ngờ: “Ban cái chết.”

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi

vẫn nhịn không được nổi gai ốc. Ho nhẹ một

tiếng, tôi ung dung mở miệng: “Nếu ngươi biết tội, cũng biết nên lĩnh tội như thế nào, vậy bổn cung sẽ không cần nhiều lời nữa.”

“Công chúa, Bính hắn...” Kẻ đần độn quên mất thân phận của mình ra mặt giúp người khẳng định là bạn Đinh – hay còn gọi Lăng Mạc Thất – chưa trưởng thành kia chứ không ai khác.

Không đếm xỉa đến lời cầu xin của hắn, tôi nhìn sang Mạc Ly: “Vương huynh có dị nghị gì với quyết định của bổn cung hay không?”

Rõ ràng thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ đau lòng và không muốn, nhưng hắn vẫn ương ngạnh nói: “Thần không có ý kiến.”

“Ất! Sao huynh có thể vô tình như thế?! Bính hắn, Bính hắn...”

“Lăng Mạc Thất! Lăng thị lang, ở trước mặt bổn cung, ngươi hãy chú ý thân phận!” Không mắng hắn một câu thì hắn không biết điều.

Bính từ tốn dập đầu lạy tôi ba cái, sau đó đứng dậy, nhìn vào Ất và Đinh thật sâu, tiếp theo từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, mắt thấy hắn sắp sửa rút đao, tôi mới mở miệng: “Vương huynh, bổn cung tình cờ gặp một vị hiền tài, muốn giới thiệu cho vương huynh quen biết.”

Ba người bọn họ đều bị tôi làm cho choáng váng, ngay cả Mạc Ly cũng sững sờ nhìn tôi, không hiểu tôi đang nói cái gì, lại càng không hiểu nổi ý tôi muốn nói gì. Tôi cười bước về phía Bính đang cầm chủy thủ trong tay, kéo lấy cánh tay đang cầm chủy thủ của hắn, nói với Mạc Ly: “Đây, hắn chính là vị hiền tài mà ta nói, Lăng Vô Ưu.”

Im lặng, không ai tiếp lời tôi.

“Hôm nay, tất cả những người có mặt ở đây đều phải chứng minh cho bổn cung một việc, hộ vệ Bính của bổn cung bởi làm việc bất lực bị bổn cung ban cho cái chết.” Tôi nhìn một lượt qua từng người bọn họ, lại nói:“Bính đã không còn tồn tại trên đời này nữa. Hôm nay, trong phòng này chỉ có bổn cung và Vĩnh An Vương, Lăng thị lang, còn có một vị hiền tài bổn cung mới tình cờ gặp được tên Lăng Vô Ưu.”

Ngừng một lát, tôi cao giọng hỏi: “Các ngươi đều nghe rõ cả chứ?!”

Ba người cùng đồng thanh nói: “Nghe rõ rồi!” Tôi mỉm cười, dỡ bỏ bộ mặt hung ác, nhìn

Bính và Đinh, khoan thai nói: “Cái họ Thượng

Quan này, bổn cung không thể ban tặng hai người các ngươi. Cứ cho là bổn cung ban được đi nữa, chúng thần trong triều cũng sẽ phản đối. Bổn cung ban họ ‘Lăng’ cho hai ngươi, là muốn các ngươi hiểu rằng, các ngươi cũng là người nhà của bổn cung.Thượng Quan Lăng, ‘Thượng Quan’ và ‘Lăng’ vốn không thể chia cắt, bổn cung hy vọng các ngươi, Mạc Thất, Mạc Ly, Vô Sầu, Vô Ưu, trở thành người nhà của Thượng Quan Lăng ta, trở thành tay phải tay trái của Thượng Quan Lăng ta!”

Chuyện trên triều có Mạc Ly và Mạc Thất, còn thế lực ngoài cung thì chủ yếu sẽ do Vô Ưu chiếu cố, tôi có thể yên tâm hơn một chút.

......

Đêm đã khuya, nhưng tôi không tài nào ngủ được, nhìn vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, tâm tư của tôi thực sự không cách nào bình tĩnh được.

Tôi khủng hoảng, sợ hãi, lo lắng, mặc dù biết hoàng cung to lớn như vậy ngoại trừ Thượng Quan Thiên sẽ không có người đàn ông thứ hai xuất hiện, nhưng tôi vẫn không thể an tâm; mặc dù biết Ất nhất định sẽ ở chỗ tối canh gác cho tôi, trong vòng trăm trượng quanh Lăng Vân cung ngay cả một con muỗi đực cũng không có, nhưng lòng tôi vẫn thấp thỏm kỳ lạ.

Tôi biết, điều tôi lo lắng không phải là vòng trăng tròn tối nay, mà điều tôi lo lắng chính là cái đêm trăng tròn không thể tránh khỏi kia. Tôi luôn cảm thấy, có một số việc, tôi trốn không khỏi, hoặc nên nói rằng, có một số người sẽ không để tôi lẩn trốn.

Tôi chỉ mong mình lo âu vô cớ.

Tôi bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nơi này là thế giới tiểu thuyết tôi hư cấu nên, hay là một không gian tồn tại thực sự?

Tôi càng ngày càng không thể hiểu rõ, tôi rốt cuộc là Lăng mẹ kế, hay là Lăng công chúa?

Tôi dần dần, có thể ngay từ ban đầu, đã xem những con người ở đây, tất cả mọi thứ ở đây là một thế giới chân thực mà đối đãi, nếu như không cảm thấy chân thực, tôi cần gì phải quan tâm nhiều như thế?

Quan tâm vẻ cô tịch trong mắt Âu Dương Vân, quan tâm lòng ái mộ của Sở Sở, quan tâm vẻ mặt tổn thương của Hiên Viên Tiêu, quan tâm Đông Phương Cửu làm sao để có thể tiếp tục sống tốt...

Nếu như tôi chưa từng tồn tại, nếu như tôi biến mất...

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.