Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 101

Phiên bản Dịch · 3500 chữ

Chương 201

Yêu Tinh rơi xuống, chấp nhận mệnh trời

[1]

Cánh tay tôi nhẹ nhàng ôm lấy Yến Tứ Phương có thể mất bao nhiêu sức lực? Cóthể dựa vào gần bao nhiêu? Nhưng chỉ cần như vậy tôi cũng có thể rõ ràng cảmthấy được hắn cứng người lại trong nháy mắt.

Giây tiếp theo, tôi bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, ánh mắt hắn nhìn tôi không cònnụ cười nhợt nhạt, cho dù nụ cười ấy vốn dĩ chỉ là mặt nạ treo bên ngoài nhưngdù gì thì đó cũng là cười, còn hiện tại trong mắt hắn đều là lửa giận, tuy khônglớn nhưng rất chân thật.

Tôi lảo đảo một chút, được tiểu Vô Cầu giữ lại mới tránh khỏi bị ngã.

“Sư phụ người làm gì vậy?”Tên nhóc Vô Cầu vậy mà lại dám nói lớn tiếng với sưphụ nó.

Yến Tứ Phương không thèm nhìn đến Vô Cầu đang thay tôi bất bình, ánh mắt sắtbén nhìn lướt qua tôi, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Lăng, côđem những thứ ghêtởm đó dùng trên người ta, ta căn bản không cần! Cái gì mà cảm ơn ta đã đến thếgiới này? Thật buồn cười. Cô đi hỏi thử xem, tùy tiện đi đến những con đườnglớn ở Vân Kinh bắt lấy một người nào đó hỏi thử xem, xem bọn hắn nói thế nào?Ai có thể quên được tràng đại hỏa ngày hôm ấy ở Vân Kinh? Ở trong cung nàykhông biết có bao nhiêu oan hồn đang oán hận sao ta không chết đi! Thượng QuanLăng, sao cô không đi hỏi tên hoàng đệ đáng thương của ta đang ở trong thủylao, xem thử hắn có phải là cũng đang cảm ơn ta đã sinh ra trên đời này không?Hả?”

“Sư phụ...” Vô Cầu mở to ánh mắt không thể tin được nhìn Yến Tứ Phương, “Sư phụngười đang nói gì vậy? Trận đại hỏa gì? Cái gì...oan hồn? Sao Vô Cầu nghe khônghiểu...”

Tôi kéo Vô Cầu lại, ôm nó vào lòng, dịu dàng cười với nó: “Sư phụ đệ đang tứcgiận mà, lời nói khi tức giận thì sao có thể xem là thật được. Trễ quá rồi, VôCầu, đệ về phòng mình trước đi, ngày mai Lăng tỷ tỷ lại mang đệ đi chơi,ngoan..”

Vô Cầu đẩy tôi ra, sững sờ nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương, cố chấp hỏi lại: “Sư phụ, người hãy nói với Vô Cầu đó đều là lời nói do tứcgiận đi! Chỉ cần sư phụ nói, Vô Cầu sẽ tin.”

Đôi lông mi rậm rạp của Yến Tứ Phương hạ xuống tạo thành một bóng râm dưới mắt,hắn không nói gì. Đây coi như là một sự thừa nhận.

“Haha...thảo nào...thảo nào...” Nước mắt giống như những hạt châu, từng giọttừng giọt từ đôi mắt Vô Cầu trào ra, “Con...mỗi lần đi trên phố đều nghe thấymọi người bàn luận, con chỉ coi như bọn họ nói bậy...là bọn họ...đố kỵ với sưphụ...Vô Cầu trước giờ...không hề tin...nhưng mà...” Vô Cầu giương mắt hunghăng nhìn chằm chằm Yên Tứ Phương:“Sư phụ con hận người.” Nói xong, Vô Cầu vừakhóc vừa quay lưng chạy mất.

Tay Yến Tứ Phương hơi nâng lên rồi lại rụt về. Ánh mắt hắn thoáng hiện lên sựđau lòng trong nháy mắt. Tiếp sau đó lại là sự lạnh lẽo vô vọng.

Thật lâu sau, ánh mắt Yến Tứ Phương lại chuyển về người tôi, hắn thản nhiênnhìn tôi, nói: “Không đến năm ngày nữa thì biểu ca, đệ đệ của cô sẽ đến rồi,thật là khó mà có được lúc bọn hắn vội vàng đến tham dự hôn lễ của chúng ta vàomười ngày sau.”

Tôi ngây ngốc.

Ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm hắn:“Ngươi đang nói giỡn, có phảikhông?”

“Cô thấy sao?” Yến Tứ Phương cười, cười thật lạnh lùng, “Vốn định để mấy hômnữa mới nói với cô, xem ra hôm nay quả thật là ngày tốt lành, đáng giá để đemmọi chuyện nói ra hết.”

“Ngươi điên rồi?” Tôi hét lên.

“Cô thấy sao?” Vẫn là một câu nói nhẹ nhàng, chuyện gì cũng không để ý.

“Yến Tứ Phương, ngươi biết rõ ta, hiểu rõ ta, sao ngươi có thể như vậy?”

“Ta nhớ ta đã từng nói: Trên thế giới này không có người nào đáng có hạnh phúc.Cô cũng như vậy thôi, Lăng công chúa của ta. Ha ha, cô chắc không phải là vẫnluôn tưởng rằng kẻ hèn này đang nói giỡn đi?”

Con người màu tím đang chuyển thành nguyệt sắc, rõ ràng là đang cười, hắn rõràng là đang cười nha, tại sao tôi lại hận hắn cười như vậy với tôi? Tại saohắn phải cười chứ? Ma quỷ...

“Hơn nữa, kẻ hèn này đã dùng chính máu của mình nuôi dưỡng Lăng công chúa, Lăngcông chúa sao lại không có chút gì hồi báo cho ta? Lễ thượng vãng lai (*) làhợp tình hợp lý thôi.”

(*) Lễ thượng vãng lai: Có qua có lại.

“Lăng công chúa sợ là phải cùng kẻ hèn này đồng sinh cộng tử rồi. Cho dù làkhông bị ràng buộc bởi ‘Đồng quy’, chúng ta hình nhưcũng không thểthoát khỏi an bài của ông trời đâu. Nếu công chúa và kẻ hèn này đã có duyênphận đến như vậy, kẻ hèn này cảm thấy hai người chúng ta nên cùng nhau thuậntheo ý trời. Nói không chừng vì thế mà ông trời sẽ hậu đãi với ta, kẻ hèn nàycũng không cần phải là yêu tinh chuyển thế gì đó rồi.”

Yến Tứ Phương nói từng câu từng câu một, không nhanh không chậm, rõ ràng, từngchữ có lực, từng câu sát thương.

Mà lòng của tôi, lại theo mỗi một từ hắn nói ra, mà nguội dần, lạnh dần, rétdần đi.

“À đúng rồi, kẻ hèn vừa mới nhận được tin tức, Lương hoàng Đông Phương Cửu cũngđang hướng đến Vân Kinh. Ai, hy vọng là trên đường gió yên sóng lặng.” Yến TứPhương cười cười, ‘Mạ n Châ u Sa Hoa’ ở bên má trái của hắn càng phát ra yêudiễm, đó chính là mùi vị khát máu.

Tôi căn bản không chú ý hắn rời đi lúc nào, đợi đến khi tôi thanh tỉnh lại,dưới tán cây ngọc lan này chỉ còn lại mình tôi.

Hương ngọc lan sâu kín, tiêu điều nói lên sự đau thương.

Lẽ nào vết sẹo trong lòng hắn vẫn không thể xóa đi sao?

Lẽ nào hắn nhất định phải thật sự biến thành yêu ma để bị mọi người phỉ nhổ hắnmới vui sao?

Lẽ nào hắn nhất định phải khiến tất cả những người ở bên cạnh hắn, thật lòngyêu thương hắn đều rời bỏ hắn thì hắn mới vui sao?

Lẽ nào tim của hắn thật sự không thể bị lay động một chút nào sao?

Lấy việc tra tấn người khác làm ni ề m vui, khiến người ta bất hạnh mà sung sướng...Rõ ràng chính là đang tra tấn bản thân mình, lẽ nào không làm nhưvậy thì không thể đạt được niềm vui thú lớn nhất sao.

Rõ ràng không nên như vậy... Tôi không thểhiểu được.


Hoàng cung Ngôn quốc, tẩm cung của Âu Dương Yến.

Yến Tứ Phương chạy một mạch về tẩm cung của chính mình, không dùng khinh công,dùng phương thức bình thường nhất, chạy, chạy một mạch, chạy đến khi thở hổnhển, chạy đến khi mồ hôi ướt đẫm cả người mới thoải mái. Đáng tiếc, hắn chínhlà Yến cung chủ, cho dù là chạy bộ thì hơi thở của hắn cũng chỉ hơi rõ ràng mộtchút mà thôi.

Thật hận. Hắn thật thống hận bản thân mình không tìm được cách phát tiết! Nhìnnhững đồ ngọc đồ sứ đầy trước mắt hắn không thể đập vỡ. Nhìn những tơ lụa gấmvóc đầy trước mắt hắn không thể xé bỏ, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ. Giống nhưmọc rễ mà đứng thẳng ở đây, nếu như có thể, hắn hy vọng có thể một cước đạp vỡmặt đất của tẩm cung này.

Nhưng mà, hắn không thể.

Hắn không phải vô tri vô giác, không tình cảm, không sầu không giận, không vuikhông buồn.

“Yến Tứ Phương, ngày mà ngươi sinh ra thật sự là một ngày rất quý giá, cảm ơnngươi, đã đến thế giới này.”

“Yến Tứ Phương, ngày mà ngươi sinh ra thật sự là một ngày rất quý giá, cảm ơnngươi, đã đến thế giới này.”

Những ma âm này cứ xuyên qua tai hắn, sắp bức điên hắn rồi. Khiến hắn làm gìcũng không thể xua đi được.

Viết thương ở tận đáy lòng lại xông ra, nhẹ nhàng mà đâm hắn từng chút.

Nhẹ nhàng một chút, mà lại đau đến nghẹt thở.

“Sư phụ, tại sao mọi người trong thiên hạ đều muốn Yến nhi chết?”

“Bởi vì người trong thiên hạ đều biết rõ, Yến nhi của vi sư là một đứa trẻngoan.”

“Sư phụ, tại sao phụ thân của Yến nhi lại muốn cho Yến nhi một vết sẹo trướcngực?”

“...Yến nhi ngoan, vi sư thay con xóa nó đi được không?”

“Sư phụ, người trong thiên hạ đều muốn đồ nhi chết, còn sư phụ thì sao? Sư phụcũng muốn đồ nhi chết sao?”

“...Vi sư...không nỡ...”

“Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ bắt Âu Dương gia trả lại những gì họ thiếu con.”

“Yến nhi à, con phải học cách quên đi, thì mới có thể sống vui vẻ được.”

“Nếu như người trong thiên hạ đều muốn con chết, vậy thì con quyết không chết,con muốn những người muốn con chết sống không được, chết không xong.”

“Yến nhi...Vi sư cứu con một lần nhưng không thể bảo vệ con cả đời.”

Chuyện cũ từng màn, từng màn lướt qua trong đầu Yến Tứ Phương, một lần lại mộtlần, lặp đi lặp lại những hình ảnh hoặc tốt đẹp hoặc băn khoăn.

Bao nhiêu năm rồi, ở trong lòng Yến Tứ Phương chỉ có một người kia là thật sựmuốn hắn sống, cho dù là làm trái ý trời, cho dù là mất đi đôi mắt, cũng muốngiúp hắn.

Nhưng mà...

“Sư phụ, người có phải là cũng muốn vạch một vết thương trong lòng của Yếnnhi?” Nhưng là không có ai nghe thấy, vậy là đang nói cho ai nghe?

* Tây Vực, Sinh Tửcốc. “Người đó tỉnh chưa?” “Hồi cốc chủ, tỉnh rồi.” “Ừ.”

“Người đó tỉnh rồi thì bảo đi gặp cốc chủ.” “Dạ.”

“Bẩm cốc chủ, người đó trong lúc hôn mê không ngừng nhắc đi nhắc lại, nói tínhmệnh của chủ nhân cốc chủ đang nguy hiểm, xin cốc chủ xuất cốc cứu người.”

“Ha ha, không cần xuất cốc, những thứ nên đến liền sẽ đến thôi, chăm sóc ngườiđó cho tốt.”

“Dạ, cốc chủ.”

Bốn ngày sau.


Hoàng cung Ngôn quốc, địa lao.

Tôi vừa nhận được tin tức, không có chậm trễ nửa khắc, liền lao đến góc tây bắccủa hoàng cung Ngôn quốc, trong địa lao phía sau

Tông Kì điện.

Địa lao không giống với thủy lao, cho dù đều âm u khiến người ta sợ hãi, nhưngdù sao cũng là nơi người bình thường vẫn có thể sống được. Còn hoàn cảnh củathủy lao, người bình thường không thể chịu nổi hai ngày.

Thị vệ mở cửa lao ra xong thì lẳng lặng rời đi.

Người vừa đi khỏi, tôi liền xông vào, trước tiên là nở một nụ cười ngọt nhạt với vị anh họ độc miệng đang dựa vào tường vừatỉnh táo lại vừa suy yếu. Sau đó hung hăng ôm lấy Thiên Thiên đang sững sờ nhìntôi.

Trời đất chứng giám, đó là do tôi căn bản đã quên mất hắn ta đã biết chuyện tôikhông phải hoàng tỷ của hắn rồi.

Tôi tiếp tục duy trì tư thế ôm hắn, mà Thiên Thiên cúi đầu nhìn tôi, trên khuônmặt hắn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt ấy lại khiến cho cơ thể tôi khônghiểu sao run lên một chút. Tôi mơ hồ cảm thấy chuyện tình có chút không ổn rồi.

“Ngươi là hoàng tỷ của trẫm sao?” Thiên Thiên cười như không cười nhìn chằmchằm tôi, “Trả lời trẫm.”

Tôi khó khăn nuốt nước miếng, không cách nào mở miệng. Tôi căn bản không mởmiệng được.

Hắn nhìn tôi, lại giống như không có nhìn tôi, ánh mắt của hắn mê mang mà mờảo, phản phất như nhìn xuyên qua tôi mà nhìn đến một nơi nào đó không biết tên,tìm kiếm một ai đó. Hắn thản nhiên thở dài: “Vịhoàng tỷ vừa hà khắc, xảo huyệt,bướng bỉnh lại thông minh của ta, người đang ở đâu...”

Trong khi nói chuyện, tay của hắn dịu dàng để ở trên cổ của ta, dựa theo tiếngthan thở của hắn mà chậm rãi dùng sức.

Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên khó khăn, tầm nhìn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ,thân thể giống như không phải là của mình nữa, không thể làm ra bất cứ phảnkháng nào.

“Thượng Quan Thiên, ngươi điên rồi! khụ khụ...” Tô Tử Chiêm giãy dụa men theogóc tường đứng lên, đáng tiếc căn bản chính là giãy dụa vô ích. “Thượng QuanThiên, buông nàng ta ra! Khụ khụ...Buông ra...”

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình từng chút từng chút từ ngón taycủa Thượng Quan Thiên trôi đi mất, nhìn vào gương mặt tuấn mỹ ngày xưa hễ nhìnthấy tôi liền ngốc nghếch cười giờ trở nên ngày càng dữ tợn, nhìn vào cái miệnglúc nào cũng gọi tôi hoàng tỷ, gọi thật ngọt ngào, giờ đang phun ra những lờinói của ác ma: “Mang hoàng tỷ của trẫm trả lại đây...”

Tôi khó khăn nâng tay lên, cũng chỉ có thể sờ đến cổ của mình, lại không thểthoát khỏi khí lực như vũ bão từ đôi tay ngoan tuyệt của Thượng Quan Thiên.Trong nháy mắt thân thể trượt xuống, tôi kéo kéo khóe miệng cười, nếu như bâygiờ có gương, vậy nhất định sẽ là một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Trả lại? Có biết bao nhiêu người muốn tôi trả lại, tôi không muốn trả sao?Nhưng tôi làm sao mà trả lại? Trả hết được sao?

“A...” Thượng Quan Thiên đang kêu gào như một con thú nhỏ, mạnh mẽ quăng tôiđi, đè lại vai trái của mình, hung hăng nhìn trừng trừng người đang đứng phíasau tôi.

Tôi không có bị quăng xuống đất, thật sự là phải cảm tạ đôi tay vươn ra đỡ lấytôi của Yến Tứ Phương.

A, ngay cả việc tôi có thể sống sót thoát ra khỏi tay của Thiên Thiên cũng phảicảm tạ hắn. Cây ngân châm cắm trên bả vai trái của Thiên Thiên chắc cũng là vậtcủa Yến Tứ Phương. Loại châm này không phải là lần đầu tiên thấy hắn dùng. Ồ,xem lại thì đây cũng không phải lần đầu hắn cứu tôi.

Yến Tứ Phương thả tay, tôi lảo đảo một chút rồi đứng vững. Tôi nhìn hắn mộtcái, không có nói cảm ơn. Tôi cảm thấy đối với Yến Tứ Phương, tên gia hỏa này,tôi có cảm ơn hắn hay không hắn cũng sẽ không để ý. Hắn có để ý chuyện gìkhông? Tám phần là không có rồi. Hơn nữa hắn cứu tôi, ước chừng là do cảm thấyhiện giờ tôi mà chết thì vẫn chưa đủ bất hạnh, phải chiếu theo suy nghĩ của hắnmà chết thì mới đủ bi thảm, cũng chỉ có như vậy thì hắn mới có tấm lòng cảmkích mà cảm ơn tôi, cảm ơ n tôi đã để hắn thấy được một kết cục bất hạnh vôcùng hoàn mỹ.

“Nàng ta sắp trở thành hậu của cô vương, mạng của vương hậu cho dù cô vươngkhông để ý thì cũng không thể để người khác lấy đi. Cô vương hy vọng Ngọc đế cóthể hiểu được ý c ủ a cô vương.” Đạm mạc nói xong, Yến Tứ Phương tao nhã xoayngười, liếc xéo tôi một cái, nói:“Người, cô đã thấy rồi thì trở về đi, Vô Cầuđang chờ ở chỗcô đó.” Nghiêng đầu liếc nhìn Tô Tử Chiêm, cười:“Tô đại nhân phảidưỡng thương cho tốt, năm ngày sau đại hôn c ủa cô vương vẫn mong được ngài đếntham dự.”

“Ngươi...”Tô Tử Chiêm nghiến răng khanh khách, nắm chặt nắm tay, móng tay gămvào thịt, máu chảy ra từ khe hở.

“Đi thôi.”

Yến Tứ Phương lại liếc tôi một cái, tôi chỉ có thể lẳng lặng theo hắn ra ngoàiđịa lao.

Lúc Đông Phương Cửu đến Vân Kinh, chỉ còn cách đại hôn của Âu Dương Yến có bangày.

Hiên Viên Tiêu sớm đã đến, bên cạnh hắn tự nhiên không thể thiếu Thượng Quan SởSở.

Còn có mấy quốc chủ của ba nước phụ thuộc là Kim, Ngọc, Lương cũng đềuđến cả.

Thật ra, đến sớm nhất chính là đặc sứ của Thương Mân, tam công chúa, Mộ Dung Uyển.

Phòng ở của tôi không lớn, hôm nay người ở trong phòng tôi cũng không nhiều,nhưng là nhiệt độ lại từ từ tăng cao, đều là bởi vì Tiểu Nhụy cứ nhìn chằm chằmtôi, hai đạo ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ mới khiến cho nó tăng cao.

“Tại sao ngươi cứ trừng Lăng tỷ tỷ của ta!” Vô Cầu hếch cái mũi lên, thể hiện sựbất mãn sâu sắc đối với ánh mắt của Tiểu Nhụy.

“Ta trừng dâm tặc thì liên quan gì ngươi? Hừ! Cái gì mà Lăng tỷ tỷ của ngươi!Người ta cùng với ngươi không có một chút quan hệ có được không?” Âm thanh không lớn nhưng là điểm trúng tử huyệt.

Tiểu Vô Cầu phẫn nộ trừng lớn mắt, giống như là chỉ cần như vậy liền có thểphun ra lửa mà thiêu chết cái miệng ác độc của Tiểu Nhụy.

“Ba...” Vỗ bàn một cái, Vô Cầu khiêu khích, “Ai nói không có quan hệ? Lăng tỷtỷ chính là sư mẫu tương lai của ta! Chúng ta có quan hệ rất lớn đó có biếtkhông? Tiểu nha đầu lừa gạt!”

“Ngươi...” Tiểu Nhụy cau mày, mím môi, nhưng không thể nói ra câu nào để phảnbác.

“Tiểu Nhụy, không được vô lễ với ái đồ của Ngôn vương.” Mộ Dung Uyển dịu dàngnói, đôi mắt đẹp giống như có thể chảy ra nước.

“...Dạ,tam công chúa.” Tiểu Nhụy quang quác miệng, khẩu phục nhưng tâm khôngphục.

Vô Cầu đắc ý bắt chéo hai chân, ở trước mắt của Tiểu Nhụy nháy nháy mắt, lạichọc cho Tiểu Nhụy lầm bầm bất mãn.

Mộ Dung Uyển nhìn tôi, dịu giọng nói: “Tỷ tỷ có thể giúp Uyển nhi chuyện nàykhông?”

“Ta...” Nhìn về phía những món điểm tâm tinh mỹ trên bàn, tôi do dự. “Có thể takhông thể gặp được hắn, không bằng chính ngươi...”

Mộ Dung Uyển cười cười: “Không thể nào, Ngôn vương không phải là người nhỏ nhennhư thế, huống hồ cho dù Cửu ca ca không vào được nhưng nếu như tỷ tỷmuốn đemnhững thứ này cho hắn, chắc cũng không phải là chuyện khó, chỉ là phải xem tỷcó muốn giúp hay không?” Nàng ta nhẹ nhàng thở dài, “Uyển nhi đã làm chuyện cólỗi với Cửu ca ca, Cửu ca ca chắc sẽ không...”

“Lăng tỷ sắp trở thành sư mẫu của ta rồi, tỷ ấy sẽ không đi gặp tên tình nhâncũ đó đâu!” Vô Cầu bĩu môi một cái, tức giận cắt ngang lời nói của Mộ DungUyển.

“Vô Cầu, tên nhóc này đang dùng từ bậy bạ gì đó? Muốn bị đánh có phải không?”Móng tay của tôi nhéo lỗ tai nó, đau đến mức hai chân đang bắt chéo của nó runlên rớt xuống đất.

“Lăng tỷ tỷ, đệ không dám, không dám nữa...”

Mộ Dung Uyển vẫn cứ dịu dàng cười như cũ: “Lời nói trẻ con không nên trách.”

Tôi cũng cười, cười xấu hổ.

“Uyển nhi biết Cửu ca ca hận Uyển nhi đều có lý do, nhưng Uyển nhi...” Đôi mắtđẹp long lanh nước, thật thê lương, khiến người ta không nỡ,“Uyển nhi khẩn cầuLăng tỷ tỷ giúp Uyển nhi truyền đạt tâm ý cuối cùng này. Như vậy...trong lòngUyển nhi mới thấy đỡ hơn một chút.”

“Công chúa, người không cần phải cầu nàng ta! Tự nàng ta cũng có tâm tư vớiLương hoàng, làm sao mà đi giúp người được? Người không cần tự cam...”

“Được rồi...” Tôi nói. Không phải chỉ là một đĩa điểm tâm thôi sao, giúp cô tavậy, tình yêu của người không có được tình yêu luôn luôn đáng thương.

“Uyển nhi đa tạ Lăng tỷ tỷ.”Cô ta đứng dậy khom người với tôi xong, trong mắtđẹp đẽ là sự cảm kích.

Chỉ là tôi không thấy được ý cười ẩn sâu trong đôi mắt ấy, ý cười âm u tuyệtvọng.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.