Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 100

Phiên bản Dịch · 2905 chữ

Chương 200

Thật lòng cảm ơn vì người đã sinh ra đời

Tôi nhìn hắn, kiên định mà nói: “Ta nhất định phải trở về! Biểu ca của ta đãchết! Hắn đã chết! Ngươi có biết hay không, có biết hay không hả!”

Âu Dương Yến nhìn tôicườinhàn nhạt: “Ta không biết. Kẻ hèn này thật sự là khôngbiết tên Tô Tử Chiêm kia lại chết rồi? Rõ ràng hắn và hoàng đế đệ đệ của côđang ở trên thuyền hướng đến Vân kinh, kẻ hèn này thật sự là không biết hắn làmsao lại chết rồi nha.”

Tôi sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, nửa ngày trời, tôi mới bừng tỉnh đại ngộ, tiếnlên nắm lấy ống tay áo hắn, ngửa đầu hỏi hắn: “Ngươi nói là biểu ca ta khôngchết? Hắn không chết?!”

Âu Dương Yến gật đầu, vẫn cười nhạt nhẽo. “Ha ha ha...” Tôi cười. Nụ cười giốngnhư khi

mới được giải phóng từ địa ngục. Vui vẻ thật sự.

Tên nhóc xấu xa Vô Cầu vừa mới bước một chân vào cửa lớn phòng tôi thì bị tiếngcười lớn của tôi làm ngây ngốc, một chân khác vẫn còn giơ lên nửa ngày sau mớihạ xuống.

“Thượng Quan Lăng tỷ làm sao vậy?” Giống như con thỏ bay nhanh đến trước mặttôi, đôi tay nhỏ không ngừng vẫy vẫy trước mặt tôi.

“Vô Cầu, trong mắt ngươi còn có vi sư sao?” Khóe môi dưới của Âu Dương Yến khẽnhếch lên vài phân, thanh âm bình thường nhàn nhạt nhưng khiến Vô Cầu nhất thờigiật mình một cái.

Vô Cầu chậm rãi xoay người, hướng Âu Dương Yến cúi người thật thấp: “VôCầu tham kiến sư phụ!”

Âu Dương Yến dùng ánh mắt sắc bén quét qua Vô Cầu một cái, phất tay áo bỏ đi.

Chờ Âu Dương Yến bỏ đi rồi, tôi mới nhớ tới hắn hình như vừa nói Thiên Thiêncùng với anh họ độc miệng đều đang ở trên thuyền hướng đến Vân kinh. Hai ngườibọn họ sao lại bị đưa đến Vân kinh? Tù binh sao?... Ách, khi nào sẽ tới? Yến TứPhương chắc sẽ không đem nhốt bọn họ ở trong thủy lao chứ? Cho dù bây giờ thủylao cũng không còn có nước lạnh cao quá eo nữa rồi, nhưng vẫn là một chỗ rất ẩmướt và âm trầm, anh họ độc miệng thì không nói, hắn có một thân võ công caongất nha, nhưng còn tiểu Thiên Thiên thì phải làm sao? Chắc sẽ bị hoàn cảnh ácliệt như vậy giày vò mất thôi!

Không được, không được, tôi phải đi tìm hắn thôi!

Ách, đợi nói sau đi, đã ba ngày rồi chưa đi thủy lao thămVân tiên nhân, tôi đithủy lao trước rồi tìm Yến Tứ Phương hỏi sau.

“Lăng tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?”

Vô Cầu kéo ống tay áo tôi, nhìn bộ dạng như là nếu tôi không nói cho cậu ta,thì đừng hòng đi.

“Tỷ tỷ đi thăm một người bằng hữu.”

“Người bị sư phụ nhốt ở trong thủy lao băng lạnh kia sao?”

Tôi giật mình dừng lại, chợt gật đầu.

“Tỷ tỷ, tỷ lúc nào cũng đi thăm hắn hoài, hôm nay có thể không đi được không?”Vô Cầu dùng khuôn mặt nhỏ nhắn lôi kéo, năn nỉ tôi.

Tôi nháy nháy mắt, nói: “Vì sao?”

Đôi mắt to của Vô Cầu nháy mắt sáng bừng lên: “Ngày hôm nay là sinh thần của sưphụ đệ, đệ muốn tìm Lăng tỷ tỷ cùng nhau đến chúc mừng sư phụ.”

“Sinh thần?” Tôi đột nhiên trợn to con mắt. Không thể tin tưởng... Hãn, tôi hétcái gì chứ, là người thì đều có sinh nhật, Ma Y người ta cũng có sinh nhật thìcó gì đâu mà tôi không thể tin tưởng?

“Ừ, nhưng sư phụ trước giờ đều chưa từng tổ chức, vậy mà mỗi khi sinh thần củaVô Cầu thì sư phụ đều tặng quà nha! Tuy rằng... Tuy rằng đều là sách thuốc...”Vô Cầu hít hít mũi, lại nói: “Sinh thần của sư phụ nếu không phải do đệ liềuchết hỏi mãi, thì đến cả Vô Dục sư huynh cũng không biết đâu nha!”

Trong lòng tôi lạnh lạnh, tê tê, nói không được là tư vị gì. Bởi vì tôi hiểutại sao Yến Tứ Phương có chết cũng không muốn tổ chức sinh nhật, sinh nhật củahắn, ngày hắn sinh ra đời là vết sẹo ở trong tận đáy lòng của hắn. Cho dù vếtsẹo ở trước ngực đã không còn dấu vết, nhưng trong đáy lòng thì cho dù có cạnđến thế nào, cũng sẽ không hiện ra ngoài, khiến cho hắn đau nhè nhẹ. Chỉ là đau nhè nhẹ thì vĩnh viễn cũng khiến hắn co rút lạitrong thế giới của bản thân mình, không chịu ra ngoài.

“Tỷtỷ lại nghĩ gì vậy? Sao gần đây đệ nói chuyện với tỷ thì tỷ luôn lơ đãng nhưhồn vào cõi tiên vậy!”

“Không có, không có gì.” Tôi hoàn hồn, xoa xoa đầu hắn. “Vô Cầu, đi, chúng tađi xuống nhà bếp.”

“Hửm? Vì sao phảixuống nhà bếp?”

“Đệ chẳng phải muốn chúc mừng sinh nhật sư phụ đệ hay sao?”

“Vậy vì sao muốn đi xuống bếp?”

Tôi xỉu. “Đệ không phải làmuốn chuẩn bị nói với sư phụ đệ một câu: Sinh thầnvui vẻ thôi chứ?”

Tên nhóc xấu xa Vô Cầu còn thật sự gật đầu.

Vẫn còn may trước khi tôi nhéo lỗ tai nó thì nó lại lắc đầu: “Nhưng mà đệ cóchuẩn bị lễ vật rồi nha!” Dứt lời, chìa tay vào trên người lấy ra một cái ‘túitiền’ màu trắng, “Bên trong là dược liệu đệ bào chế được, có thể an thần nha!Ha ha, đệ lợi hại chưa?”

Vô Cầu cầm lấy cái túi trắng lắc lắc trước mắt tôi, tôi thấy khóe miệng giậtgiật.

“Lợi hại...” Tôi vẫn là quyết định làmtráilương tâm khen ngợi hắn một chút.

“Đi thôi, Lăng tỷ tỷ, tỷ đứng đó làm gì vậy?” Hoàn hồn lại, tên nhóc xấu xa VôCầu đã

vượt lên trước tôi hai thước rồi, “À, được. Đi thôi.”

“Chúng ta xuống bếp để làm chi? Tỷ đói bụng sao?”

“Đi đi đi! Tên nhóc xấu xa đệ không biết sinh thần thì cần phải ăn mỳ trườngthọ sao?”

“Tỷ mới là tên nhóc xấu xa! Đã nói làđệ trưởng thành rồi mà! Ai, Mỳ trường thọ?Hình như sư huynh đã từng làm cho đệ. Lăng tỷ tỷ cũng biết làm sao?”

Tôi im lặng...“Ta cảm thấy ta biết làm...”

Gà bay chó sủa bận bịu suốtmột canh giờ, trên người tôi với Vô Cầu đều là bộttrắng, trên mặt tên nhóc kia cũng vậy, nhìn không ra hắn cũng làm việc rất chămchỉnha.

“Lăng tỷ tỷ, tỷ nói xem mỳ này có thể ăn được không?”

“Phí lời!” Tôi cũng không biết...

“Tại sao đệ cứ cảm thấy sư phụ đệ vốn có thể trường mệnh trăm tuổi, nhưng ănxong mỳ này có lẽsẽ không được nha?...”

“Câm miệng!” Dù thế nào cũng sẽ không độc chết người!

“Tỷ, vì sao lại phải làm hai chén hử? Tỷ sẽ không...” Vô Cầu khẩn trương nuốtnước miếng một cái, giương to đôi mắt ngóng nhìn tôi:“Tỷ, tỷ sẽ không định lấyđệ thử thuốc chứ?!”

“Cút đi! Trong cái não bé như dưa chuột của đệ toàn chứa bột hồ dán hả?”Dùngsức gõ đầu hắn, “Hôm nay vừa lúc cũng là sinh thần củavị bằng hữu kia của tỷtỷ, dứt khoát làm luôn hai chén, cho hai người bọn họ luôn.”Vân tiên nhân rađời trễ hơn Yến Tứ Phương có một canh giờ thôi nha.

“À...” Tiểu Vô Cầu ra vẻ như thật sự có chuyện như vậy, gật đầu, “Vậy tỷ đinhanh về nhanh, đệ chờ tỷcùng nhau đi tìm sư phụ. Một mình đệ không dám...” Câuphía sau kia mới là lời nói thật.

Tôi cười: “Biết rồi, đệ ở đây đợi ta đi.” “Ừm~”


Cây đuốc mờ nhạt trên vách tường băng lạnh, miễn cưỡng rọi sáng thủy lao quámức âm u.

Kỳ thực, nói là đến thăm Vân tiên nhân, chẳng qua là mỗi lần tôi đều tự nói mộtmình. Hắn trước giờ chưa từng chủ động nói với tôi một câu. Cũng không trả lờivấn đề nào của tôi hết. Hắn lúc nào cũng cúi đầu, tôi nhìn không tới được mắtcủa hắn, căn bản không cách nào biết được trong lòng hắn đang nghĩ điều gì. À,cho dù tôi có thể nhìn thấy mắt của hắn, thì cũng chỉ là một đôi mắt mà thôi,nhìn không ra được lòng của hắn.

“Vân tiên nhân sinh nhật vui vẻ.” Tôi đứng trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn như cũkhông chịu giương mắt nhìn tôi một cái. Tôi bưng bát mỳ, cố sức dùng chiếc đũakẹp lên đầy sợi mỳ, “Vân tiên nhân, huynh mở miệng được không, huynh không cầncùng ta nói chuyện, chỉ cần mở miệng là được rồi. Chúng ta ăn một miếng, ăn mộtmiếng là được rồi.” Tôi không biết tôi làm vậy có phải là lừa gạt hay không,nhưng tôi đang cố hết sức đối tốt với hắn.

Vân tiên nhân, là người từ đầu đến cuối tôi luôn muốn bảo vệ. Từ khi bắt đầuđến bây giờ. Vẫn luôn như vậy. Chưa bao giờ thay đổi.

Chỉ là, hình như tôi cứ luôn nợ hắn, cứ luôn làm cho hắn bị tổn thương.

Tôi nâng mì sợi, hắn không mở miệng tôi cũng không để xuống, cứ giằng conhưvậy.

Cuối cùng tôi cười, nụ cười ở trong lòng, không dám để nụ cười lộ ra trên mặt.

Vân tiên nhân hắn nhượng bộ. Chậm rãi hé miệng, tôi canh đúng thời cơ đưa đếnmiệng hắ n một miếng nhỏ. Mặc dù rất ít, nhưng hắn cũng ăn rồi, không phải sao?Mì trường thọđó nha

~“Sinh nhật vui vẻ~ Ăn xong mì trường thọ là có thể sống lâu trăm tuổi~”

Tôi lẩm bẩm, hắn vẫn cúi đầu như trước, không để tôi nhìn rõ hắn.

Quên đi, ngày hôm nay coi như bỏ qua cho hắn một lần. Bên ngoài còn có mộtngười càng đáng sợ hơn cũng muốn ăn sinh nhật đó.

“Vân tiên nhân, ta phải hai ngày nữa mới đến thăm huynh được, hy vọng khi đóhuynh chịu mở miệng nói chuyện với ta.” Khẽ thở dài, tôi xoay người rời đi.

Mãi cho đến khi cánh cửa lớn nặng nề của thủy lao lại phát ra âm thanh cọ xátvới mặt đất lần nữa, Âu Dương Vân mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâuthẳm đó, nhìn về hướng người nọ vừa rời đi. Một đôi mắt màu bạc trong suốt lạnh lùng, bình thường nhàn nhạt, không buồn không vui, ở tậnsâu trong giữa con ngươi mắt dường như có một chút ánh sáng ấm áp hiện lên, chỉcó một chút mà lại quá nhanh nên căn bản không cách nào bắt được, chỉ mộtkhoảnh khắc sau, lại trở về là một đôi mắt màu bạc không có chút tình cảm.

“Xin lỗi...” Một tiếng lầm bầm anh ách.

Không ai biết được Âu Dương Vân bị nhốt trong thủy lao đã luyện ‘Mạch Tuyệt’tới tầng thứchín.

Tầng thứ chín đã xong, bên trong lồng ngực dường như sẽ không còn vật gì khác.

Nhắm mắt tập trung suy nghĩ lẳng lặng lắng nghe, rất lâu sau hắn hình như nghethấy chỗ nào đó có cái gì giật nảy lên.

Yết ớt rất lâu sau mới có thể nhảy lên một lần nữa.

Làm sao mà nó vẫn còn được?

Âu Dương Vân chậm rãi mở hai tròng mắt lại chậm rãi nhắm lại.


“Lăng tỷ tỷ lão nhân gia ngài làm sao có thể chậm như vậy chứ? Tuổi tác lớn rồichân cũng không được tốt nữa.”

“Tên nhóc xấu xa nhà đệdám nói móc ta hả! Nhéo đứt cái lỗ tai của đệ!”

“Đừng mà~ đừng mà~ Đệ sai rồi sai rồi, chúng ta mau mau đi tìm sư phụ đi, nếukhông thì sư phụ đệ đi ngủ mất.”

“Fuck, mấy giờ rồi?”

“GiờTý hai khắc vừa qua khỏi.” “Ta ngất, đi mau!”

Đầu tiên là tôi kéo tên nhóc Vô Cầu này một đường chạy vội, mặc dù về sau là nókéo tôi. Hết cách nha, thân thể lão nương bây giờ không bằng nămxưa, ai bảo trong người còn có cổ độc đâu. Thật đáng buồn.

“Vô Cầu, Vô Cầu! Đừng chạy!” Tôi vội vàng gọ i nó dừng lại, nhưng tên nhóc kiacăn bản không hềngừng, sức như trâu bò mà chạy về phía trước, tôi thật sự cảmthấy mỳ trường thọ trong cái giỏ máng trên tay nó chắc đã sớm không còn như cũrồi.

“Tỷ tỷ, tỷ cố gắng thêm chút nữa, đi qua cây hoa ngọc lan này là sắp tớinơirồi!” Vô Cầu cũng không quay đầu lại, bàn tay nhỏ bé gắt gao cầm lấy tay tôicũng không thả ra.

“Đệ dừng lại cho ta!...”Tôi gọi.

“Vô Cầu, nói cho vi sư biết ngươi đang vội vàng làm gì vậy?”

Dưới tàng cây hoa ngọc lan cómột người đứng một mình, người nọ yếu ớt xoayngười, phong tình vạn chủng đều ở trong khóe mắt, nhưng thanh âm không lớnkhông nhỏ đó lại làm cho Vô Cầu lập tức hãm xe dừng lại.

“Sư, sư phụ?” Vô Cầu chớp chớp đôi mắt to của nó, lại nhìn nhìn tôi dường nhưkhông quá tin tưởng.

Tôi thành khẩn gật đầu một cái với nó, biểu tìnhtrên mặt nó lúc này mới thayđổi. Sau khi chợt lóe lên kinh ngạc xong thì chính là sợ hãi sâu sắc.

Yến Tứ Phương người này lúc nào cũng có thể khiến tên nhóc xấu xa Vô Cầu nàyvừa thương vừa sợ.

“Sư phụ...” Vô Cầu lẩm bẩm nói.

Đúng lúc này, tiếng trống từ hoàng cung vang lên báo giờTý canh ba.

Ách, nhanh lên một chút bằng không thì không còn kịp nữa! Tôi vội lấy cái giỏđang máng trên cánh tay của Vô Cầu xuống, đem mì trường thọ ra. Ách, còn may,còn may là vẫn chưa đổ hết ra ngoài, vẫn còn mấy miếng... Toát mồ hôi, mìtrường thọ là ăn để lấy may mắn nha, nhiều ít không quan trọng, không quantrọng...

Đạp một cước vào mông của tên nhóc xấu xa Vô Cầu, “Còn không đem cái túi của đệcho sư phụđệ? Nhanh lên!”

Vô Cầu cũng bắt đầu vội vàng, ở trên người một hồi tìm kiếm mới nhớ tới cái túitrắng ở bên trong tay áo.

Hết sức lo sợ mà cầm cái túi trắng đưa lên trước mặt Yến Tứ Phương. Nhỏ giọngrun rẩy nói: “Sư phụ, sinh thần vui vẻ.” Cúi đầu xuống thấp, giống như là làmsai chuyện gì vậy.

Âu Dương Yến rõ ràng sửng sốt, hàn ý ở đuôi chân mày càng đậm, đầu mày khẽ nhíunhư đang ngầm nhẫn nhịn cái gì đó, nhẹ cúi mắt xuống, qua một hồi mới lạnh lùngmà tiếp nhận vật trong tay Vô Cầu, nói: “Theo sư phụ nhiều năm như vậy, ngươicũng biết bào chế thuốc an thần sao!”

Không thể nói là đang tức giận, cũng không giống như đang khen ngợi Vô Cầu. Tênnhóc ki a ngẩng đầu vẻ mặt phủ một lớp sương mù mà nhìn tôi. Tôi cười tươi vớihắn, đi qua, cầm chén trực tiếp đặt vào tay khác của Yến Tứ Phương:“Nè, mau ănđi, tuy là lạnh rồi, tuy rằng có thể ăn sẽ không ngon nhưng ngươi nếu như dámnói một câu không ngon, ta tuyệt đốisẽ đem bát mì này úp vào mặt ngươi.” Congmắt lên cười cườivới hắn.

Tôi nhìn khóe miệng của Yến Tứ Phương hơi co giật. Tôi thề là hắn thật sự corút lại một chút.

Đôi mắt màu tím ki a đầu tiên là mang theo vẻ tức giận kinh ngạc lườm tôi cùngtiểu Vô Cầu mỗi người một cái. Rồi miễn cưỡng mà cầm lấy đôi đũa Vô Cầu đưalên, gắp một chút mì, mày nhíu chặt, hỏi: “Các ngươi có chắc là cái này có thểăn được sao?”

Vô Cầu đảo con mắt, cười hì hì nhìn về phía tôi:“Lăng tỷ tỷ nói có thể ănđược.”

NND tên nhóc xấu xa này đem tội lỗi đẩy hết lên một mình tôi! Thật đáng hận!Nhóc con này lớn lên cũng sẽ không phải là đồ tốt nha, sư phụ cậu là Ma Y, đồxấu xa như cậusẽ biến thành Ngụy Y!

(*) Ngụy = Gian trá.

Yến Tứ Phương hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng đem chiếc đũa gắp mấy cọng mỳ đensì sì ăn vào trong miệng.

Lần này khóe miệng của hắn co rút phải chừng ba giây mới trở lại như cũ.

Trong lòng tôi vui vẻ tung hô một tiếng. Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không phải làcố ý thêm mấy giọt giấm với đường vào trong mì đâu nha!

Lúc Yến Tứ Phương còn đang hoảnghồn một chút thì tôi đã vươn ma trảo về phíahắn.

Tôi dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, muốn dùng âm thanh không lớn của tôi, chelấp đi nỗi áy náy rất sâu sắc của tôi: “Yến Tứ Phương, ngày mà người sinh rathật sự là một ngày rất đáng quý, cảm ơn ngươi, đã đến thế giới này.”

“Cảm ơn.” Xin lỗi...

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.