Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
884 chữ

CHARLIE BONE LÚC NỬA ĐÊM

“Ừ, lá nữa.” Charlie ngâm nga. Nó thấy một tờ báo bay về phía mình liền giơ chân ra chặn lại. Nhưng tờ báo bất ngờ bay vổng lên theo một cơn gió rồi tự quấn quanh bụng Charlie. Khi Charlie lôi tờ báo ra thì một tấm hình trên trang nhất đập ngay vào mắt nó. Một anh chàng trông vẻ tiểu nhân đứng trên mấy bậc cấp của một toà nhà màu xám. Gương mặt anh ta dài, nhọn, với một tí ria lún phún mọc phía trên cái môi mỏng dính. Tóc đen, chẻ ngôi giữa, cột túm ra sau thành cái đuôi ngựa.

“Gì thế?” Benjamin hỏi.

“Một anh chàng thôi,” Charlie đáp, nhưng nó ngờ rằng đây không phải là một anh chàng bất kì nào.

Benjamin cúi đầu, tì vào cánh tay Charlie, đọc: “Manfred Bloor, 17 tuổi, được cứu sống trong vụ hoả hoạn tại học viện Bloor ngày hôm qua. Manfred nói rằng cậu thật may mắn còn sống sót.”

“Không, không phải.” Charlie hổn lên.

“Bồ bảo không phải, nghĩa là sao?” Bejamin hỏi lại.

“Không phải anh ta nói thế,” Charlie thì thầm. Và đột nhiên nó ngồi bệt ra đất, dựa lưng vào tường. Tờ báo trải dài trên cánh tay, Charlie thất kinh vì những lời lần lượt bò ra từ bức hình.

“Ai đó sẽ phải trả giá cho chuyện này>”

“Sao bồ có thể..” Benjamin định miệng nói.

Charlie kêu lên, “Im coi, Benjamin. Mình đang lắng nghe.”

“Nghe cái gì?”

“Suỵt!”

Khi Charlie nhìn chằm chằm vào Manfred Bloor, nó nghe thấy có rất nhiều tiếng la to, và rồi giọng một người phụ nữ nổi bật lên khỏi những tiếng nói khác: “Cậu đang buộc tội ai đó, phải không Manfred?”

“Đúng vậy!”Một giọng nói khàn khàn đáp lại.

“Sao cậu lại nghĩ đây không phải là một tai nạn?”

Lại giọng nói khàn khàn: “Tôi không phải là đồ ngu, đó là lý do.”

Một người đàn ông nói: “Đội cứu hoả cho chúng ta biết có một cây nến bị cháy bùng lên. Các ông bà không tin sao?”

“Đủ rồi!” Người nói câu này có giọng nói rít sâu đến rợn xương. Charlie đánh rơi tờ báo. Tờ báo cuộn bay ra xa rồi rơi tõm vào trong máng xối.

“Charlie, chuyện gì vậy?” Benjamin nôn nóng hỏi.

Charlie thở dài thượt. Nó bảo, “Mình nghe thấy những giọng nói.”

“Ồ, thôi đi. Giọng nói kiểu gì” Benjamin tới ngồi sát bên Charlie. Con Hạt Đậu nép mình bên Benjamin.

Benjamin không bao giờ và chưa bao giờ nói, “Đó là chuyện rác rưởi, vớ vẩn”. Nó coi mọi thứ trên đời là nghiêm túc hết, điều này không phải lúc nào cũng dở.

Charlie kể cho Benjamin nghe về bức hình con Hạt Đậu bị nhầm thành hình một ông ẵm đứa bé.

Charlie rầu rầu, “Đáng lẽ đã có một tấm thiệp sinh nhật bất ngờ cho bồ. Giờ thì không còn nữa. “Mình xin lỗi.”

“Không sao, không sao. Kể tiếp chuyện tấm hình đi.” Benjamin háo hức.

Charlie giải thích rằng nó đã nghe thấy những tiếng nói khi nhìn vào người đàn ông và đứa bé; thậm chí còn nghe đứa bé khóc và tiếng con mèo kêu rừ rừ.

“Kì quái.” Benjamin thì thầm.

“Mình đã cố tự nhủ là do mình tưởng tượng ra thôi.” Charlie nói, “Nhưng khi thấy tờ báo thì chuyện đó lại xảy ra. Mình nghe được các phóng viên phỏng vấn cái anh có hình trên trang nhất. Mình cũng nghe được cả giọng nói của anh ta nữa. Nghe có vẻ bần tiện và quỷ quyệt lắm. Rồi có ai đó nói, “Đủ rồi!”, đó là giọng nói gớm nhất mình được nghe trong đời.”

Benjamin run rẩy. Con Hạt Đậu tru lên ra điều đồng cảm.

Hai đứa ngồi đó, vai kề vai, trên vỉa hè ướt át, không biết phải làm gì. Gió thổi lá cây tấp vào chúng. Sấm nổ ầm ì xa xa.

Trời bắt đầu đổ mưa. Con Hạt Đậu huýnh khuỷ tay Benjamin, rên ư ử. Nó ghét bị ướt. Và rối, cùng lúc với một tiếng sấm đinh tai, một người đàn ông hiện sừng sững ngay trước mặt bọn nhóc. Ông ta mặc áo mưa. Mái tóc ướt dính bết vào trán thành một mảng đen rậm.

“Trời mưa,” người đàn ông thông báo. “Hai đứa bây không để ý thấy sao?”

Charlie nhìn lên và kêu to kinh ngạc: “Ông cậu Paton!”

Ông cậu Paton là em trai của nội Bone, ông nhỏ hơn bà hai mươi tuổi và hoàn toàn không hợp nhau. Ông cậu Paton sống một cuộc đời bí hiểm, thậm chí ăn cũng không ăn chung với mọi người. Ông không bao giờ ra ngoài vào ban ngày.

“Ở nhà mọi người đang truy lùng mày”, Ông cậu Paton bảo Charlie.

Charlie và Benjamin đứng dậy, lắc lắc đôi cẳng tê nhừ. Đây là điều bất thường thứ ba xảy ra trong ngày hôm nay. Trời chưa đủ tối mà Ông cậu Paton dám liều ra ngoài. Charlie tự hỏi có chuyện gì xảy ra mà gây nên hành động quyết liệt như vậy.

Bạn đang đọc Charlie Bone lúc nửa đêm của mikana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikana
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.