Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Charlie nghe được những tiếng nói (tiếp theo)

1497 chữ

CHARLIE NGHE ĐƯỢC NHỮNG TIẾNG NÓI (Tiếp theo)

Ngoại Maisie giận dữ nhìn nội Bone trong khi Charlie kéo kéo lỗ tai và lắc lắc đầu. Giá cái âm thanh vo vo như nghẹt mũi kinh khủng này ngừng lại được! Nó phải hét lên mới nghe được giọng của mình:

“Cửa hàng họ lầm rồi! Con Hạt Đậu đâu?”

“Không việc gì phải hét lên thế, Charlie!”

Rồi mẹ Charlie nhìn vói qua vai nó, kêu lên: “Úi Trời! Rõ không phải là con chó rồi.

“Ôi!” Charlie rên rẩm. Bỗng nhiên, từ mớ âm thanh vo vo, có những tiếng nói lầm bầm thoát ra, nghe càng lúc càng rõ.

Đầu tiên là giọng một người phụ nữ, mềm mại, xa lạ: “Phải như chú đã không làm thế này, Mostyn.”

“Mẹ con bé chết rồi. Tôi không còn cách nào” lần này là giọng của một người đàn ông.

“Dĩ nhiên là chú có cách chứ”

“Vậy chị nuôi nó nhé?” Giọng người đàn ông.

“Chú biết là tôi không nuôi được mà.” Người phụ nữ trả lời

Charlie nhìn mẹ. “Ai nói vậy?”

Trông mẹ nó hoang mang. “Ai nói? Nói cái gì,Charlie?”

“Có ông nào trong này hả mẹ?”Charlie hỏi.

Ngoại Maisie khúc khích, “ Có mình con thôi, Charlie.”

Bỗng Charlie cảm giác như có những ngón tay nhọn hoắt ấn ngập xuống vai nó. Nội Bone cúi xuống, ra lệnh, “Nghe thấy gì? Nói ta nghe nào!”

Charlie thưa, “Có những giọng nói. Con biết nói ra nội sẻ bảo là ngớ ngẩn, nhưng đúng là mấy giọng nói đó phát ra từ tấm hình này!”

Nội Bone gật đầu. “Thế họ nói gì?”

“Lạy Chúa, bà Bone ơi, đừng có kì cục như vậy chứ!” Ngoại Maisie nói.

Nội Bone khinh miệt nhìn ngoại Maisie. “Tôi không kì cục đâu”

Charlie nhận thấy mẹ nó đã lẳng lặng rút lui. Bà kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, mặt tái đi, lo âu.

Ngoại Maisie bắt đầu nện mấy cái chảo, miệng lầm bầm, “Đáng ra bà không nên khuyến khích nó. Toàn thứ rác rưởi. Tôi sẽ không để...”

“Suỵt!” Charlie ra hiệu. Nó nghe tiếng đứa bé khóc.

Người phụ nữ lạ lại cất tiếng: “Chú làm con bé sợ. Nhìn vô máy chụp hình này, Mostyn. Làm ơn ráng cười lên. Trông chú thiểu não quá.”

“Chứ chị muốn gì hơn nào?” Người đàn ông gắt.

Máy ảnh bấm một cái “tách”.

“Rồi. Chụp một tấm nữa nhé?”

“Muốn làm gì thì làm”

“Một ngày nào đó chú sẽ phải cám ơn tôi.”

Tiếng người phụ nữ sau ống kính. “Nếu chú định làm chuyện này thật, thì đó là thứ duy nhất để chú còn nhớ được về con bé.”

“Ưmm..”

Charlie để ý thấy trong tấm hình có một con mèo thò đầu ra từ phía sau chiếc ghế người đàn ông ngồi. Con mèo có màu hết sức lạ kì: đồng đỏ, rực lên như một ngọn lửa.

Từ xa xăm, Charlie nghe thấy tiếng mẹ nó nói:

“Mẹ lấy tấm hình lại nhé, Charlie?”

“Không, chưa đâu...” Charlie thì thào.

Nhưng có vẻ như tấm hình không còn gì để nói thêm nữa. Đứa bé khóc hự hự một lúc rồi cũng im bặt. Người đàn ông ảm đạm kia yên lặng nhìn chằm chằm vào chiếc máy chụp hình, và con mèo...? Hình như nó gừ gừ? Vì ngoại Maisie khua nồi niêu ồn quá nên khó mà nghe được tiếng gì khác.

“Im ngay!” Nội Bone ra lệnh. “Charlie nó không nghe được”.

“Đúng là toàn chuyện nhảm nhí”, ngoại Maisie làu bàu. “Tôi không hiểu sao cô có thể ngồi ì ra đó vậy, Amy, bảo bà mẹ chồng của cô thôi ngay đi. Charlie tội nghiệp. Nó còn bé tí. Nó chẳng có dính dáng quái gì tới cái lũ Yebeam ngớ ngẩn ấy cả.

“Nó là máu mủ của họ mà.”Mẹ Charlie lặng lẽ nói. “Mẹ không thể bỏ qua điều đó đâu.”

Ngoại Maisie đúng là không thể bỏ qua điều đó. Ngoại khép miệng lại thành một đường kẻ mỏng dính.

Charlie hết sức bối rối. Buổi sáng nó vẫn còn là một cậu bé bình thường. Nó không hề bị cây đũa phép nào chạm vào người hay gõ lên đầu. Nó cũng không bị điện giật hay té xe buýt, hay theo như nó nhớ rõ ràng là nó cũng không ăn phải trái táo tẩm độc nào.

Vậy mà bây giờ, nó lại nghe được những giọng nói phát ra từ một tấm hình.

Để trấn an mẹ, Charlie bảo, “Con nghĩ rằng chẳng có gì đâu. Tại con tưởng tượng ra thôi.”

Nội Bone cúi xuống gần hơn, thở phì phò vào tai nó. “Nghe lại đêm nay. Mọi thứ sẽ rõ hơn sau nửa đêm.”

“Lúc đó nó ngủ rồi, nói cho bà biết!” Ngoại Maisie- người có lỗ tai thính như tai thỏ-kêu lên. “Toàn chuyện rác rưởi.”

“Hà! Đợi rồi biết!” Nội Bone vặn lại. Rồi bà bước đi, để lại mùi long não và bạc hà khắp trong nhà bếp.

“Lúc nãy con chẳng nghe thấy gì đâu.”Charlie nói khi bà nội đã đi hẳn.

“Chắc không?” Mẹ nó bồn chồn, hỏi.

“Thật. Con làm vậy chỉ để chọc nội Bone thôi mà.” Charlie cố tự thuyết phục mình lẫn mẹ.

“Charlie, cháu hư thật đấy!” Ngoại Maisie sung sướng kêu lên, chém phập con dao phay vào cục xương đầy thịt.

Mẹ Charlie thở phào nhẹ nhõm, mở tờ báo buổi chiều ra đọc. Charlie cất tấm hình vào phong bì. Nó cảm thấy kiệt sức. Có lẽ xem ti vi một chút sẽ giúp nó thư giãn. Nhưng nó chưa kịp đứng lên thì chuông cửa đã réo vang và tiếng nội Bone hỏi: “Benjamin Brown đó hả? Charlie ở trong bếp. Nhớ để con Nám Đậu ở ngoài đó.”

“Hạt Đậu chứ không phải Nám Đậu ạ” Benjamin đính chính, “Cháu không để nó ngoài này được đâu. Trời đang mưa.”

“Chó khoái mưa.” Nội Bone nói.

Benjamin và con chó của nó xộc vào bếp. Benjamin là một thằng bé ốm nhách, gương mặt xanh xao, tóc màu rơm ướt. Hạt Đậu là một con chó to, mõm dài, lông cũng màu rơm ướt. Vì một lý do nào đó mà Benjamin luôn bị tụi con trai khác trêu chọc. Người ta hay chôm chỉa đồ của nó, xô đẩy nó và cười nhạo nó. Charlie cố giúp bạn nhưng đôi khi đành bó tay. Thật ra, có lúc Charlie nghĩ rằng Benjamin cũng không nhận thấy mình là nạn nhân. Cu cậu sống trong thế giới riêng của mình.

Con Hạt Đậu, nghe mùi xương là chạy thẳng đến ngoại Maisie, liếm liếm hai mắt cá chân của bà.

“Tránh ra!” Ngoại vừa hét váng lên, vừa búng lỗ mũi con chó.

Benjamin hỏi Charlie, “Bồ sẽ tới dự tiệc sinh nhật mình chớ?”

“Dĩ nhiên,” Charlie đáp, đột nhiên cảm thấy có lỗi về vụ tấm thiệp.

“Tốt, vì mình mới có một trò chơi cần có hai người mới chơi được.”

Charlie nhận ra không còn ai khác có mặt trong bữa tiệc của Benjamin. Điều này càng khiến nó cảm thấy có lỗi hơn nữa. Con Hạt Đậu bắt đầu ư ử, như thể nó đã đoán ra rằng mình sẽ không thể xuất hiện trên tấm thiệp sinh nhật của Benjamin.

“Mình sẽ tới.” Charlie hớn hở nói.

Nó chưa mua quà. Có lẽ nó sẽ phải chạy ù ra cửa hàng trước khi bắt đầu cuộc săn lùng của mình. Nhưng săn lùng là săn lùng gì? Có cái gì đó đang choán giữ tâm trí của Charlie.

Benjamin phấn khởi rủ:

“Đi dạo với Hạt Đậu không?”

“Ừ”.

Khi Charlie và Benjamin bước ra khỏi nhà, ngoại Maisie hét theo câu gì đó, đại loại về chuyện ăn tối, nhưng gió mạnh thổi ù ù trên đầu hai đứa, lại thêm một tiếng sấm nổ đùng, nhấn chìm lời nói của bà. Con Hạt Đậu “ẳng” lên một tiếng vì bị cây dẻ quật vào mũi một phát. Và Charlie cuối cùng cũng mỉm cười được.

Hai thằng bé và con chó chạy lốc thốc trong gió, lá bay cả vào mặt chúng, rồi mắc lại trên áo người và lông chó. Ở ngoài trời thế này Charlie thấy dễ chịu hơn. Có lẽ chuyện lúc nãy là nó tưởng tượng thật. Có lẽ đúng là nó đã không nghe thấy giọng nói gì cả. Tất cả chỉ là chuyện ngớ ngẩn nào đó mà nó tự làm mình tin, rồi nội Bone lại khuyến khích nó, làm ngoại Maisie khó chịu và mẹ lo lắng.

“Đúng. Toàn là rác rưởi.” Nó khoái chí thét lên.

“Lá nữa” Benjamin thêm vào. Nó nghĩ Charlie đang nói về đám rác đang bị gió thổi trên đường.

Bạn đang đọc Charlie Bone lúc nửa đêm của mikana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikana
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.