Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Sáng sớm, Nam Cung Bác Lăng đã triệu tập tất cả mọi người nhà họ Nam Cung phải rời giường, lấy thái độ tôn kính nhất để ra sân bay.

Tất cả mọi người trong gia tộc Nam Cung đều đông đủ, có thể thấy được Nam Cung Bác Lăng coi trọng chuyện này đến cỡ nào.

Tại hòn đảo nhỏ của quốc gia này, thế lực của nhà Nam Cung vô cùng lớn, cho nên khi người thường nhìn thấy trận thế này đều kinh ngạc cảm thán không thôi, đồng thời cũng cực kỳ hiếu kì không biết là nhân vật như thế nào mới có thể có được đãi ngộ cao quý như vậy của nhà Nam Cung

Một chiếc máy bay hạ xuống ở phi trường, một già một trẻ từ trên máy bay đi xuống.

Tuổi tác của ông lão không hề nhỏ nhưng khí thế vẫn như rồng như hổ, đi trên đường giống như gió thổi, bước đi mạnh mẽ còn mang theo hơi thở không giận mà uy của kẻ bề trên, ngay cả Nam Cung Bác Lăng ở trước mặt ông ta cũng thấp hơn hẳn mấy phần.

Mà phong thái của người tuổi trẻ kia hiên ngang, đầu nâng cao, hiển nhiên không hề coi trọng người nhà Nam Cung, nhưng chính do dáng vẻ cao cao tại thượng bộ dáng của anh ta lại khiến không ít những người phụ nữ của nhà Nam Cung mê đến mất hồn mất vía, ngay cả Nam Cung Lưu Ly cũng nhịn không được ảo tưởng cùng anh ta triền miên.

“Nếu có thể cùng người đàn ông đẹp trai như anh ta trải qua một đêm, đại khái chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này đi.” Vẻ mặt của Nam Cung Lưu Ly si mê nói.

Nam Cung Bác Lăng không dằn lòng nổi nữa, sửa sang lại góc áo của mình một chút rồi đi đến trước mặt ông lão, hơi xoay người, tràn ngập kính ngữ: “Xin chào, tôi là chủ nhân của nhà Nam Cung, Nam Cung Bác Lăng.”

Ông lão không hề chớp mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Lặn lội đường xa, tôi muốn nghỉ ngơi một.”

“Không thành vấn đề, tôi đã sắp xếp tốt cho ngài chỗ nghỉ ngơi, mời ngài lên xe." Nam Cung Bác Lăng đáp.

Lúc người tuổi trẻ kia nhìn thấy vô số phụ nữ nhìn mình một cách si mê, khóe miệng lộ ra ý cười tràn ngập tà ác, anh ta biết đêm nay sẽ là một buổi tối kích thích, anh ta rất thích những người phụ nữ chủ động đưa tới cửa, có thể tùy ý chà đạp bọn họ, hơn nữa cũng không cần gánh chịu trách nhiệm.

Nam Cung Bác Lăng vì hai người đều đã chuẩn bị xong xuôi chỗ ở, đó là tòa nhà cổ ngay trong họ Nam Cung, mặc dù hòn đảo nhỏ của quốc gia này cũng có khách sạn sang trọng, nhưng theo như Nam Cung Bác Lăng đã nói, nếu như ở khách sạn sẽ thiếu phần chân thành, chỉ có trong nhà mới có thể lúc nào cũng chăm sóc được cho bạn họ, cũng có cơ hội kéo gần quan hệ.

Sau khi trở lại ngôi nhà cổ của họ Nam Cung, Nam Cung Bác Lăng tự mình sắp xếp ổn thỏa cho hai người họ nghỉ ngơi mới giao phó cho Nam Cung Yến: “Mọi yêu cầu của bọn họ, chúng ta nhất định phải thỏa mãn, không được để có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo.”

“Xin ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ làm việc ổn thỏa.” Nam Cung Yến vừa cười vừa nói.

Bên trong phong, ông ngồi ở trên ghế số pha, còn người trẻ tuổi thì là đánh giá hoàn cảnh của căn phòng.

“Sư phụ, thực lực kinh tế của nhà Nam Cung quả nhiên lớn mạnh, chỉ sợ toàn bộ kinh tế của hòn đảo nhỏ ở quốc gia này đều bị bọn họ khống chế từ trong bóng tối.” Người trẻ tuổi tên là Cung thiên, mà sư phụ của anh ta tên là Trang Đường, hai người đến từ thế giới trần tục nhưng lại cao hơn hẳn, cho nên trong mắt bọn họ những người bình thường này đều là sinh vật cấp thấp.

“Nếu như không phải như vậy, sao chúng ta lại cho nhà Nam Cung cơ hội được?" Trang Đường thản nhiên.

“Sư phụ, có chuyện con vẫn luôn không hiểu, dựa theo thực lực của Thiên Khải muốn kiếm tiền dễ như trở bàn tay, tại sao còn muốn lôi kéo những phế vật phàm tục này?” Cung Thiên không hiểu rõ mà hỏi, Thiên Khải trong miệng cậu ta còn cao hơn cả tổ chức thần bí bình thường, mà trình độ của tổ chức theo như lời nói của Viêm Quân, nhưng những người biết được hai chữ Thiên Khải này vô cùng ít ỏi, cho dù là thế lực có kinh tế hùng hậu như họ nhà Nam Cung cũng chưa từng nghe nói qua.

“Sự tồn tại của Thiên Khải không phải vì kiếm tiền mà là có nhiệm vụ quan trọng hơn nữa, chỉ cần tùy tiện bố thí chút đồ tốt thì những gia tộc lớn này đã cam tâm tình nguyện dâng tiền lên cho chúng ta, cần gì phải lãng phí sức lực của mình chứ?” Trang Đường nói.

Cung Thiên gật đầu nhẹ: “Cũng đúng, có kẻ dâng tiền, cần gì phải mệt nhọc chính mình chứ, có điều si tâm vọng tưởng của đám rác rưởi này thật sự quá buồn cười, thật sự cho rằng chỉ cần đưa ít tiền đã có thể vào được Thiên Khải sao.”

“Mặc dù những kẻ này đều là phế vật nhưng mà bọn chúng vẫn là có giá trị.” Trang Đường cười.

Cung Thiên cũng vui vẻ theo: “Nếu không phải có những tên rác rưởi này, người giúp chúng ta quét dọn cũng không có, thật sự bọn chúng vẫn có giá trị.”

“Trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai để cho bọn họ mở mang kiến thức về sự lợi hại của con, nếu như người của nhà họ Nam Cung ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian ở đây nữa." Trang Đường nói tiếp.

Phóng thái hành sự của Thiên Khải vô cùng đơn giản, nếu bọn họ tới thì sẽ không tay trắng rời đi, về phần có thể dẫn người đi hay không, cái này còn phải xem biểu hiện của đám người nhà họ Nam Cung.

Nếu như ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi, bọn họ sẽ có lý do từ chối, nếu như có người có thể làm được, vậy mang về Thiên Khải để quét rác cũng chẳng sao.

Đương nhiên, dẫn người đi hay không đây không phải là điều quan trọng, quan trọng chính là bọn họ nhất định phải mang theo một phần lớn gia sản của nhà họ Nam Cung đây mới là mục đích mà bọn họ đến đây.

Thiên Khải áp đảo bên trên thế tục nhưng cũng là một đám người bình thường cần ăn cơm, bọn họ khinh thường bản thân phải tự mình kiếm tiền, cho nên tiền tài tiêu dùng đều là từ các loại thế gia trong trần thế như người nhà họ Nam Cung.

Cung Thiên gật đầu nhẹ trở về phòng của mình.

Vừa rồi trong đám người đón tiếp của đám người Nam Cung, Cung Thiên thấy được không ít người phụ nữ xinh đẹp, lúc này có một mình khiến trong lòng anh ta có hơi ngứa ngáy, trên giường có một mình sao có thể nào ngủ được?

Lúc anh ta chuẩn bị đi tìm Nam Cung Yến thì có tiếng đập cửa lại vang lên.

Cung Thiên mở cửa ra đã phát hiện Nam

Cung Lưu Ly mang theo vẻ mặt e lệ đúng

trước cửa, thẹn thùng lại thành thục như một trái đào mật.

“Ha ha ha ha.” Cung Thiên không hề suy nghĩ gì trực tiếp ôm Nam Cung Lưu Ly vào trong ngực, về cơ bản anh ta không cần hỏi xem Nam Cung Lưu Ly vì sao lại xuất hiện ở đây, bởi vì anh ta biết rõ mục đích của người phụ nữ này là gì.

Nam Cung Lưu Ly cũng không phải là cô gái ở bên ngoài hay giả vờ ngây thơ, giả vờ ngây thơ trước mặt Cung Thiên chỉ là thủ đoạn mà cô ta quen dùng mà thôi, cô ta hiểu được như thế nào là vừa ý, càng thêm hiểu rõ đàn ông là thứ gì, cho nên mới để lộ ra dáng vẻ này của mình

Phòng đọc sách của Nam Cung Bác Lăng.

Sắc mặt của lão đầu khi xem camera của nhà giam dưới lòng đất mà ngưng trọng.

Người mà ông ta chờ mong rốt cuộc đã đến, nhưng mà có thể đưa người nhà họ Nam Cung vào chỗ kia hay không, lại không phải do ông ta có thể khống chế được.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.