Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1609 chữ

Trước khi bắt đầu bữa tối, Nam Cung Bác Lăng xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người trong nhà hàng đứng lên, tựa như nghênh đón một nhân vật lớn, đủ để thấy ông ta đáng sợ cỡ nào trong gia tộc Nam Cung.

Người trẻ tuổi ở bên cạnh ông chính là Nam Cung Yến.Giờ phút này trên mặt gã là nụ cười đắc ý, còn cố ý nhìn vào hai người Nam Cung Chuẩn và Nam Cung Phong, giống như là đang ra oai.

Nam Cung Bác Lăng đầu tóc bạc phơ gio tay lên, ý bảo mọi người ngồi xuống.

Hàn Tam Thiên không có tư cách ngồi xuống, nên chỉ có thể đứng sau lưng Nam Cung Chuẩn.

Lúc Nam Cung Chuẩn vừa định giới thiệu Hàn Tam Thiên với Nam Cung Bác Lăng thì Nam Cung Bác Lăng đã nói: “Người không liên quan gì, có thể cút ra ngoài.”

Vẻ mặt Nam Cung Chuẩn xấu hổ, ông nội bảo người không liên quan, chẳng phải là chỉ Hàn Tam Thiên sao?

“Anh ra ngoài trước đi.” Nam Cung Chuẩn nói.

Hàn Tam Thiên lập tức quay người đi, không dây dưa dài dòng. Trong hoàn cảnh này, anh không cần phải thể hiện mình cứng rắn có bản lĩnh.Hơn nữa người không giận tự uy như Nam Cung Bác Lăng hiển nhiên còn mạnh mẽ hơn so với Hàn Thiên Dưỡng, Hàn Tam Thiên không cần phải ngay ngày đầu tiên bước vào nhà họ Nam Cung đã đụng chạm tới nhân vật thế này.

Bước ra khỏi nhà hàng, Hàn Tam Thiên đến vườn hoa bên ngoài, móc một điếu thuốc ra châm, hút mạnh một cái, nicotine qua cổ họng vào phổi.

Gia tộc khổng lồ thế này, trước giờ Hàn Tam Thiên chưa từng được nhìn thấy.Cái gọi là danh môn ở Thủ Đô so với nhà họ Nam Cung cũng chỉ là trò cười không đáng nhắc tới mà thôi.

Anh thừa biết, ở chỗ này sẽ càng thêm khó khăn, sẽ bị càng nhiều người coi thường, nhưng mà vì cứu Hàn Niệm, tất cả mọi thứ đều có thể nhịn.

Nhưng vẫn luôn có một việc mà Hàn Tam Thiên nghĩ mãi không rõ, Nam Cung Chuẩn sắp đặt mọi thứ, tất cả mũi nhọn này, tại sao phải nhắm vào anh chứ?

Đang hút thuốc, một bà già cầm gậy đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên.Gương mặt bà phủ kín nếp nhăn, nhìn qua giống như có lẽ đã trên trăm tuổi, như cây đèn trong gió run run rẩy rẩy sắp tắt.

“Cậu chính là Hàn Tam Thiên?” Bà già hỏi

Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên hơi nhíu mày, trong nhà họ Nam Cung, còn người nhận ra anh sao, sao có thể được?

“Bà lão, sao bà biết tên của tôi?” Hàn Tam Thiên nghi hoặc hỏi.

“Bà nội của cậu, Nam Cung Thiên Thu, bây giờ vẫn mạnh khỏe chứ?” Bà già hỏi.

“Bà cụ, bà... bà biết Nam Cung Thiên Thu?” Không biết tại sao hơi thở của Hàn Tam Thiên lại trở nên dồn dập, Nam Cung Thiên Thu, nhà Nam Cung! Giữa hai cái tên này, lẽ nào còn có mối liên hệ gì khác sao? Sao có thể chứ?

Nam Cung Thiên Thu, lẽ nào chính là người của nhà Nam Cung sao?

“Đứa cháu bất hiếu này, sao lại gọi thẳng tên của bà nội như vậy chứ?” Bà lão tức giận nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên chưa từng coi Nam Cung Thiên Thu là bà nội của mình. Sự bất công của bà ấy đã mài mòn đi mọi tình cảm của anh đối với bà. Cho dù là thời điểm Nam Cung Thiên Thu thắt cổ tự sát, trong lòng Hàn Tam Thiên cũng chưa từng cảm thấy lăn tăn hay thương xót.

Nếu như không phải vì Nam Cung Thiên Thu, sao Hàn Tam Thiên có thể có một tuổi thơ đau khổ như thế?

Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, có một bà nội như vậy thì có nghĩa lý gì chứ?

“Bà ấy chưa bao giờ xem tôi là cháu ruột, cũng không xứng làm bà nội của tôi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Nghe thấy lời này, bà lão rõ ràng càng thêm tức giận, thế là trực tiếp vung cây gậy lên, đánh lên người Hàn Tam Thiên.

Hàn Nam Thiên không né không tránh, sức lực của mấy bà lão như này không thể làm anh bị thương, cây gậy đánh lên người cũng chẳng khác gì là gãi ngứa cả.

“Quỳ xuống ngay, xin lỗi bà ấy.” Bà lão nói.

Hàn Tam Thiên sa sầm mặt mày, lạnh giọng nói: “Tôi không quan tâm bà có quan hệ gì với bà ta. Muốn bắt tôi xin lỗi bà ta ấy hả? Không có cửa đâu! Hơn nữa tôi có thể nói cho bà biết, bà ta đã chết rồi.”

Bà lão không khỏi ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, chống gậy bỏ đi không nói thêm lời nào nữa.

Hàn Tam Thiên chưa kịp hỏi mối quan hệ giữa bà và Nam Cung Thiên Thu là gì, chỉ

thấy bóng dáng già nua kia dường như trong nháy mắt đã cùng xuống rất nhiều.

“Nam Cung Thiên Thu, rốt cuộc bà là ai? Lẽ nào tất cả mọi chuyện đều có người đứng ở đằng sau thao túng sao?" Hàn Tam Thiên lẩm bẩm. Bây giờ anh không đoán ra được những chuyện xảy ra rốt cuộc là thế nào, nhưng cuối cùng rồi sẽ có một ngày chân tướng được phơi bày.

Sau khi mấy người nhà Nam Cung ăn cơm tối xong, tất cả đều đến sân luyện võ.

Nơi này là sân tập luyện cho tất cả thế hệ thanh niên nhà Nam Cung, Nam Cung Bác Lăng hi vọng con cháu đời sau của ông ta có thể đạt được thành tựu trên phương diện võ thuật. Chỉ đáng tiếc từ lúc xây dựng sân luyện võ này, cho tới nay

nhà Nam Cung chưa từng có một người thật sự mạnh xuất hiện.

Giữa sân luyện võ là một võ đài, giờ phút này ngoại trừ Nam Cung Bác Lăng có tư cách ngồi ra, tất cả những người khác đều đang đứng.

“Ông nội, người của con đã chuẩn bị xong rồi.” Nam Cung Phong vội vàng đi đến trước mặt Nam Cung Bác Lăng rồi nói. Anh ta nóng lòng muốn được thể hiện bản thân, không muốn để tất cả sự nổi bật đều bị Nam Cung Yến giành mất.

Nam Cung Bác Lăng thản nhiên gật đầu, hỏi Nam Cung Chuẩn: “Người mà con tìm được đâu, để cho cậu ta lên võ đài đi.”

Nam Cung Chuẩn liếc nhìn Hàn Tam Thiên, ý bảo anh lên võ đài.

Hàn Tam Thiên không hề chần chừ, đi thẳng lên võ đài. Có điều thân hình của anh so với người của Nam Cung Phong, hiển nhiên là quá yếu ớt, giống như là một người tí hon đứng trước mặt một tên khổng lồ vậy.

Cảnh tượng này không khỏi khiến cho rất nhiều người nhịn không được mà bật cười.

“Nam Cung Chuẩn tìm đâu ra một tên vô dụng thế này, chắc là ở quốc gia của những người lùn nhỉ?"

“Nghe nói anh ta vì tên đó còn phá hủy cả Địa Tâm. Thật sự không biết tên vô dụng này có bản lĩnh gì, mỗi năm Địa Tâm đã kiếm về cho nhà Nam Cung không ít tiền đó."

“Cứ chờ xem, Nam Cung Chuẩn chắc chắn sẽ bị ông cụ trách mắng. Vì thứ vô dụng không đáng một xu này mà phá hủy Địa Tâm, đúng là nực cười.”

“Haizz, Nam Cung Chuẩn đúng là cùng đường rồi. Tìm một thằng vô dụng như vậy để góp cho đủ số. Quả nhiên Nam Cung Yến vẫn lợi hại hơn, có thể mời một nhân vật lớn đến nhà Nam Cung.”

Lúc ăn cơm, Nam Cung Bác Lăng đã nói với mọi người trong nhà Nam Cung rằng trong tương lai không xa, nhân vật lớn kia sẽ đích thân đến nhà Nam Cung Tin tứcnày đã khiến cho tất cả thành viên trong nhà Nam Cung kích động không thôi. Dường nhưng trong lòng mỗi người đều cho rằng Nam Cung Yến là sẽ là gia chủ tương lai, và vì thế Nam Cung Yến cũng đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ.

“Bắt đầu nhanh đi, cuộc thi đấu rác rưởi như vậy thật đúng là làm lãng phí thời gian của ông.” Nam Cung Bác Lăng nói với vẻ không kiên nhẫn.

“Anh cố ý làm mấy trò hề cho bọn tôi xem đúng không?” Nam Cung Yến không nhịn được hỏi Nam Cung Chuẩn.

Nam Cung Chuẩn cắn răng, nói: “Có phải trò hề hay không, rất nhanh cậu sẽ biết thôi.”

“Ha, nếu anh thật sự không còn ai để dùng thì nói cho tôi biết sớm. Tôi có thể cho anh mượn mà, việc gì phải khiến bản thân mất mặt như vậy chứ.” Nam Cung Yến nói với vẻ chế giễu.

“Lẽ nào người của cậu sẽ đánh thắng được người do tôi tìm đến sao? Nam Cung Yến, đừng nói mạnh miệng, chờ sau khi tên này chết, để cho người của cậu lên võ đài nhìn rõ thật giả đi.” Nam Cung Phong đứng bên cạnh bất mãn nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.