Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1566 chữ

Sau khi Hàn Tam Thiên rời đi bất động sản Nhược Thủy, Chung Lương ngồi trên bàn làm việc, hô hấp dồn dập.

Ở nhà họ Hàn nhiều năm, Chung Lương cũng không được trọng dụng nhiều, nhưng mà anh biết rõ, bây giờ cơ hội đang ở trước mắt anh.

Sau này nhà họ Hàn ở Thủ Đô, nhất định là vị tiểu thiếu gia Hàn Tam Thiên này khống chế, mà anh có thể có được sự trọng dụng của Hàn Tam Thiên, đã tương đương với trở thành lực lượng trung thành của nhà họ Hàn, đây không chỉ là

mang đến thay đổi rất lớn cho tương lai của anh, mà còn có người những người thế hệ tiếp theo của nhà họ Chung, đều có thể hưởng thụ phần vinh dự này.

Hơn nữa dựa vào năng lực của Hàn Tam Thiên, sau này nhà họ Hàn có thể phát triển cao hơn một bậc.

Nhà họ Hàn ở nước Mỹ, nói không chừng sẽ bị Hàn Tam Thiên bỏ vào túi, những chuyện này đối với Chung Lương mà nói đều là tin tức cực kỳ tốt.

“Tiểu thiếu gia, cám ơn anh cho tôi cơ hội như vậy, tôi nhất định sẽ nắm thật chặt.”

Quảng trường Nhân Dân.

Ở nơi này Hàn Tam Thiên đã từng lật ngược tình thế khiến cho người thành phố Thiên Vân sợ hãi thán phục, anh ra lệnh Giang Phú quỳ xuống với anh, và hôm nay danh tiếng nhà họ Giang ở thành phố Thiên Vân biến mất không còn chút dấu vết. Trước kia rất nhiều người ở thành phố Thiên Vân xem Hàn Tam Thiên như phế vật, cũng bởi vì chuyện này mà thay đổi cách nhìn với anh không ít.

Trở lại chốn cũ, Hàn Tam Thiên ngược lại không cảm thấy chuyện lúc trước ở nơi này có chút nào đáng để kiêu ngạo, bởi vì loại con sâu con kiến như Giang Phú anh chưa từng để vào trong mắt.

Vào lúc này, Thanh Vân hấp tấp chạy đến bên người Hàn Tam Thiên, thè lưỡi cười với Hàn Tam Thiên hỏi: “Đại ca, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Từ lần trước xém chút nữa bị Hàn Tam Thiên cắt đứt cổ, lúc Thanh Vân đối mặt với Hàn Tam Thiên luôn có cảnh giác rất lớn. Cho dù là mặt ngoài vẫn còn một bộ dạng lưu manh, nhưng đáy lòng đã sớm run rẩy rồi.

“Tôi phải rời khỏi thành phố Thiên Vân một khoảng thời gian." Hàn Tam Thiên

nói.

Thanh Vân nhướng mày, anh ấy muốn rời đi, không đến mức cần phải báo cáo một chút chứ?

“Đại ca, anh muốn đi đâu, có cần tôi đi cùng anh hay không. Tôi đi theo làm tùy tùng chuẩn bị cho anh, nhất định có thể giúp anh lược bớt rất nhiều phiền toái." Thanh Vân nói.

“Đúng là tôi có một chuyện phiền toái và tôi chưa nghĩ kỹ phải giải quyết như thế nào, hay là anh giúp tôi quyết định nhé?” Hàn Tam Thiên nói.

Trong lòng Thanh Vân ngờ vực, sao Hàn Tam Thiên sẽ cho anh ta hỗ trợ quyết định được? Trong đó nhất định có ẩn tình.

“Đại ca, tuy rằng tôi nói không chắc chắn đúng, nhưng mà nếu như anh muốn hỏi ý của tôi một chút, thì có thể nói một chút." Thanh Vân nói.

Hàn Tam Thiên khẽ gật đầu, mắt sáng như đuốc nhìn Thanh Vân, nói: “ Tôi phải rời đi, nhưng mà nơi này có một cái uy hiếp rất lớn, đó chính là anh. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào xác định được mục đích của anh ở bên cạnh tôi, tôi không có cách nào xác định anh sẽ không làm tổn thương người bên cạnh tôi. Vì vậy anh cho rằng, tôi có nên giết anh, chấm dứt hậu họa không?”

Trước kia Hàn Tam Thiên không có truy cứu mục đích của Thanh Vân, thậm chí còn đã từng nói tha cho anh ta một lần, nhưng lúc đó là anh chưa rời khỏi thành phố Thiên Vân, có thể giám sát nhất cử nhất động của Thanh Vân. Nhưng bây giờ, sự tình có biến, vì vậy thái độ Hàn Tam Thiên đối với Thanh Vân, tất nhiên cũng sẽ có thay đổi.

Những lời này khiến cho nét mặt Thanh Vân thay đổi, anh ta tuyệt đối không ngờ rằng Hàn Tam Thiên tìm anh ta, lại là hỏi vấn đề giết anh hay không.

“Đại ca, tôi chính là một người trung thực an phận, sao có thể trở thành uy hiếp của anh được chứ, anh xem anh một chút đi, cao lớn mạnh mẽ, thân thủ phi phàm, tôi...”

Hàn Tam Thiên đã cắt đứt lời nói của Thanh Vân, nói: “Anh thật sự cảm thấy nịnh nọt có tác dụng với tôi à?”

Trong lòng Thanh Vân trầm xuống, rất hiển nhiên Hàn Tam Thiên đã không còn kiên nhẫn nhiều lời với anh ta. Nếu như anh ta không thể cho Hàn Tam Thiên một cái giải thích hài lòng, mạng sống chắc chắn sẽ kết thúc.

Hít sâu một hơi, Thanh Vân nói: “Đại ca, anh muốn tôi làm gì mới có thể không

chết?”

“Nếu muốn không chết, rất đơn giản, để cho tôi cảm nhận được uy hiếp anh mang đến cho tôi không còn tồn tại nữa.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Thanh Vân cắn răng, nhìn về phía một vị lão đại gia ở bên cạnh đang vung roi chơi con quay sắt, bước tới phía trước, vươn tay cầm lên.

Tốc độ xoay tròn của con quay trực tiếp gọt tay của Thanh Vân máu thịt lẫn lộn, nhưng mà lông mày của Thanh Vân ngay cả nhăn cũng không nhăn một cái.

“Đại gia, cho tôi mượn xài nha, rất nhanh sẽ trả lại cho anh.” Thanh Vân cười cười nói với đại gia.

Đại gia không hiểu gì cho lắm, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi thời nay thật không có lễ phép, tôn trọng dành cho người già một chút cũng không có. Thế nhưng mà cảnh tượng kế tiếp xảy ra, lại khiến cho đại gia sợ tới mức chân cũng bắt đầu như nhũn ra rồi.

Chỉ thấy Thanh Vân cầm lấy con quay sắt, nện mạnh đùi phải của mình, rất nhanh đã chảy ra máu thịt lẫn lộn, cho dù tay anh ta bị thương thì sức lực vẫn không giảm tí nào.

Sau khi đùi phải bị phế đi, Thanh Vân lại bắt đầu nên mạnh xuống chân trái của mình.

Lão đại gia cuối cùng đã sụp đổ, kêu to hai chữ điên rồi chạy đi mất.

Mà vẻ mặt Hàn Tam Thiên thì hờ hững nhìn mọi thứ, mãi đến khi Thanh Vân phế bỏ hai chân và tay trái của mình.

Vào lúc này, Thanh Vân đã té xuống mặt đất, một vũng máu lớn nhìn thấy mà phát hoảng, người qua đường qua lại không khỏi dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Thanh Vân.

“Đại ca, tôi giữ lại một tay ăn cơm." Mồ hôi lạnh trên trán Thanh Vân úa ra, biểu cảm đau đớn nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên khẽ gật đầu, không nói một lời xoay người bước đi. Anh không nghĩ tới Thanh Vân có thể ác như vậy, nhưng mà nếu anh ta đã làm được loại trình độ này, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không cần phải giết anh ta.

Chỉ là phế vật còn lại một tay, còn có thể sinh ra dạng uy hiếp gì với anh đây?

Thanh Vân ngã xuống Quảng trường Nhân Dân, còn có người tốt bụng giúp anh ta gọi xe cấp cứu, thế nhưng sau khi đến bệnh viện, Thanh Vân chỉ làm biện pháp cầm máu, cũng không để cho nhân viên chữa bệnh và chăm sóc giúp anh ta tiến hành điều trị chuyên sâu. Hơn nữa một khi có người tới gần, Thanh Vân giống như bị điên vậy, điều này khiến cho những bác sĩ nọ vô cùng khó hiểu.

Chẳng nhẽ anh ta muốn trơ mắt nhìn bản thân biến thành phế vật ư?

Trong lòng Thanh Vân, người bên cạnh không thể giải thích vì sao được, nhưng

mà anh ta biết rõ. Nếu như thương tổn thật sự khôi phục, anh ta vẫn sẽ chết.

Phải sống sót, chỉ là cả đời phải ngồi trên xe lăn.

Ma Đô.

Sau khi Hàn Tam Thiên nói việc mình muốn đi ngục giam Địa Tâm cho đám người Mặc Dương, bị phản đối kịch liệt, hơn nữa không chỉ một mình Mặc Dương còn có Đạo Thập Nhị, ngay cả Lâm Dũng bình thường không nói gì cũng tỏ vẻ phản đối.

“Tam Thiên, có phải anh bị điên rồi không, Chuột Chũi đi lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có. Có trời mới biết gã đó đang chịu khổ ở đâu. Anh vậy mà muốn đi tìm chết, tôi không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý.” Mặc Dương nói dồn dập, đối với quyết định của Hàn Tam Thiên, ông không thể nào chấp nhận được.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.