Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1538 chữ

“Ông rời Thủ Đô quá lâu, có vài người đã rục rịch muốn động, còn không quay về, ông e rằng với tình huống hiện tại Thi Tinh sẽ gặp nguy hiểm.” Nói xong, Viêm Quân xoay người, khoát tay áo với Hàn Tam Thiên.

“Ông nội Viêm, con nhất định sẽ không để cho ông thất vọng.” Hàn Tam Thiên nói.

Bóng lưng Viêm Quân từng bước đi xa, mãi đến khi biến mất không còn thấy nữa, Hàn Tam Thiên mới quay về biệt thự.

“Sao ông ấy rời đi?” Tô Nghênh Hạ không hiểu hỏi.

“Ông nội Viêm phải trở về Thủ Đô ngay lập tức.” Hàn Tam Thiên giải thích nói.

Tô Nghênh Hạ nhẹ gật đầu, không có hỏi

nữa.

Sau khi ăn cơm trưa, lúc hai người ngồi trong phòng khách xem tivi, Hàn Tam Thiên thừa dịp lúc bước vào phòng WC nhỏ, lấy hộp nhỏ Viêm Quân giao cho anh

ra, bên trong có một mảnh ngọc thạch tạo hình kỳ lạ, óng ánh sáng long lanh, cũng không thiếu đường vân kỳ kỳ lạ lạ.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó, Hàn Tam Thiên lập tức có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, khi trong đầu anh bắt đầu hồi tưởng lại, anh kinh hãi phát hiện, cái này hoàn toàn không phải là ngọc thạch, mảnh không trọn vẹn này càng giống khối đầu lâu trong nhà anh!

Viêm Quân vậy mà cũng có loại vật này!

Sao có thể được, chẳng nhẽ là trong lúc tình cờ ông có được cái đầu lâu này, nó

thật sự che giấu bí mật gì sao? Nếu không thì sao Viêm Quân có thể cất giữ loại đồ vật này tới hai mươi năm được.

Hàn Tam Thiên nuốt một ngụm nước bọt, đang lúc định tỉ mỉ ngẫm lại khả năng trong đó, Tô Nghênh Hạ ở bên ngoài gõ của.

Cất kỹ cái hộp, Hàn Tam Thiên mở cửa vẻ mặt không bình tĩnh, hỏi Tô Nghênh Hạ: “Trên lầu có WC mà?"

“Nhưng em không đi WC nhỏ, bây giờ là lúc giữa trưa, chẳng lẽ không làm chút gì đó ư?” Tô Nghênh Hạ khiêu mày nói.

Đã trải qua tầm nửa tháng, Tô Nghênh Hạ đối mặt với loại chuyện này đã càng ngày càng thoải mái rồi, hoàn toàn không có xíu ngại ngùng nào.

Hiển nhiên, Hàn Tam Thiên cũng vậy, trực tiếp ôm công chúa Tô Nghênh Hạ về phòng.

Thời gian mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, mãi đến ngày cuối cùng, Tô Nghênh Hạ đã thu xếp xong hành lý sau đó còn lưu luyến không thôi, không rời bỏ nơi này đi được.

“Đây là nửa tháng trôi qua hạnh phúc nhất của em, không ngờ nhanh tới như vậy.” Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ mất mác. Mặc dù chỉ nửa tháng, nhưng cảm giác của cô, giống như là mới hai ngày thôi.

“Vậy thì chúng ta mua lại nơi này nha. Sau này có thời gian rồi, sẽ tới nơi này nghỉ ngơi, em thấy sao?" Hàn Tam Thiên đề nghị.

“Được, nhưng mà anh có chắc chủ phòng sẽ bán không?" Tô Nghênh Hạ nói.

Chỉ có một phần trăm con hiểu 89%| 20:43

đi" “Yên tâm đi, việc này giao cho Mặc Dương làm, ông ấy nhất định có cách.” Hàn Tam Thiên nói.

Lúc trở về thành phố Thiên Vân sau nửa tháng. Tối hôm đó hai người cuối cùng trong nhà cũng được yên tĩnh. Dù sao ở nhà còn có Hà Đình và Tô Quốc Diệu, không dám gây ra tiếng động quá lớn.

Ngày hôm sau, sau khi Hàn Tam Thiên chở Tô Nghênh Hạ đi làm, anh đã đến bất động sản Nhược Thủy.

Hàn Tam Thiên không có lợi dụng việc công trả thù việc riêng bảo Chung Lương sa thải Mễ Phỉ Nhi, chẳng qua Mễ Phỉ Nhi phạm sai lầm trong lúc làm việc, cũng trả giá không nhỏ.

Lúc Mễ Phỉ Nhi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, ánh mắt cô trở nên rất phức tạp.

Kể từ khi biết thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên, mỗi lần cô nghĩ đến bản thân coi thường Hàn Tam Thiên sẽ cảm thấy rất nực cười.

Mấy lần cô tưởng tượng có thể ở chung một chỗ với ông chủ bất động sản Nhược Thủy, nhưng rồi cô lại luôn luôn xem thường ông chủ mình, thậm chí còn cư xử lạnh nhạt châm biếm. Loại hành vi ngu xuẩn này, đã không thể dùng ngôn ngữ có thể hình dung được rồi.

Mễ Phỉ Nhi muốn đi xin lỗi Hàn Tam Thiên, rốt cuộc vẫn không đủ can đảm.

Sau khi Hàn Tam Thiên đến văn phòng Chung Lương, hỏi tới vấn đề kiến thiết thôn Thành Trung.

Chuyện này bị Lưu Đạt cản trở, bởi vì thằng cha này hợp tác với Hàn Yên, cố ý cho bất động sản Nhược Thủy cái vỏ bọc, khi đó lúc Hàn Tam Thiên tìm Lưu Đạt, ông ta vậy mà cuồng vọng không để Hàn Tam Thiên vào mắt.

Nhưng mà bây giờ, Hàn Yên đã rời khỏi thành phố Thiền Viện, hơn nữa còn rút tư bản lớn ra.

Giới kinh doanh thành phố Thiên Vân hiện nay, nhà họ Thiên một lần nữa chiếm ưu thế, hơn nữa còn công khai tuyên bố sẽ ủng hộ mọi thứ bất động sản Nhược Thủy phát triển, tin tức này đối với Lưu Đạt cứ như là sấm sét giữa trời quang.

“Mỗi ngày Lưu Đạt đều tìm đến tôi, cầu xin tôi, nói cho tôi biết có thể mở Lục Thông, để xây dựng lại thôn Thành Trung nhanh chóng đăng lên báo.” Chung Lương nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, hỏi: “Thằng cha này không còn mong đợi rời khỏi thành phố Thiên Vân làm đại quan

sao?”

Nghe vậy, Chung Lương cũng nhịn không được bật cười, Lưu Đạt đâu còn dám có phần dã tâm này, hiện tại chỉ sợ ông ta đã ném đi cái mũ cánh chuồn trên đầu rồi.

“Anh ta đã tới nước muốn quỳ xuống với tôi rồi. Loại người vì lợi ích này, hoàn toàn chỉ có một phần trăm ca 89% không quan tâm tôn nghiêm.”

Vào lúc này, thư ký gõ cửa bước vào văn phòng, nói với Chung Lương: “Anh Lương, Lưu Đạt lại tới nữa, xem ra hôm nay không nhìn thấy anh, ông ta sẽ lại khóc lóc om sòm đấy.”

Chung Lương không nói gì, mà lẳng lặng chờ quyết định của Hàn Tam Thiên.

Thư ký biết rõ địa vị của Hàn Tam Thiên, chỉ là nhìn bóng lưng của Hàn Tam Thiên, trong ánh mắt thư ký lập tức nổi lên đóa hoa đào. Thanh niên tài giỏi đẹp trai như vậy, lại giàu có lại nhiều tiền như thế, chính là bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của mỗi người phụ nữ.

“Để cho ông ta gặp Dương Hưng đi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói, hiện tại Lưu Đạt đã không xứng gặp mặt anh, thậm chí tư cách gặp Chung Lương cũng không có.

“Tiểu thiếu gia, anh muốn đem việc kiến thiết thôn Thành Trung, giao cho Dương Hưng à?" Chung Lương khó hiểu hỏi. Hạng mục như vậy, ngay cả bất động sản Nhược Thủy cũng cần thận trọng xử lý, và Dương Hiên chỉ là một kẻ đầu đường xÓ chợ mà thôi, một khi làm hư, tổn thất có thể hết sức to lớn đó.

“Hạng mục thôn Thành Trung, hiển nhiên anh chịu trách nhiệm, chỉ là đẳng cấp bây giờ của Lưu Đạt, không có tư cách gặp anh mà thôi. Sau này tên Dương Hưng này, anh có thể lợi dụng rất tốt, sẽ mang tới cho anh không ít trợ giúp." Hàn Tam Thiên nói.

Chung Lương cũng không phải người vì đạt được lợi ích mà vui vẻ, bởi vì cho dù anh có bao nhiêu quyền lợi, tất cả mọi thứ đều trong khống chế của Hàn Tam Thiên. Đối với anh mà nói cũng không có khác biệt quá lớn.

đất Nhưng thâm ý trong lời nói của Hàn Tam Thiên, đáng giá cho anh suy nghĩ kỹ.

Hàn Tam Thiên muốn anh lợi dụng thật tốt Dương Hưng, loại sắp xếp này, càng giống như là đang nói rõ tương lai sau này của anh ở thành phố Thiên Vân.

“Tiểu thiếu gia, anh phải rời đi thành phố Thiên Vân rồi hả?” Chung Lương lắm miệng hỏi.

Hàn Tam Thiên không để ý quá nhiều câu hỏi của anh ấy, nói: “Đúng vậy, có một số việc nhất định phải là tôi đi xử lý. Vì vậy thành phố Thiên Vân, sẽ giao vào trong tay anh, hy vọng anh sẽ không làm cho tôi thất vọng.”

Chung Lương cúi đầu, giọng điệu kiên định nói: “Tiểu thiếu gia, anh yên tâm. Chung Lương chắc chắn sẽ không để anh thất vọng.”

“Giúp tôi săn sóc tốt cho công ty nhà họ Tô."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.