Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1979 chữ

Vẻ mặt Thiên Hoành Huy khó xử, từ đầu đến cuối chỉ có ông ta không đồng ý tin tưởng Hàn Tam Thiên, chỉ có thái độ của Thiên Linh Nhi và Thiên Hưng Thịnh là kiên định, bây giờ xem ra bọn họ có thể tiếp tục ở lại thành phố Thiên Vân nhưng lại chính là công lao hai ông cháu này.

“Cha, cha còn nói không muốn con gọi anh ấy là anh trai nữa hay không, anh ấy không có tư cách hay không?" Thiên Linh Nhi cố ý hỏi Thiên Hoành Huy.

Thiên Hưng Thịnh không có ngăn cản Thiên Linh Nhi gây khó dễ cho Thiên Hoành Huy, bởi vì ông biết được, ở trong lòng Thiên Hoành Huy vẫn luôn có ý kiến với Hàn Tam Thiên, có lẽ nó cũng không phải là xem trọng gì Hàn Tam Thiên, nhâncơ hội này để nó nhận rõ và thừa nhận sự thật cũng là chuyện tốt.

Vẻ mặt Thiên Hoành Huy xấu hổ nói: “Quả thật là cha xem thường cậu ta, nhưng mà hiện tại cha không lo lắng cậu ta có tư cách hay không, mà là lo lắng con có tư cách hay không.”

Hàn Tam Thiên có thể đối phó với Hàn Lập, vậy thì thậm chí họ Hàn ở nước Mỹ cũng đáng kể gì, có khả năng đây là một phần kế hoạch có sẵn của cậu ta, về sau địa vị Hàn Tam Thiên cao như thế nào, đây là điều không thể tưởng tượng, mà họ Thiên lại bị vĩnh viễn giam cầm thành phố Thiên Vân, địa vị giữa Thiên Linh Nhi cùng Hàn Tam Thiên sẽ càng ngày càng chênh lệch lớn hơn, Thiên Linh Nhi cũng sẽ càng ngày càng không có tư cách này.

“Hừ." Thiên Linh Nhi nhắn mũi lại, hừ một tiếng: “Anh của con sẽ không giống thế lực của cha, anh ấy đã nói với con, sẽ luôn bảo vệ con đấy.”

“Hi vọng như thế.” Thiên Hoành Huy thở dài.

“Hoành Huy, con cũng đừng lòng tiểu nhân đo bụng quân tử nữa, Hàn Tam Thiên là người rất biết tuân thủ lời hứa, lời cậu ta đã nói thì tuyệt đối sẽ không có nuốt lời, chờ sau này con nhận biết cậu ta càng nhiều, con sẽ hiểu rõ vì sao cậu ta đáng giả để tin tưởng.” Thiên Hưng Thịnh lên tiếng.

“Cha, chuyện này thật sự là con đã sai rồi, con không nên xem thường cậu ta, có điều hiện tại cây đại thụ này, sau này có thể cho chúng ta hóng mát hay không, vẫn như cũ không thể biết được.” Thiên Hoành Huy lo lắng.

“Thế nào, còn còn nghĩ muốn lợi dụng cậu ta giúp họ Thiên lớn mạnh Loại ý nghĩ này con tốt nhất tranh thủ mà ném cho xa đi,con quên lần trước lợi dụng cậu ta đã có hậu quả gì sao?” Thiên Hưng Thịnh lớn tiếng quát lên, ông ta sẽ không coi Hàn Tam Thiên như công cụ mà lợi dụng, họ Thiên gia có thể phát triển như thế nào đều sẽ dựa vào thực lực của bản thân, có thể bước ra khỏi thành phố Thiên Vân hay không, đó cũng là trách nhiệm mà Thiên Hoành Huy phải gánh, muốn đi bằng con đường băng môn tà đạo, muốn lợi dụng Hàn Tam Thiên, nhất định sẽ là con đường chết.

Thiên Hoành Huy nghĩ đến chuyện lầntrước xảy ra, căng thẳng trong lòng vội vàng trả lời: “Cha, cha yên tâm đi, sau này con cũng không dám nghĩ nữa.”

“Con muốn đi ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn phải mời anh trai con ăn cơm nữa.” Thiên Linh Nhi mỉm cười mà trở về phòng của mình.

Thiên Hưng Thịnh đi đến bên người Thiên Hoành Huy bên người lúc, vỗ vai của ông ta: “Tuyệt đối đừng không muốn thừa nhận sự ưu tú của Hàn Tam Thiên, cũng đừng lấy chính mình so với cậu ta, trên đời này người có tư cách cùng so sánh với cậu ta còn chưa tới phiên con đâu.”

Lời nói này của Thiên Hưng Thịnh khiến Thiên Hoành Huy trong nháy mắt cúi đầu xuống, không thể phủ nhận rằng thật sự là ông ta có so sánh chính mình với Hàn Tam Thiên, có đôi khi thậm chí hy vọng Hàn Tam Thiên sẽ thất bại khi đối mặt với họ Hàn ở nước Mỹ, bởi vì chỉ có như vậy, ông ta mới có bản thân an ủi bản thân.

Nhưng mà bây giờ, Thiên Hoành Huy đã nhận rõ được hiện thực, như Thiên Hưng

Thịnh đã nói, so sánh với cùng Hàn Tam Thiên có chưa đến lượt ông đâu.

“Cha, cậu có thể trở thành nhân vật lớn quan sát thế giới này không?" Thiên Hoành Huy nhịn không được hỏi.

Thiên Hưng Thịnh cười không nói, trở về gian phòng của mình.

Biệt thự sườn núi.

Đợi đến tất cả máy giám sát đều tháo, nhân viên bảo an đều đã rút lui, Hàn Tam Thiên để Mặc Dương dẫn theo người đưa thi thể hai người Hàn Lập và Hàn Long bí mật đưa ra ngoài, chuyện này thần không biết quỷ không hay, không có bất kỳ người nào biết, khu biệt thự Vân Đỉnh giống như cái gì cũng không xảy ra.

Tô Nghênh Hạ nắm tay Hàn Tam Thiên: “Bây giờ anh có thể trở về nhà, chúng ta đi phục hôn đi.”

“Còn có một chuyện, chờ sai khi xử lý tốt, anh sẽ lập tức về nhà.” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói, rốt cuộc cũng có thể về nhà, đây là chuyện mà Hàn Tam Thiên đã kỳ vọng từ lâu.

Anh chưa từng sẽ nghĩ kết thúc chuyện này bằng loại phương thức này, nhưng mà kết quả tốt cũng không cần quan tâm quá trình như thế nào.

Tô Nghênh Hạ gật đầu : “Em chờ anh.”

Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi biệt thự Tô Nghênh Hạ không để ý tới thời gian đã cực kỳ muộn, gọi điện thoại cho Thẩm Linh Dao.

“Đồ phụ nữ đáng ghét nhà cậu, đêm hôm khuya khoắt còn quấy rầy tớ nghỉ ngơi, coi như cậu có là bà chủ của tớ đi nữa cũng không thể xâm phạm thời gian riêng tư của tớ được.” Thẩm Linh Dao bất mãn.

“Dao Dao, cậu có biết ở thành phố Thiên Vân Thành có nhà nghỉ nào không? Tốt nhất là một nơi cực kỳ yên lặng.” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Đồ phụ nữ đáng ghét nhà cậu, đêm hôm khuya khoắt còn quấy rầy tớ nghỉ ngơi, coi như cậu có là bà chủ của tớ đi nữa cũng không thể xâm phạm thời gian riêng tư của tớ được.” Thẩm Linh Dao bất mãn.

“Dao Dao, cậu có biết ở thành phố Thiên Vân Thành có nhà nghỉ nào không? Tốt nhất là một nơi cực kỳ yên lặng.” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Thân là đại tiểu thư nhà họ Hàn, phần cao ngạo trong lòng Hàn Yên không cho phép cô ta cúi đầu trước Hàn Tam Thiên.

Nhưng cô ta muốn trở thành chủ nhân nhà họ Hàn, đây là lựa chọn duy nhất của cô ta, cho dù trong lòng cô ta khinh thường Hàn Tam Thiên, vẫn xem anh chỉ là quân cờ bị gia tộc vứt bỏ, phế vật ở rể, còn đường bày ra trước mặt cô ta chỉ có một.

"Mọi chuyện nghe theo anh." Hàn Yên cúi đầu nói, chỉ cần về tới Mỹ, cô ta có thể nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của Hàn Tam Thiên, vì vậy thỏa hiên hiện tại

với cô ta mà nói cũng không tính là thỏa hiệp, chỉ là tạm thời nhượng bộ mà thôi.

Hàn Yên là loại người gì, Hàn Tam Thiên vô cùng rõ ràng, cô ta dịu cúi đầu dễ dàng như vậy, tất nhiên trong lòng có tính toán.

Nhà họ Hàn ở Mỹ, sẽ là một tảng đá kê chân sau này của Hàn Tam Thiên, mà Hàn Yên này sẽ mang đến cho anh nhân tố cực kỳ không ổn định.

"Phản bội tôi, chỉ có một con đường chết, nếu cô muốn trả thù, muốn thoát khỏi sự khống chế của tôi, tôi khuyên cô nên nghĩ thật kỹ sau khi Hàn Lập trở về Mỹ, trên người cô sẽ xảy ra chuyện gì." Hàn Tam Thiên nhắc nhở.

Hàn Lập đã sớm quyết định kết cục của Hàn Yên, đó cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước cô ta lại cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng câu uy hiếp này của Hàn Tam Thiên với Hàn Yên cũng không tính là nặng, Hàn Yên vẫn cho rằng sau khi mình trở về có thể chống lại Hàn Tam Thiên, thậm chí có thể nghĩ cách để Hàn Lập mất đi địa vị trong gia tộc, chỉ cần mọi người hận thù Hàn Lập, vậy cho dù Hàn Lập trở

về Mỹ cũng không làm nên chuyện gì.

"Anh yên tâm, tôi không nghĩ tới trả thù." Hàn Yên nói.

Hàn Tam Thiên thở dài trong lòng, giao tiếp với loại phụ nữ trái tim như rắn rết này thật sự là một chuyện không bớt lo, biết rõ ràng cô ta không đáng tin, nhưng Hàn Tam Thiên lại không làm gì được, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

"Tôi muốn cô làm chuyện chuyện, chính là giúp nhà họ Thích vượt qua cửa ải khó khăn, không thành vấn đề chứ?" Hàn Tam Thiên dặn dò.

Rắc rối mà nhà họ Thích đối mặt, đối với nhà họ Thích mà nói quả thực là vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có khả năng diệt tộc.

Nhưng với nhà họ Hàn mà nói lại là việc rất nhỏ, chỉ cần nhà họ Hàn ra mặt, nguy cơ của nhà họ Thích có thể được giải quyết dễ dàng.

"Không thành vấn đề, tôi còn có thể đảm bảo với anh nhà họ Thích có thể phát triển

khu người Hoa tại Mỹ tốt hơn." Hàn Yên nói.

"Hi vọng cô có thể nhớ kỹ lời mình nói, nếu không, tôi sẽ khiến cuộc sống của cô còn khổ sở hơn chết." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Sau khi rời khỏi khách sạn Bán Đảo, Hàn Tam Thiên chuẩn bị đến nhà thuê một chuyến.

"Anh Tam Thiên, người phụ nữ này, tại sao không trực tiếp giết chết?" Kỳ Hổ khó hiểu hỏi Hàn Tam Thiên, cậu có thể cảm nhận được không phục trong lòng Hàn Yên, người phụ nữ này tuyệt đối khôngnghe lời như bề ngoài, vì vậy cậu cảm thấy chỉ có thể giết mới thực sự giải quyết phiền phức này.

"Haiz" Hàn Tam Thiên thở dài, nói: "Giết cô ta quả thực càng tốt hơn, nhưng tác dụng của quân cờ này quá lớn, có cô ta, có thể giúp tôi giảm bớt rất nhiều rắc rối, vì vậy mặc dù biết cô ta là một quả bom hẹn giờ, tôi cũng không thể để cô ta chết."

Kỳ Hổ không hiểu mấy chuyện này, với cậu mà nói chỉ có một cách để giải quyết mọi chuyện, đó chính là bạo lực.

"Anh Tam Thiên, thì ra thế giới dưới núi phức tạp như vậy." Kỳ Hổ cảm thản nói.

"Những gì anh thấy bây giờ chỉ là mấy thứ ngoài mặt ngoài thôi, phức tạp thật sự, tôi khuyên anh không cần phải đi tìm hiểu, nếu không, cái đầu của anh sẽ phát nổ." Hàn Tam Thiên nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.