Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1897 chữ

"Anh không sao, mấy vết thương nhỏ mà thôi, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh còn phải xử lý vài chuyện." Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ cố chấp lắc đầu, nói: "Em không muốn tránh những chuyện này, em biết anh muốn làm gì, em tiếp nhận được, em là người phụ nữ của anh, nếu chút năng lực đó cũng không có thì sao xứng làm vợ anh."

Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ, những lời này khiến anh rất cảm động, nhưng loại chuyện giết người này đối với một người bình thường mà nói là trở ngại khó vượt qua nhất trong lòng, Hàn Tam Thiên sợ Tô Nghênh Hạ sẽ mơ thấy ác mộng.

"Em không đi, anh đuổi em cũng không đi,anh đánh em cũng không đi, em phải vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh, tới tận lúc chết." Tô Nghênh Hạ không cho Hàn Tam Thiên cơ hội khuyên, tiếp tục nói, thái độ cực kỳ kiên quyết, không thể nghi ngờ.

Hàn Tam Thiên chỉ có thể nhẹ gật đầu, nói: "Vậy em nhìn cho thật kỹ, xem một anh chân thật là thế nào."

"Ừ." Tô Nghênh Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, cô biết, chỉ cần bản thân nhận định rằng Hàn Tam Thiên là chồng của mình thì phải chấp nhận tất cả mọi chuyện của anh.

Lúc Hàn Tam Thiên đi về phía Hàn Lập,vẻ mặt Hàn Lập không còn chỗ dựa rõ ràng có chút hoảng hốt.

Được Hàn Long bảo vệ, Hàn Lập có thể muốn làm gì thì làm, nhưng hiện tại, Hàn Long đã chết, chỉ dựa vào bản lĩnh của ông, hiển nhiên không thể nào chống lại Hàn Tam Thiên.

"Mày muốn làm gì?" Hàn Lập hỏi Hàn Tam Thiên.

"Nếu như đã tới, ông cho là mình còn có thể sống ra ngoài hả?" Mắt Hàn Tam Thiên không chút cảm xúc nói.

Hàn Lập cắn răng, nói: "Tao là chủ nhân nhà họ Hàn ở Mỹ, nhà họ Hàn ở Mỹ có bao nhiêu năng lực, tao nghĩ chắc mày cũng biết, chẳng lẽ mày không chừa lại đường lui cho mình sao?"

"Đường lui?" Hàn Tam Thiên cười khẩy, hai chữ này với anh mà nói giống như thuốc độc, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có đường lui.

"Năm mười hai tuổi, tôi đã biết cuộc đời

mình không có đường lui, vì vậy tôi chỉ có thể ngụy trang luồn cúi dũng cảm tiến lên."

“Cậu muốn so sánh hình thức của Yên Kinh với nước Mỹ thật sự là buồn cười.” Hàn Lập khinh thường, thực chất bên trong ông ta, nước Mỹ mới là nước lớn, mà sự phát triển của Trung Quốc cũng không sánh nổi một phần mười của nước Mỹ, sự so sánh của Hàn Tam Thiên đã cho thấy sự thiếu hiểu biết của cậu ta.

Nghe lời này khiến Hàn Tam Thiên thật sự thấy buồn cười: “Ai mới là kẻ đáng buồn

cười, sự thật sẽ tự chứng minh, Trung Quốc không còn là Trung Quốc trước kia nữa, trở thành siêu cường quốc cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, có lẽ ông sớm nên trở về hơn, mở mang kiến thức về sự phát triển và tốt đẹp của đất nước, ông sẽ biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn.”

Nhiều năm rồi Hàn Lập không quan tâm đến tình huống Trung Quốc, bởi vì năm đó sau khi Hàn Thiên Dưỡng trốn về nhà đã tạo thành giới hạn giữa Trung Quốc và nước Mỹ, để lại mỗi một người họ Hàn ở nước Mỹ đều xem Hàn Thiên Dưỡng như trò cười, đương nhiên sẽ không cho là Trung Quốc phát triển có bao nhiêu tốt đẹp.

Không thể không nói, ở phương diện này, người họ Hàn ở nước Mỹ đều cực kỳ thiếu hiểu biết, ấn tượng của bọn họ với Trung Quốc vẫn dừng lại ở vài thập niên trước, mà lại không muốn xem thử sự thay đổi của Trung Quốc lúc này.

“Cậu có gan giết tôi sao? Cậu có biết sau khi tôi chết, họ Hàn ở nước Mỹ sẽ làm gì với cậu không? Cậu có dám lấy vận mệnh của chính mình ra để đánh bạc?” Hàn Lập hoi.

“Năm mười hai tuổi, tôi bị ép phải giết người, bởi vì tôi biết rõ, bản thân muốn trở nên mạnh mẽ hơn nhất định phải dọn sạch sẽ tất cả kẻ địch trước mặt mình, đêm hôm đó với tôi chính xác là cực kỳ khó khăn, tôi đã rất sợ hãi, khi đó trời đang đổ mưa còn có cả sét đánh, tôi chỉ có thể ngồi xổm ở trước cửa nhà hy vọng nước mưa có thể cọ rửa hết máu ở trên người, nhưng mà từ sau đêm hôm đó trở đi, tôi đã hiểu được một đạo lý, người đáng chết, tuyệt không thể sống, họ Hàn không thể cho tôi, vậy tôi chỉ có thể dùng đống xương trắng dưới chân mình để xây dựng lên vinh quang của bản thân."

“Tất cả mọi thứ của tôi đều dựa vào sự cố gắng của chính mình để đạt được, trong mắt người ngoài tiểu thiếu gia họ Hàn chỉ là nhân vật mà ngay cả người hầu nhà mình cũng có thể xem thường.”

“Bọn họ đã xem thường tôi, tôi cũng chỉ có thể dùng sự cố gắng của mình, làm cho tất cả mọi người sáng mắt ra."

“Mệnh là của tôi. Vận cũng là của tôi. Lời của ông nói không tính đến, người họ Hàn nói cũng không tính đến, liền ngay cả ông trời cũng không tính.”

“Chỉ có Hàn Tam Thiên tôi mới tính.”

Hô hấp của Hàn Lập dồn dập mà nhìn Hàn Tam Thiên, cho đến giờ phút này ông ta mới hiểu được mình đã khinh thường người trẻ tuổi trước mắt này đến mức độ nào, cậu ta không cam lòng, oán giận, đấu trí, làm nên chuyện nghịch thiên vì chính tâm mình, dường tất cả các trở ngại đều không thể ngăn trở bước tiến của cậu ta.

Vì sao!

Vì sao người như thế này, lại xuất hiện ở họ Hàn tại Yên Kinh mà không phải họ Hàn ở nước Mỹ.

Nếu như cậu ta có thể thay thế cho sự tồn tại của Hàn Phong, họ Hàn nước Mỹ Hàn lo gì không thể trở thành quý tộc bản địa của nước Mỹ?

Chỉ tiếc rằng trên đời này không có từ nếu nhu.

Hàn Tam Thiên sẽ không trở thành người của họ Hàn ở nước Mỹ người, mà Hàn Lập, cũng không có cách nào chứng kiến nước tương lai họ Hàn ở Mỹ.

Lúc Hàn Tam Thiên đi về phía Hàn Lập,

Hàn Lập cảm giác được như cái chết đang đến gần khiến cho ông ta không thể không lùi lại.

Bị ép đến góc tường, Hàn Lập không thể lùi được nữa, nói với đối Hàn Tam Thiên: “Cậu không thể giết tôi, tôi có rất nhiều cơ hội để giết cậu nhưng tôi cũng không hề ra tay với cậu, phần nhân tình này chẳng lẽ không đáng cậu tha cho tôi một mạng?"

“Hậu quả của việc nhân từ với kẻ thù chắc hẳn không cần tôi nói nhiều với ông, thả ông đi chẳng lẽ không phải thả hổ về rừng sao?” Hàn Tam Thiên thản nhiên.

Câu nói này làm Hàn Lập không thể phản bác được, chỉ cần ông ra khỏi được biệt thự sườn núi, khẳng định ông ta sẽ tìm cơ hội để đối phó với Hàn Tam Thiên.

Mà sự tồn tại của Hàn Tam Thiên đã uy hiếp cực lớn đến họ Hàn ở nước Mỹ, nếu để cho cậu ta tiếp tục phát triển, sau này họ Hàn ở nước Mỹ rất có thể sẽ trở thành hòn đá kê chân của cậu ta, cho nên chỉ cần ông ta còn sống, tất nhiên sẽ nghĩ cách để giết Hàn Tam Thiên.

“Tôi rất hiếu kì, vì sao ông không giết tôi." Hàn Tam Thiên hỏi, trước kia anh tin tưởng Hàn Lập, nhưng mà sau khi tiếp xúc với Viêm Quân, anh cũng cảm thấy cái cớ của Hàn Lập là cực kỳ gượng ép, về cơ bản ông ta cũng không coi trọng họ Hàn ở Yên Kinh, làm sao có khả năng nhớ đến cái gọi là quan hệ máu mủ mà không rat ay giết anh được?

Vấn đề này khiến sắc mặt Hàn Lập thay đổi rõ ràng, thậm chí Hàn Tam Thiên thấy được trong mắt của ông ta có một tia sợ hãi.

Sợ hãi này từ đâu mà đến!

Chẳng lẽ nói, ở phía sau Hàn Lập vẫn còn kẻ khác, là người này không cho phép anh được chết?

“Không vì cái gì cả.” Hàn Lập kiên định.

Hàn Tam Thiên nhăn mày, sau khi đi đến trước mặt Hàn Lập thì đưa tay ra bóp cổ ông ta: “Tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, chỉ cần đáp án của công có thể khiến cho tôi hài lòng, có lẽ tôi có thể cho ông một con đường sống.”

Hàn Lập buồn bã mà cười, loại lời này làm sao ông ta có thể tin tưởng?

Hàn Tam Thiên đã có ý muốn giết người, mặc kệ ông ta nói cái gì cũng khó tránh thoát khỏi cái chết.

“Cậu cho tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?” Hàn Lập đáp lại.

“Vậy thì ông đi chết đi.” Năm ngón tay của Hàn Tam Thiên đột nhiên dùng sức, chỉ nghe răng rắc một tiếng đã bẻ gãy cổ của Hàn Lập.

Chủ nhân họ Hàn ở nước Mỹ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới sinh mệnh của ông ta vậy mà lại mất đi trong tay chi ở Trung Quốc.

Hàn Tam Thiên tạm thời loại bỏ nghi ngờ

trong lòng, chuyện mà Hàn Lập giấu diếm là gì anh không biết được nhưng nếu như Hàn Lập không nói, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình chậm rãi đi tìm hiểu, chỉ cần chuyện này tồn tại vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ nổi lên trên mặt nước.

“Tin tức Hàn Lập đã chết không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết.” Hàn Tam Thiên

nói với bốn người trong biệt thự.

Tô Quốc Diệu mặc dù bị thương nhưng mà sắc mặt tái nhợt của ông ta cũng không phải do bị thụ thương mà thành, mà là bởi vì thủ đoạn ra tay của Hàn Tam Thiên, người con rể vô dụng của mình vậy mà lại cường hãn như thế, lợi hại như vậy, tại sao lại nhẫn nhịn chịu khuất nhục

họ Tô gia nhiều năm như vậy được?

Tô Quốc Diệu đương nhiên sẽ không biết rõ, trong cuộc đời Hàn Tam Thiên, ẩn nhẫn dường như đã là chuyện hàng ngày trong cuộc sống của anh, từ khi bắt đầu mười hai tuổi, anh đã không còn ở trước mặt bất kỳ người nào bại lộ bản chất thật của mình nữa.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.