Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1263 chữ

"Nếu em có tiền, thì em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Nếu trong tương lai, em có tiền thì cũng vậy thôi." Mễ Phỉ Nhi nói.

Dương Mạnh liên tục lắc đầu và nói: "Em sẽ không. Ngay cả khi em có tiền, thì vẫn muốn sống bình dị, gần gũi."

Mễ Phỉ Nhi mỉm cười một cách bất lực. Với tính cách của Dương Manh, cô chắc chắn không thể hiểu được tâm lý của một người giàu có và quyền lực. Nhưng Mễ Phỉ Nhi biết rất rõ rằng, việc vừa có quyền vừa có tiền, chẳng phải là sẽ không giống với người khác sao? Nếu không, thì tại sao lại có nhiều người muốn theo đuổi thành công đến thế?

Khi thang máy dừng lại, Dương Mạnh ngạc nhiên khi nhìn thấy con số được hiển thị ở trên đó.

"Chị Phỉ Nhi, đây không phải là nơi chúng ta sống sao? Ông ta... ông ta không phải là hàng xóm mới của chúng ta chứ, đúng không?" Dương Mạnh ngạc nhiên hỏi.

Mễ Phỉ Nhi nhíu mày. Trong những ngày này, cô đã mong chờ được gặp người hàng xóm mới của mình, vì cô lầm tưởng rằng người hàng xóm kia mua căn nhà bên cạnh là vì mình. Vốn nghĩ rằng một người theo đuổi điên cuồng như vậy có thể đưa cô một bước lên tiên, nhưng thực tế dường như đã vả cho cô một cái tát vào mặt.

"Đó không phải việc của chúng ta." Mễ Phỉ Nhi nói một cách thản nhiên. Thái độ của cô đối với người hàng xóm mới rõ ràng là lạnh lùng.

Dương Manh không lên tiếng. Cô cũng biết rằng Mễ Phỉ Nhi rất kỳ vọng vào việc này. Bây giờ, thực tế như vậy được đặt ngay trước mặt Mễ Phỉ Nhi, chắc là cô không thể chấp nhận được.

Trên lầu, sau khi bấm chuông cửa, Hàn Yên tim lặng chờ đợi.

Sau khi chờ chưa đầy một phút, sự kiên nhẫn của Hàn Lập đã cạn kiệt. Ông nói với Địa Ương: "Phả cửa".

Địa Ương nhìn thoáng qua Hàn Yên một lúc, rồi bất chấp việc có thể để lại giấu vết

mà dùng một cước đá phăng cánh cửa. Một tiếng phịch vang lên, khiến cả tầng đều có thể nghe thấy.

Hàn Tam Thiên và Thích Y Vân đang xem TV trên ghế sofa. Tiếng ồn khiến họ nhìn nhau.

"Có phải đó là nhà của Hàn Phong không?" Hàn Tam Thiên cau mày.

"Anh có muốn tôi xem thử không?" Thích Y Vân nói.

"Không, chắc là Hàn Lập đang ở đây." Hàn Tam Thiên nói với khuôn mặt ủ rũ. Mặc dù anh không biết Hàn Yên đang làm gì, nhưng rõ ràng là người phụ nữ này đã bắt đầu hành động trở lại. Cô sẽ che giấu cái chết của Hàn Phong.

Ở phía bên kia, căn hộ đó không có dấu hiệu của sự sống. Rõ ràng là Hàn Phong đã không sống ở đây sau khi mua nơi này. Điều này khiến cho biểu hiện của Hàn Lập thậm chí còn trở nên lạnh lùng hơn.

Không thể liên lạc được với Hàn Phong và không ai có thể tìm thấy nhà mới của Hàn Phong. Đây có lẽ là dấu hiệu của một vụ

tai nạn.

Nhà họ Hàn chỉ có Hàn Phong,vậy nên, Hàn Lập đặt hết hy vọng vào Hàn Phong.

Nếu anh ta gặp tai nạn gì, thì đó sẽ gần như là một thảm họa đối với nhà họ Hàn.

"Thích Y Vân và Hàn Tam Thiên ở đâu?" Hàn Lập nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Bố, chắc là họ sống ở bên cạnh." Hàn Yên nói.

Hàn Lập không nói gì, đi đến phòng bên cạnh. Lần này, ông trực tiếp để Địa Ương phá cửa, đột nhập vào bên trong.

Lại có một tiếng động lớn nữa. Sau khi cánh cửa được mở ra, Hàn Tam Thiên vẫn ngồi trên ghế sofa.

Khi Hàn Yên nhìn thấy Hàn Tam Thiên với vẻ mặt điềm tĩnh, cô cười khẩy. Anh chàng liều lĩnh này vẫn dám ngồi. Ngay cả khi cô đang đối mặt với Hàn Lập, thì cô vẫn phải ngoan ngoãn đứng dậy để thể hiện sự tôn trọng, huống chi là một đứa con bị bỏ rơi?

"Thích Y Vân, tôi không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau ở đây." Hàn Lập nói với Thích Y Vân một cách lạnh lùng.

Thích Y Vân đứng dậy. Vì tôn trọng người lớn tuổi, cô vẫn gọi: "Chú Hàn".

"Hàn Phong đã đến gặp cô đúng không?" Hàn Lập hỏi.

"Tôi đã gặp anh ta một lần." Thích Y Vân nói thật. Cô ta không cần phải che giấu vấn đề này. Dù sao thì Hàn Phong đã mua một căn hộ nhà ở đây. Nếu nói là cô ta chưa từng gặp qua thì vô cùng gượng ép. Hơn nữa, điều này sẽ càng làm Hàn Lập hoài nghi rằng cô ta đang cố tình giấu giếm.

"Người đâu?" Hàn Lập hỏi. Thích Y Vân lắc đầu, nói: "Sau khi gặp anh ta một lần thì anh ta không xuất hiện nữa. Nếu chú Hàn muốn tìm anh ta, tại sao không hỏi con gái của mình ấy?"

"Thích Y Vân, Hàn Phong đã đến thành phố Thiên Vân, tôi cũng chưa từng gặp nó. Ý cô là gì?" Hàn Yên ngay lập tức vặn lại với một lương tâm tội lỗi. Nếu không phải là vì giết chết Hàn Phong thì có thể cô ta sẽ không phản ứng mạnh mẽ như vậy, mà cũng không vội vàng thể hiện việc mình muốn giải thích như vậy.

Nếu là người ngoài cuộc thì phản ứng của

Hàn Yên, chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ Hàn Lập. Nhưng cô ta là con gái riêng của ông, và là chị của Hàn Phong nên Hàn Lập không bao giờ nghĩ rằng Hàn Yên sẽ giết Hàn Phong. Vì vậy, ông không quan tâm đến biểu hiện của Hàn Yên.

"Ngay cả người ngoài cuộc cũng biết cách lịch sự. Đồ rác rưởi, cậu thậm chí còn không biết cách chào người khác à?" Hàn Lập nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên đang xem TV, nhưng anh cũng đổi kênh, nói: "Phép lịch sự xuất phát từ sự tôn trọng lẫn nhau giữa mọingười. Nếu ông không hiểu được về sự tôn trọng, thì tại sao tôi phải lịch sự với ông?"

Hàn Lập tiếp tục chế nhạo. Một người con chính thống của nhà họ Hàn bị bỏ rơi, khiến ngay cả người nhà cũng không muốn thừa nhận lại nói về sự tôn trọng với ông. Điều đó thực vô lý.

"Xem ra là tôi phải thay người cha đã khuất kia dạy dỗ cậu rồi, để cho cậu biết được ý nghĩa của việc tôn trọng những người lớn tuổi." Hàn Lập nói.

Ông bảo vệ sĩ đi về phía Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên vẫn không bị lay chuyển. Dù sao thì anh cũng không thể đánh lại anh ta.

Khi vệ sĩ bước lên chỗ Hàn Tam Thiên với khuôn mặt cười toe toét, anh ta nắm lấy cổ áo Hàn Tam Thiên rồi mạnh mẽ nâng lên. Hàn Tam Thiên bị nhấc lên không trung. Cánh tay người vệ sĩ dùng sức, khiến Hàn Tam Thiên bị ném ra ngoài.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.