Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1368 chữ

Trở về nhà, Hàn Tam Thiên lấy chiếc hộp ra và nghiên cứu nó rất lâu. Nhưng trên bề mặt vẫn không có cơ chế nào có thể mở được, như thể là nó đã bị niêm phong. Nếu anh muốn biết có những gì bên trong, dường như chỉ có thể sử dụng bạo lực để mở nó ra.

Nhưng bằng cách này, thì nó có thể làm hỏng những thứ được chứa ở bên trong. Điều này khiến Hàn Tam Thiên không dám làm thử.

Hàn Tam Thiên ngồi trên giường trong sự bàng hoàng. Anh đã không giết Thanh Vân, xem như là cho anh ta một cơ hội để sống sót, nhưng việc có thể chịu đựng được ý nghi giết người này cho thấy Hàn Tam Thiên kiểm soát tính khí của mình rất tốt.

Bởi vì, nếu không phải là do những lời nói vô căn cứ của đạo sĩ đó, số phận của anh có thể đã không thay đổi như thế này.

Mặc dù bây giờ, thành tích của Hàn Tam

Thiên Thiên không kém nhà họ Hàn ở thủ đô, nhưng tất cả những điều này đều dựatrên tuổi thơ đau khổ. Nếu có lựa chọn, Hàn Tam Thiên hy vọng rằng tuổi thơ của mình sẽ hạnh phúc.

Anh chạm vào cái vòng ở trên cổ. Chính vì sự mất tích của ông nội mà nhà họ Hàn đã thay đổi một cách chóng mặt.

Ở trong lòng Hàn Tam Thiên, Hàn Thiên Dưỡng là người duy nhất coi anh là người nhà họ Hàn. Nếu Thiên Dưỡng không chết, anh chắc chắn sẽ làm mọi thứ có thể để tìm thấy ông. Nhưng thật đáng tiếc, sau khi đi vào nhà tù Địa Tâm thì đến một thời gian dài sau này vẫn chưa nhận được tin tức nào từ ông.

"Chẳng lẽ là muốn mình tự mình đi đến đó hay sao?" Hàn Tam Thiên lẩm bẩm với chính mình. Ý nghĩ này thật điên rồ, và cái giá anh có thể phải trả là ngoài sức tưởng tượng của anh. Rốt cuộc thì vẫn chưa có ai khám phá ra những điều phía sau bức màn bí ẩn ở nhà tù thù Địa Tâm. Hơn nữa, một khi đi vào đó thì việc có thể ra ngoài, trở lại thế giới bình thường kia còn chưa rõ.

"Sau khi giải quyết vấn đề về thành phố Thiên Vân, để Nghênh Hạ có thể vô tư, nếu vẫn chưa có tin tức gì thì mình phải đi đến đó một chuyến. Nhất định phải tìm ra tin tức về ông nội." Hàn Tam Thiên nắm chặt tay. Ngay cả khi tính mạng của anh bị đe dọa thì anh cũng sẽ không lùi bước.

Ở khách sạn Bán Đảo, lúc Hàn Yên và Hàn Lập đang ăn tối cùng nhau, thuộc hạ được phái đi để hỏi về tin tức của Hàn Phong xuất hiện trước mặt họ.

"Cô Hàn, có thông tin cậu chủ Hàn đã

mua một căn hộ có thang máy ở thành phố Thiên Vân. Hơn nữa, vị trí của nơi đó rất lạ, là ở ngay bên cạnh Hàn Tam Thiên." Thuộc hạ nói với Hàn Yên.

Đây là viễn cảnh mà Hàn Yên đã tưởng tượng ra từ lâu. Dù vậy, cô vẫn tỏ ra ngạc nhiên, nói: "Ý anh là, Hàn Phong và Hàn Tam Thiên đã trở thành hàng xóm?"

"Đúng vậy."

Hàn Yên nhíu mày và nói với Hàn Lập: "Bố, tình hình thế nào vậy? Tại sao Hàn Phong lại làm như thế này?"

Hàn Lập cũng có vẻ khó hiểu. Nếu như nó muốn giao dịch với Hàn Tam Thiên, thì có thể cố tình mua nhà ở ngay bên cạnh Hàn Tam Thiên? Có thể nói rằng, tên vừa ngốc vừa ngớ ngẩn này đã hiểu nhầm câu nói phải thân cận với kẻ địch rồi sao?

"Có thể có lý do nào khác chăng?" Hàn Lập hỏi.

Hàn Yên lắc đầu và nói: "Con không biết nó đã làm gì ở thành phố Thiên Vân, nên..."

Hàn Yên còn chưa kịp nói xong thì Địa Ương đã ngắt lời, nói: "Cô chủ, tôi đã tình cờ gặp Thích Y Vân một lần ở thành phố Thiên Vân. Có phải vì người phụ nữ đó mà cậu chủ làm điều này không?"

"Thích Y Vân?" Hàn Yên cau mày lại, hỏi: "Ông đang nói về gia đình người Trung Quốc kia, đó có phải là Thích Y Vân không?"

"Vâng, trước đây, cậu chủ rất thích người phụ nữ này. Có thể là cậu chủ lại động lòng khi hai người họ gặp lại nhau ở thành phố Thiên Vân chăng?"

Hàn Lập cười một cách lạnh lùng và nói: "Bây giờ Thích Đông Lâm còn chưa chắc đã bảo vệ được chính mình. Tôi không ngờ ông ta lại để Thích Y Vân đến thành phố Thiên Vân. Chắc là để thông đồng với Hàn Phong, muốn nhà họ Hàn giúp ông ta vượt qua khó khăn chăng?"

Hàn Lập không biết Thích Y Vân đã quay trở lại thành phố Thiên Vân từ lâu, càng không biết rằng đây là một cái bẫy Hàn Yên đặt cho Hàn Phong. Thế nhưng, cái bẫy này còn chưa được sử dụng thì Hàn Yên đã đi tới bước không thể không giết Hàn Phong rồi.

"Bố, Hàn Phong và Hàn Tam Thiên là hàng xóm, liệu có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra không?" Hàn Yên nói với vẻ lo lắng. Hàn Lập lập tức thể hiện ra nét mặt lạnh lùng. Hàn Phong chưa liên lạc được. Tình huống này quả thực rất kỳ lạ.

"Cậu tadám?" Hàn Lập đứng dậy và nói một cách mạnh mẽ: "Nếu tên rác rưởi này dám chạm một ngón tay vào Hàn Phong, cha muốn nó phải chết."

"Đi, đi đến nơi Hàn Phong song xem sao."

Cả nhóm rời khỏi khách sạn Bán Đảo, đi đến căn hộ kia.

Mễ Phỉ Nhi và Dương Mạnh về nhà sau khi làm thêm giờ. Hai người đang đi xuống cầu thang thì thấy bọn Hàn Lập. Đối với hai người đó, Hàn Lập có một phong thái phi thường. Thoạt nhìn, thì đây là một người vượt trội. Đặc biệt là Mễ Phỉ Nhi có cảm giác mạnh mẽ vì điều này, vì cô đã tham gia nhiều hoạt động tổ chức tiệc cao cấp và gặp gỡ nhiều người giàu sang. Người này tỏa ra một ánh hào quang mạnh mẽ, từ trong ra ngoài. Khí chất này dường như lúc nào cũng tỏa ra, không cần phải có một cảm xúc nào đặc biệt để để lộ ra điều đó.

"Chị Phỉ Nhi, những người này có sống cùng chung cư với chúng ta không? Tại sao trước đây, chúng ta chưa từng thấy họ?" Dương Mạnh nói một cách bối rối.

Mễ Phỉ Nhi lắc đầu. Hào quang của Hàn Lập mạnh hơn tất cả những người lớn mà cô từng gặp. Điều đó có nghĩa là thân phận của người này chắc chắn không đơn giản. Làm sao ông ta có thể sống ở đây?

"Em nên đến bệnh viện khám mắt. Làm sao người này có thể sống ở nơi đây được?Nhưng chúng ta có thể xem thử xem bọn họ sẽ làm gì, mau đi thôi."

Khi ba người bọn Hàn Lập bước vào thang máy, chuẩn bị đóng cửa, thì Mễ Phỉ Nhi đưa tay ra chặn nó lại.

Của thang máy lại mở ra. Khi Mễ Phỉ Nhi và Dương Manh chuẩn bị bước lên thang máy, Địa Ương bước về phía trước và trực tiếp chặn của thang máy. Ngụ ý của điều này rất rõ ràng.

Mễ Phỉ Nhi co rúm cổ lại vì sợ hãi. Cô không dám đi thêm nữa, chỉ có thể nhìn cánh của thang máy đóng lại.

"Chị Phỉ Nhi, người này hống hách thế, không cho chúng ta đi thang máy." Dương Manh nói với vẻ không hài lòng.

Mễ Phỉ Nhi thở dài, người này mạnh hơn cô tưởng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.