Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1700 chữ

Sắc mặt Tưởng Làm trắng bệch xụi lơ trên mặt đất.

Cổ đầu trọc bị giẫm gãy, hiển nhiên là đã chết, mà theo như Hàn Tam Thiên nói đây sẽ là vết xe đổ của bà!

Những lời này là có ý tứ gì, trong lòng Tưởng Lam biết rõ.

Uy hiếp như thế này, cậu ta tuyệt đối không chỉ nói suông, bởi vì Tương Lam đã từng trơ mắt nhìn Nam Cung Thiên Thu phải treo cổ tự sát ở trước mặt bà, mà tất cả đều là do Hàn Tam Thiên ép buộc.

Bên dưới vẻ mặt uất ức của cậu ta ẩn giấu trái tim cực kỳ lãnh khốc.

Tưởng Lam biết, nếu như không phải vì Tô Nghênh Hạ chỉ sợ hôm nay bà đã chếtrồi.

Thế nhưng...... thế nhưng mà bà ta không

muốn nhận thua, ngoài trừ cảm xúc sợ hãi thì ý định muốn giết Hàn Tam Thiên vẫn y như cũ.

Nếu để cho Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ kết hôn lại, họ Tô sau này chẳng phải là do cậu ta định đoạt hết sao?

Tưởng Lam làm lão đại trong nhà nhiều năm như vậy, tuyệt đối không muốn phải khuất phục làm kẻ dưới, đặc biệt là một kẻ bỏ đi trong mắt bà ta.

Tưởng Lam vất vả mà đứng dậy, sau khi Hàn Tam Thiên rời đi thì đi ra khỏi phòng.

Đầu trọc đã chết đến độ không thể chết thêm, đây đều là Hàn Tam Thiên làm ra,mà nhân chứng duy nhất ở hiện trường đang nung nảu ý định trả thù Hàn Tam

Thiên.

“Cậu ta giết bạn bè của các anh, vậy mà các anh còn không đi báo cảnh sát?" Tưởng Lam cao giọng hỏi mấy kẻ khác, nhân chứng vật chứng đều đã có, chỉ cần báo cảnh sát, Hàn Tam Thiên mang tội danh giết người, coi như không lấy mạng đền mạng, ít nhất cũng bị ngồi tù chung thân, cho nên với Tưởng Lam mà nói là một tia hy vọng.

Những tên kia nhìn Tưởng Lam như nhìn một kẻ ngốc, bọn họ đều là những kẻ từng gây ra án mạng, làm sao có thể báo cảnh sát được, đây không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

“Các anh sẽ không phải muốn anh ta phải chết oan chứ?” Thấy mấy người kia không nói lời nào, Tưởng Lam tiếp tục nói.

“Nếu không phải do đồ xúi quẩy là bà, anh Quang sao lại phải chết chứ, hôm nay nếu bà không đưa cho chúng tôi một trăm nghìn tệ để bọn tôi chạy trốn, bà đừng mơ mà rời khỏi.” Một người nào đó nói.

Nghe nói như thế, mấy người khác đều đứng lên, vây quanh Tưởng Lam đề phòng bà ta chạy mất.

Dáng vẻ Tưởng Lam nhẹ nhàng bình thản: “Chỉ cần các anh chịu làm ra chúng, tôi liền cho các anh một trăm nghìn tệ.”

Lời vừa nói xong khiến cho người dữ tợn kia cười lớn: “Trong mỗi người chúng tôi có ai chưa từng gây ra án mạng kia chứ, để cho chúng tôi báo cảnh sát, có phải bà hy vọng toàn bộ chúng tôi đều bị bắt đúng không?”

Câu này khiến Tưởng Lam lập tức tỉnh táo lại, những người này cũng không phải là người tốt gì, bọn họ sẽ không báo cảnh sát, càng sẽ không làm chứng giúp bà.

Nhìn thấy trong ánh mắt mấy người này không có ý gì tốt, trong lòng Tưởng Lam bắt đầu sợ hãi.

“Bà già thối, tuy rằng bà có hơi già nhưng cũng đủ để cho mấy anh đây đỡ thèm mộtchút, nếu như bà không nhanh lấy tiền ra, tôi không bảo đảm có thể làm ra chuyện gì gây tổn thương đến bà đâu.”

“Nhìn lại thì bà bảo dưỡng cũng không tệ lắm, cũng không biết da có trơn hay không.”

“Trơn hay không, thủ một chút chẳng phải sẽ biết được sao.”

Trên mặt mấy kẻ kia cười dâm đãng mà tới gần Tưởng Lam.

Tưởng Lam triệt để hoảng sợ: “Tôi đưa tiền cho các người, đưa tiền cho các người, nhưng mà tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, có thể đi ngân hàng được không?”

Ăn trộm gà không được còn mất luôn nắmgạo, trong lòng Tương Lam khổ sở không thôi, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng chuyện này sẽ có kết cục như vậy, không chỉ bị Hàn Tam Thiên biết được bà ta là kẻ thù sau bóng tối hơn nữa còn tổn thất mất một trăm nghìn tệ.

Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi Cổ trấn, tâm tình cực kỳ không tốt, vốn dĩ anh còn mang theo chờ mong được gặp mặt Tô Nghênh Hạ, không nghĩ đến tất cả đều là do Tưởng Lam sắp xếp, không chỉ khiến tâm lý mong chờ của anh rơi vào khoảng không, hơn nữa còn khiến cừu hận của anh với Tưởng Lam tăng lên mấy lần.

Trong khách sạn Bán Đảo, Hàn Yên ngay lập tức nhận được tin tức Hàn Tam Thiên còn sống rời khỏi Cổ trấn.

Đây là một lần cơ hội cực kỳ tốt, thế nhưng mà tên Hàn Tam Thiên lại chưa chết, trong lòng Hàn Yên không thể nghi ngờ là cực kỳ thất vọng, mà trải qua lần thất bại này, cô ta lo lắng Tương Lam có ý kiêng kị, không còn dám ra tay với HànTam Thiên nữa.

Nếu như không thể lợi dụng Tưởng Lam giết chết Tam Thiên, cô ta muốn Hàn Tam Thiên chết cũng chỉ là vô vọng.

“Không phải bà ta đã nắm chắc rồi sao? Vì cái gì tên đó còn có thể sống mà rời khỏi đó?” Hàn Yên ép hỏi Võ Phong.

Võ Phong cũng cảm thấy thật kỳ lạ, dựa theo sự thù hận của Đông Hạo với Hàn Tam Thiên, không có khả năng anh ta để Hàn Tam Thiên rời đi, tại sao lại như vậy.

“Tiểu thư, sự hận thù của Đông Hạo với Hàn Tam Thiên cực kỳ sâu sắc, theo lý mà nói, chỉ cần Đông Hạo đồng ý ra tay, tên đó chắc chắn phải chết rồi mới đúng.” Võ Phong trả lời.

“Lẽ nào tên Đông Hạo đó không phải phải là đối thủ của Hàn Tam Thiên?"Hàn Yên nghi ngờ.

“Không có khả năng.” Võ Phong quả quyết lắc đầu, “Bản lĩnh của Hàn Tam Thiên không thể so sánh với Đông Hạo, dù sao Đông Hạo cũng là sát thủ chuyên nghiệp kiêm vệ sĩ, chỉ một tên Hàn Tam Thiên cũng chỉ lợi hại hơn người bình thường một chút, về cơ bản hai người này không thể đánh đồng.”

“Ông nội Ương, người thấy thế nào?” Hàn Yên quay đầu hỏi Địa Ương.

“Hàn Tam Thiên là kẻ có tiềm lực rất lớn nếu không Viêm Quân sẽ không coi trọng cậu ta như thế, có điều theo giai đoạn trước mắt mà nói, cậu ta thật sự không phải là đối thủ của Đông Hạo.” Địa Ương đáp lại.

“Tiểu thư, Đông Hạo không dám làm trái ý Thích Y Vân, cho nên dù cậu ta muốn giết Hàn Tam Thiên, nhất định phải cũng phải dưới tình huống Thích Y Vân không hề hay biết, có lẽ Hàn Tam Thiên dùng Thích Y Vân để uy hiếp Đông Hạo, mới khiến cho Đông Hạo không dám ra tay.” Võ Phong suy đoán.

Câu nói này khiến Hàn Yên khinh thường mà cười: “Một tên vô dụng, phải dựa vào phụ nữ để giữ được mạng sống, thật sựlà tên phế vật.”

“Tiểu thư, giết Thích Y Vân, Đông Hạo sẽ không có bất kỳ băn khoăn nào nữa.” Võ Phong gợi ý.

Đề nghị như vậy khiến mắt Hàn Yên sáng rực, bố của cô chỉ bảo cô không được giết Hàn Tam Thiên nhưng không có nói không thể giết những người khác.Nhưng đề nghị này lại có một vấn đề.

Nếu như Đông Hạo biết Thích Y Vân là do ai giết, cậu ta khẳng định sẽ vì Thích Y Vân mà báo thù, khi đó có lẽ cậu ta cũng không thèm để ý đến việc Hàn Tam Thiên sống hay là chết.

“Anh có cách gì đổ tội cho Hàn Tam Thiên giết chết Thích Y Vân không? Nếu nhưkhông có, lời của anh nói đều là nói nhảm.” Hàn Yên thản nhiên.

Võ Phong cúi đầu không nói lời nào, dựa theo quan hệ của Hàn Tam Thiên cùng Thích Y Vân bây giờ, thật sự không khiến cho tên đó ra tay đến mức độ này, cho dù là cưỡng ép mang tội đi nữa cũng không đủ khiến cho người khác tin theo.

“Không có kế hoạch kỹ lưỡng, sau này đừng nói nhảm với tôi, nhanh cút ra ngoài.” Hàn Yên lạnh giọng quát lớn.

Võ Phong không dám có chút bất mãn gì vội vàng lui ra khỏi phòng.

Hàn Yên đi cạnh Địa Ương làm dáng vẻ nũng nịu: “Ông nội Ương, ông nhanh nghĩ giúp con cách gì đi, con thật sự muốn tên đó phải chết, con muốn giúp Hàn Thanh báo thù, dù sao cô ấy cũng làm người hầu cho con nhiều năm như vậy, con không thể không làm gì được.”

Địa Ương cười khẩy, ông ta biết rõ Hàn yên, Hàn Thanh chết cũng đã chết, nha đầu này sao lại có thể vì Hàn Thanh mà báo thù được? Chẳng qua cô ta chỉ muốn Hàn Tam Thiên phải chết thì trong lòng mình mới vui vẻ được mà thôi.

“Ông nội Ương thật sự là có cách, nhưng mà như lời Hàn Phong nói, có hơi nguy hiểm.” Địa Ương vừa cười vừa nói.

“Hàn Phong? Cùng nó có quan hệ gì chứ.” Hàn Yên không hiểu nổi mà hỏi, sau khi đến thành phố Thiên Vân, cô và Hàn Phong đã tách ra, đến nay cũng không biết Hàn Phong đi chỗ nào.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.