Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2001 chữ

Nếu thật sự có người vì dỡ nhà mà nhảy lầu, điều này chứng tỏ đối phương là người cực kỳ khó chơi, Dương Hưng cố kỵ cũng không lạ gì.

Nhưng là muốn Hàn Tam Thiên trong một thời gian ngắn nghĩ ra được nguyên nhân trong đó, đây quả thật có hơi khó khăn.

“Cậu cảm thấy chuyện có hơi kỳ quặc?" Hàn Tam Thiên hỏi.

“Không những kỳ quặc, em còn cảm thấy, giống như có người trong bóng tối giúp đỡ chúng ta, hy vọng chuyện này có thể tiến hành thuận lợi.” Dương Hưng trả lời.

Có người thao túng trong bóng tối?

Vô duyên vô cớ, Hàn Tam Thiên không có khả năng có được sự trợ giúp, nếu như Dương Hưng nói là thật, như vậy chuyện này nhất định còn có ẩn tình gì đó.

Chẳng lẽ là nói, Hàn Yên biết được kế hoạch của, cho nên lại thiết lập một cái bẫy mới?

Thế nhưng mặc dù có không ít người tham gia vào chuyện này, nhưng mà chân chính biết được, chỉ có vài người trong yếu bên cạnh Hàn Tam Thiên.

Mặc Dương tuyệt không có khả năng bản đứng anh, điểm này Hàn Tam Thiên nghĩ cũng không cần nghĩ.

Trước mắt Dương Hưng cũng không có khả năng, nếu như anh ta muốn phản bội,

vậy không có khả năng nói cho Hàn Tam Thiên biết những chuyện này.

“Anh Tam Thiên, có muốn điều tra thử hay không?” Dương Hưng hỏi.

Hàn Tam Thiên hít sâu, nếu như đây là một âm mưu, Hàn Tam Thiên nhất định phải nghĩ ra biện pháp để giải quyết, nếu không cái bẫy này đủ để cho anh vạn kiếp bất phục.

“Cậu cứ làm tốt chuyện của mình, cái khác, tôi sẽ tự giải quyết.” Hàn Tam Thiên

nói.

Dương Hưng gật đầu, nếu Hàn Tam Thiên nói như vậy, anh ta cũng không cần lo lắng nữa.

Rời khỏi thôn Thành Trung, Hàn Tam

Thiên đi đến bất động sản Nhược Thủy, chuyện này nhất định phải để Chung Lương hỗ trợ giúp đỡ, dựa vào suy nghĩ của chính anh lúc này, trước mắt nghĩ không nghĩ ra được đây là bẫy gì, cùng Chung Lương trao đổi có lẽ có thể có ý nghĩ gì mới.

Sau khi vào bất động sản Nhược Thủy, Hàn Tam Thiên trực tiếp đi về phía văn phòng của Chung Lương, bước chân rất nhanh, bởi vì hai người Dương Mạnh cùng Mễ Phi Nhi đều ở làm ở chỗ này, Hàn Tam Thiên cũng không muốn cùng bọn họ gặp nhau.

Có điều thế giới này chính là kỳ diệu như vậy, càng là sợ chuyện gì, thì chuyện đó nhất định sẽ đến.

Lúc Mễ Phi Nhi đối diện với Hàn Tam Thiên, sau khi hai người liếc nhau, trong lòng Hàn Tam Thiên hoàn toàn hết lời để nói, còn Mễ Phi Nhi thì tràn đầy sự khó hiểu.

“Anh tới chỗ này làm gì?” Mễ Phi Nhi vặn

hỏi Hàn Tam Thiên.

“Sự tự do của tôi còn chưa tới lượt cô nhúng tay đến đi?” Hàn Tam Thiên thản nhiên.

“Chị Phi Nhi, chúng ta vẫn là suy nghĩ xem tối nay ăn cái gì đi, chuyện của hai người bọn họ cũng không có quan hệ với chúng ta.” Dương Mạnh đáp.

Mễ Phi Nhi gật nhẹ: “Đêm nay giảm béo nhịn đói đi, ai bảo em cho anh ta hoa quả tốt như vậy, không cần tiền hả?”

Dương Mạnh ngượng ngùng cười: “Chị Phi Nhi, còn không phải do em không tìm ra mấy loại quả không, thật sự là không có cách nào nữa, lần sau nhất định sẽ chú

Lại qua thời gian nửa tháng, Hàn Tam Thiên đều ở nhà nghỉ dưỡng, mỗi ngày đều đến bệnh viện kiểm tra một chút, về phương diện hồi phục thân thể khôi phục cơ bản không có vấn đề gì lớn.

Nửa tháng sau có thể rời khỏi xe lăn tự mình đi bộ.

Hôm đó, Thích Y Vân đích thân đẹp tạp dề xuống bếp làm cơm trưa cho Hàn Tam Thiên, khoảng thời gian này, hầu như cô ôm đồm đất tất cả việc nhà, chăm sóc Hàn Tam Thiên từng li từng tí, loại thời điểm đó, trong lòng Hàn Tam Thiên đều sẽ cảm thấy không thoải mái, bởi vì anh cùng Thích Y Vân hoàn toàn không tồn tại bất kỳ khả năng gì cả, mặc dù hai người cũng có hợp tác ở một số phương diện nhưng đây là hợp tác, cũng không cần Thích Y Vân vì anh làm nhiều chuyện như vậy.

Hàn Tam Thiên đứng ở cửa phòng bếp nói với Thích Y Vân: “Cô biết không, mặc kệ cô có làm nhiều hơn nữa đến cuối cùng cũng sẽ không có được cái gì.”

Động tác xào rau của Thích Y Vân đột nhiên dùng tay lại, giống như là người gỗ mà ngây ngẩn cả người, qua một lúc sau Thích Y Vân mới lên tiếng: “Tôi chỉ là làm việc mà mình muốn làm mà thôi, chưa từng có nghĩ đến bản thân mình sẽ có được được cái gì.”

Hàn Tam Thiên đứng ở cửa phòng bếp nói với Thích Y Vân: “Cô biết không, mặc kệ cô có làm nhiều hơn nữa đến cuối cùng cũng sẽ không có được cái gì.”

Động tác xào rau của Thích Y Vân đột nhiên dùng tay lại, giống như là người gỗ mà ngây ngẩn cả người, qua một lúc sau Thích Y Vân mới lên tiếng: “Tôi chỉ là làm việc mà mình muốn làm mà thôi, chưa từng có nghĩ đến bản thân mình sẽ có được được cái gì.”

Hàn Tam Thiên cắn răng, nhìn bàn cơm trưa phong phú mà Thích Y Vân đã làm nói: “Tôi không ăn cơm trưa ở nhà, khoảng thời gian này cám ơn cô đã chăm sóc.”

Nói xong Hàn Tam Thiên đi ra khỏi nhà.

Ngay khi Thích Y Vân nghe được âm thanh đóng cửa, nụ cười vui vẻ không còn nữa, nước mắt rơi lã chã, cô đương nhiên biết sau khi Hàn Tam Thiên tốt hơn cũng là lúc cô phải rời đi, nhưng mà cô không

muốn phải đối mặt với chuyện này, dù là không cùng Hàn Tam Thiên xảy ra chuyện gì, cô cũng muốn ở lại nơi này, ở cần ở gần với Hàn Tam Thiên một chút, cho dù là cái gì Thích Y Vân đều đồng ý.

Nhưng mà bỗng nhiên bữa cơm trưa phong phú này cùng với lời cảm ơn củaHàn Tam Thiên, lại là một lệnh đuổi khách, là tín hiệu mà Hàn Tam Thiên muốn cô rời đi.

Ngồi xổm ở góc tường phòng bếp, hai tay Thích Y Vân lấy đầu gối, đau lòng đến không thể hô hấp được.

Sau khi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà, bắt xe đến thôn Thành Trung, khoảng thời gian này luôn ở trạng thái dưỡng thương, cũng không biết chuyện của Dương Hưng -

làm như thế nào rồi, âm thầm thao túng thôn Thành Trung, đây là lệnh phản kháng đầu tiên mà Hàn Tam Thiên đưa ra, chỉ cần có thể nắm được thôn Thành Trung, anh mới có thể ngăn chặn tình hình phát triển của tập đoàn Hàn thị, mới có vốn liếng để khiêu chiến tập đoàn Hàn thị.

Dương Hưng biết được tin Hàn Tam Thiên đến thôn Thành Trung, dưới chân như có gió chạy ra nghênh đón Hàn Tam Thiên.

“Anh Tam Thiên, không phải anh đang bị thương sao, sao không nghỉ ngơi cho tốt đi.” Dương Hưng ân cần hỏi thăm.

“Mỗi lần bị thương, lại ở nhà nghỉ ngơi cả đời chắc? Không phải cầu mong tôi cả đời làm tàn phế chứ?" Hàn Tam Thiên thản nhiên.

Dương Hưng cũng không dám có ý nghĩ như vậy, tranh thủ thời gian giải thích:

“Anh Tam Thiên, ý của em không phải như vậy, em chỉ là hy vọng anh nghỉ ngơi nhiều hơn, cho thân thể khỏe mạnh.”

“Thân thể của tôi đã không có vấn đề gì, đánh mười người như cậu cũng là dễ dàng, muốn thử không?” Hàn Tam Thiên nhướng mày hỏi Dương Hưng.

Mí mắt của Dương Hưng nhảy lên mấy cái, lần thứ nhất bị đánh là anh ta đã biết Hàn Tam Thiên có bao nhiêu lợi hại, loại

cao thủ này tuyệt đối không phải là dạng du côn như anh ta có thể đánh được.

“Anh Tam Thiên, anh thật biết nói đùa, coi như tôi có một trăm người cũng không đánh lại anh.” Dương Hưng trả lời.

“Bớt nói nhiều lời, chuyện đến đâu rồi?" Hàn Tam Thiên đi vào chủ đề, đây mới là mục đích anh đến thôn Thành Trung, lải nhải với Dương Hưng lâu như vậy, chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Nói đến chuyện chính, Dương Hưng thu lại vẻ cười đùa cợt nhả: “Anh Tam Thiên, vào trong nhà rồi nói, trong thôn có nhiều tai mắt.”

Hàn Tam Thiên gật đầu, đi theo Dương Hưng vào trong nhà anh ta.

Sau khi chắc chắn đã khoá cửa phòng thật tốt, không có ai nghe lén, Dương Hưng mới nhẹ giọng: “Anh Tam Thiên, trước đó anh đã cho mấy hộ gây chuyện phiền phức, tạo ra không ít chuyện khó khăn, nhưng mà gần đây em luôn có cảm giác có chút không thích hợp.

“Có gì không đúng?” Hàn Tam Thiên nhíu mày.

Dương Hưng cau mày, len lén liếc Hàn Tam Thiên, bởi vì cái anh ta gọi là không thích hợp, chỉ là một loại cảm giác mà thôi, sợ sau khi nói ra sẽ không được Hàn Tam Thiên đồng ý.

“Có lời cứ nói, lằng nhà lằng nhằng như phụ nữ vậy.” Hàn Tam Thiên thúc giục.

“Anh Tam Thiên, em cũng chỉ là tuỳ tiện nói, anh cũng tuỳ tiện nghe thứ, nếu như

cảm thấy em nói không đúng, anh coi như cái gì cũng chưa từng nghe nhé." Dương Hưng nói.

“Cậu còn nói nhảm nữa, tôi sẽ đặt trước phần cơm nửa tháng ở bệnh viện cho cậu." Hàn Tam Thiên lặng lẽ trả lời.

Cả người Dương Hưng đông cứng lại, vội vàng nói: “Em cảm thấy chuyện này quá mức thuận lợi, thuận lợi đến độ không nói được, đặc biệt là gần đây, ngay cả mấy

gia đình khó tính cũng đồng ý bán, nếu như các nhà đầu tư trước kia tìm bọn họ thương lượng, thậm chí còn sử dụng cả thủ đoạn uy hiếp, bọn họ cũng không có thỏa hiệp, lần này lại đồng ý quá mức sảng khoái.”

“Anh Tam Thiên, anh có khả năng không rõ tình huống của thôn Thành Trung, để em nói với anh, trước kia mấy hộ gia đình này, vì chuyện nhà đất náo đến độ tung ra cả tin nhảy lầu, cho nên rất nhiều nhà đầu tư mới coi nơi này là vùng đất lang sói, dần dà cũng cũng không có ai hứng thú

với chuyện tu thôn Thành Trung nữa.”

Nếu thật sự có người vì dỡ nhà mà nhảy lầu, điều này chứng tỏ đối phương là người cực kỳ khó chơi, Dương Hưng cố kỵ cũng không lạ gì.

Nhưng là muốn Hàn Tam Thiên trong một thời gian ngắn nghĩ ra được nguyên nhân trong đó, đây quả thật có hơi khó khăn.

“Cậu cảm thấy chuyện có hơi kỳ quặc?" Hàn Tam Thiên hỏi.

“Không những kỳ quặc, em còn cảm thấy, giống như có người trong bóng tối giúp đỡ chúng ta, hy vọng chuyện này có thể tiến hành thuận lợi.” Dương Hưng trả lời.

Có người thao túng trong bóng tối?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.