Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2161 chữ

“Chị Phi Nhi, chúng ta đi nhanh đi.” Dương Mạnh lôi kéo Mễ Phi Nhi vội đi ra cửa, tay phải lặng lẽ đưa ra sau lưng, làm một động tác tạm biệt với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhàn nhạt cười, Dương Manh e ngại Mễ Phi Nhi, từ tận đáy lòng thật sự không biết quan hệ của hai người này là gì, làm sai có thể ở chung được, có điều bất quá một người muốn đánh một

người muốn bị đánh, Hàn Tam Thiên cũng không quản được nhiều chuyện như vậy.

“Anh người này, có phải là đi đến đâu cũng bị mất lòng hay không?” Thích Y Vân cười hỏi Hàn Tam Thiên.

“Đại loại là đẳng cấp nhân cách của tôi quá cao, người thường hoàn toàn không hiểu được, cho nên tôi mới không dung nhập nổi.” Vẻ mặt Hàn Tam Thiên cảm thán.

Thích Y Vân không nghĩ tới Hàn Tam Thiên còn có thể không cần mặt mũi mà nói ra những lời này, quả thật chính là mặt

dày vô sỉ.

“Hoá ra cũng có lúc anh không cần mặt mũi như vậy.” Thích Y Vân trợn trắng mắt.

“Mễ Phi Nhi lặng lẽ nói gì với cô vậy?” Hàn Tam Thiên tò mò.

“Cô ta hỏi tôi, tại sao lại muốn đi theo anh, có lẽ cô ta cảm thấy người như tôi tại sao lại đi thích loại vô dụng bỏ đi như anh.” Thích Y Vân cười nói, ở rể Tô gia bị cười nhạo là đồ bỏ đi nhiều năm như vậy, dù hiện tại đối phương hoàn toàn cũng không biết anh ta là ai, vẫn như cũ coi anh ta là đồ bỏ đi, cũng không biết anh ta cùng với ba chữ này có loại duyên phận gì nữa.

“Cô nói như thế nào?” Hàn Tam Thiên lại hỏi.

“Còn có thể nói thế nào, chúng ta cũng không ở cùng nhau, cho nên tôi chỉ có thể nói với cô ta, tôi vẫn còn đang theo đuổi anh, cũng không có thật sự ở cùng một chỗ với nhau, có điều nhìn dáng vẻ của cô ta, hình như cũng không quá tin tưởng." Thích Y Vân vui vẻ.

Hàn Tam Thiên cũng không nhịn được liếc

mắt tới, loại lời nói này nói ra Mễ Phi Nhi làm sao có thể tin tưởng được, đổi lại là bất cứ người nào, chỉ sợ đều sẽ cho rằng đây là một trò đùa, dù sao nhìn từ bên ngoài, dựa vào vẻ đẹp Thích Y Vân, là anh không có tư cách xứng đôi, hơn nữa đây còn là ngược lại, Thích Y Vân theo đuổi anh không thành công.

“Đoán chừng cô ta sẽ cho rằng cô là diễn

viên mà tôi mời đến cũng nên." Hàn Tam Thiên không biết nói gì nữa.

Sau khi hai người Mễ Phi Nhi và Dương Manh về đến nhà, Mễ Phi Nhi lập tức ngồi

lên ghế sô pha trầm tư chuyện này, cô ta không tin Thích Y Vân sẽ chủ động theo đuổi Hàn Tam Thiên, càng thêm không tin cô gái xinh đẹp như vậy sẽ muốn cùng kẻ vô dụng đồ bỏ ở cùng một chỗ.

“Chị Phi Nhi, chị sao vậy?” Dương Mạnh hỏi Mễ Phi Nhi.

“Lão Hàn này nhất định là từ chỗ nào tìm đến một diễn viên tạm thời cố ý ở trước mặt chúng ta diễn kịch, em có tin một cô gái xinh đẹp như vậy sẽ chủ động theo đuổi anh ta không? Càng khoa trương hơn nữa là anh ta còn không đồng ý, loại kịch bản này, cũng chỉ có anh ta dám nghĩ ra.” Mễ Phi Nhi khinh thường.

Dương Manh mặc dù không có ý thù địch với Hàn Tam Thiên nhưng mà muốn cô tin tưởng Thích Y Vân chủ động theo đuổi hơn nữa lại còn bị từ chối, Dương Mạnh vẫn có chút không tin, dù sao dựa vào sắc đẹp của cô ta cũng đủ để khiến bất kỳ người nào động tâm, chỉ cần là cô ta muốn, chỉ một câu đã có thể gả vào hào môn rồi?

“Chị Phi Nhi, nói không chừng cô ta chỉ là bạn bè của lão Hàn mà thôi, tùy tiện trêu

đùa chị.” Dương Mạnh đáp lại.

Mễ Phi Nhi mỉa mai: “Loại chuyện này sao Có người đồng ý lấy ra để nói đùa được, không biết anh ta làm ra chuyện mất mặt gì mới có thể để cho cô gái này đồng ý, chị đã sớm khuyên em rồi, đừng lại gần người như anh ta, em còn không tin chị, hiện tại đã biết anh ta là kẻ có tâm cơ rồi chứ?"

“Chị Phi Nhi, chúng ta vẫn là suy nghĩ xem tối nay ăn cái gì đi, chuyện của hai người bọn họ cũng không có quan hệ với chúng ta.” Dương Mạnh đáp.

Mễ Phi Nhi gật nhẹ: “Đêm nay giảm béo nhịn đói đi, ai bảo em cho anh ta hoa quả tốt như vậy, không cần tiền hả?”

Dương Mạnh ngượng ngùng cười: “Chị Phi Nhi, còn không phải do em không tìm ra mấy loại quả không, thật sự là không có cách nào nữa, lần sau nhất định sẽ chú

Lại qua thời gian nửa tháng, Hàn Tam Thiên đều ở nhà nghỉ dưỡng, mỗi ngày đều đến bệnh viện kiểm tra một chút, về phương diện hồi phục thân thể khôi phục cơ bản không có vấn đề gì lớn.

Nửa tháng sau có thể rời khỏi xe lăn tự mình đi bộ.

Hôm đó, Thích Y Vân đích thân đẹp tạp dề xuống bếp làm cơm trưa cho Hàn Tam Thiên, khoảng thời gian này, hầu như cô ôm đồm đất tất cả việc nhà, chăm sóc Hàn Tam Thiên từng li từng tí, loại thời điểm đó, trong lòng Hàn Tam Thiên đều sẽ cảm thấy không thoải mái, bởi vì anh cùng Thích Y Vân hoàn toàn không tồn tại bất kỳ khả năng gì cả, mặc dù hai người cũng có hợp tác ở một số phương diện nhưng đây là hợp tác, cũng không cần Thích Y Vân vì anh làm nhiều chuyện như vậy.

Hàn Tam Thiên đứng ở cửa phòng bếp nói với Thích Y Vân: “Cô biết không, mặc kệ cô có làm nhiều hơn nữa đến cuối cùng cũng sẽ không có được cái gì.”

Động tác xào rau của Thích Y Vân đột nhiên dùng tay lại, giống như là người gỗ mà ngây ngẩn cả người, qua một lúc sau Thích Y Vân mới lên tiếng: “Tôi chỉ là làm việc mà mình muốn làm mà thôi, chưa từng có nghĩ đến bản thân mình sẽ có được được cái gì.”

Hàn Tam Thiên đứng ở cửa phòng bếp nói với Thích Y Vân: “Cô biết không, mặc kệ cô có làm nhiều hơn nữa đến cuối cùng cũng sẽ không có được cái gì.”

Động tác xào rau của Thích Y Vân đột nhiên dùng tay lại, giống như là người gỗ mà ngây ngẩn cả người, qua một lúc sau Thích Y Vân mới lên tiếng: “Tôi chỉ là làm việc mà mình muốn làm mà thôi, chưa từng có nghĩ đến bản thân mình sẽ có được được cái gì.”

Hàn Tam Thiên cắn răng, nhìn bàn cơm trưa phong phú mà Thích Y Vân đã làm nói: “Tôi không ăn cơm trưa ở nhà, khoảng thời gian này cám ơn cô đã chămsóc.”

Nói xong Hàn Tam Thiên đi ra khỏi nhà.

Ngay khi Thích Y Vân nghe được âm thanh đóng cửa, nụ cười vui vẻ không còn nữa, nước mắt rơi lã chã, cô đương nhiên biết sau khi Hàn Tam Thiên tốt hơn cũng là lúc cô phải rời đi, nhưng mà cô không

muốn phải đối mặt với chuyện này, dù là không cùng Hàn Tam Thiên xảy ra chuyện gì, cô cũng muốn ở lại nơi này, ở cần ở gần với Hàn Tam Thiên một chút, cho dù là cái gì Thích Y Vân đều đồng ý.

Nhưng mà bỗng nhiên bữa cơm trưa phong phú này cùng với lời cảm ơn của

Hàn Tam Thiên, lại là một lệnh đuổi khách, là tín hiệu mà Hàn Tam Thiên muốn cô rời đi.

Ngồi xổm ở góc tường phòng bếp, hai tay Thích Y Vân lấy đầu gối, đau lòng đến không thể hô hấp được.

Sau khi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà, bắt xe đến thôn Thành Trung, khoảng thời gian này luôn ở trạng thái dưỡng thương, cũng không biết chuyện của Dương Hưng

làm như thế nào rồi, âm thầm thao túng thôn Thành Trung, đây là lệnh phản kháng đầu tiên mà Hàn Tam Thiên đưa ra, chỉ cần có thể nắm được thôn Thành Trung, anh mới có thể ngăn chặn tình hình phát triển của tập đoàn Hàn thị, mới có vốn liếng để khiêu chiến tập đoàn Hàn thị.

Dương Hưng biết được tin Hàn Tam Thiên đến thôn Thành Trung, dưới chân như có gió chạy ra nghênh đón Hàn Tam Thiên.

“Anh Tam Thiên, không phải anh đang bị thương sao, sao không nghỉ ngơi cho tốt đi.” Dương Hưng ân cần hỏi thăm.

“Mỗi lần bị thương, lại ở nhà nghỉ ngơi cả đời chắc? Không phải cầu mong tôi cả đời làm tàn phế chứ?" Hàn Tam Thiên thản nhiên.

Dương Hưng cũng không dám có ý nghĩ như vậy, tranh thủ thời gian giải thích:

“Anh Tam Thiên, ý của em không phải như vậy, em chỉ là hy vọng anh nghỉ ngơi nhiều hơn, cho thân thể khỏe mạnh.”

“Thân thể của tôi đã không có vấn đề gì, đánh mười người như cậu cũng là dễ dàng, muốn thử không?” Hàn Tam Thiên nhướng mày hỏi Dương Hưng.

Mí mắt của Dương Hưng nhảy lên mấy cái, lần thứ nhất bị đánh là anh ta đã biết Hàn Tam Thiên có bao nhiêu lợi hại, loại

cao thủ này tuyệt đối không phải là dạng du côn như anh ta có thể đánh được.

“Anh Tam Thiên, anh thật biết nói đùa, coi như tôi có một trăm người cũng không đánh lại anh.” Dương Hưng trả lời.

“Bớt nói nhiều lời, chuyện đến đâu rồi?" Hàn Tam Thiên đi vào chủ đề, đây mới là mục đích anh đến thôn Thành Trung, lải nhải với Dương Hưng lâu như vậy, chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Nói đến chuyện chính, Dương Hưng thu lại vẻ cười đùa cợt nhả: “Anh Tam Thiên, vào trong nhà rồi nói, trong thôn có nhiều tai mắt.”

Hàn Tam Thiên gật đầu, đi theo Dương Hưng vào trong nhà anh ta.

Sau khi chắc chắn đã khoá cửa phòng thật tốt, không có ai nghe lén, Dương Hưng mới nhẹ giọng: “Anh Tam Thiên, trước đó anh đã cho mấy hộ gây chuyện phiền phức, tạo ra không ít chuyện khó khăn, nhưng mà gần đây em luôn có cảm giác có chút không thích hợp.

“Có gì không đúng?” Hàn Tam Thiên nhíu mày.

Dương Hưng cau mày, len lén liếc Hàn Tam Thiên, bởi vì cái anh ta gọi là không thích hợp, chỉ là một loại cảm giác mà thôi, sợ sau khi nói ra sẽ không được Hàn Tam Thiên đồng ý.

“Có lời cứ nói, lằng nhà lằng nhằng như phụ nữ vậy.” Hàn Tam Thiên thúc giục.

“Anh Tam Thiên, em cũng chỉ là tuỳ tiện nói, anh cũng tuỳ tiện nghe thứ, nếu như

cảm thấy em nói không đúng, anh coi như cái gì cũng chưa từng nghe nhé." Dương Hưng nói.

“Cậu còn nói nhảm nữa, tôi sẽ đặt trước phần cơm nửa tháng ở bệnh viện cho cậu." Hàn Tam Thiên lặng lẽ trả lời.

Cả người Dương Hưng đông cứng lại, vội vàng nói: “Em cảm thấy chuyện này quá mức thuận lợi, thuận lợi đến độ không nói được, đặc biệt là gần đây, ngay cả mấy

gia đình khó tính cũng đồng ý bán, nếu như các nhà đầu tư trước kia tìm bọn họ thương lượng, thậm chí còn sử dụng cả thủ đoạn uy hiếp, bọn họ cũng không có thỏa hiệp, lần này lại đồng ý quá mức sảng khoái.”

“Anh Tam Thiên, anh có khả năng không rõ tình huống của thôn Thành Trung, để em nói với anh, trước kia mấy hộ gia đình này, vì chuyện nhà đất náo đến độ tung ra cả tin nhảy lầu, cho nên rất nhiều nhà đầu tư mới coi nơi này là vùng đất lang sói, dần dà cũng cũng không có ai hứng thú

với chuyện tu thôn Thành Trung nữa.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.