Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1198 chữ

Anh vậy mà là người nhà họ Hàn ở thủ

đô!

Hôm nay... vị phu nhân trên xe, chẳng lẽ là mẹ của anh sao?

Giờ phút này, rốt cuộc Tần Nhu đã biết mình sai lầm đến mức nào, cũng biết được mình đã phạm phải bao nhiêu sai lầm.

"Bác hại, bác nói thật à?" Sắc mặt Tần Nhu trắng bệch hỏi.

"Con cảm thấy bác có thể lấy chuyện này ra nói giỡn với con sao?" Tần Lâm đè nén lửa giận của mình nói.

"Con... con đi xin lỗi anh ta ngay, bác hai bác yên tâm, nhất định con sẽ không hại bác." Tần Nhu hốt hoảng nói.

"Ngài Hàn cũng không phải loại người tính toán chi li, hơn nữa tuyệt đối anh ta sẽ khinh thường so đo với con, nhưng con nhận lỗi, nhất định phải bày tỏ thái độ của mình." Tần Lâm nhắc nhở.

"Vâng, con biết rồi." Sau khi cúp điệnthoại, cảm giác xấu hổ vô cùng phát triển không ngừng trong lòng Tần Nhu.

Cô cho rằng Hàn Tam Thiên theo dõi mình, thậm chí cảm thấy Hàn Tam Thiên cố ý thể hiện trước mặt cô, từ đó khiến cô chú ý, còn nói lời như vậy trước mặt Hàn Tam Thiên.

Giờ phút này, Tần Nhu hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Dựa vào thân phận tiểu thiếu gia nhà họ Hàn của anh, loại mỹ nữ gì không có, cần gì phải lãng phí nhiều công sức trên người cô như vậy.

Thảo nào anh nói không muốn đánh nát tự tin của mình thành mảnh nhỏ, thì ra

mình trong mắt anh, cùng lắm chỉ là người qua đường mà thôi.

Với Tần Nhu mà nói, hiện tại cô rất khó đi đối mặt với Hàn Tam Thiên, giống như lột xuống chiếc quần lót cuối cùng, trần truồng đứng trước mặt Hàn Tam Thiên.

Nhưng cô lại không thể không đi, nếu thật sự vì chuyện này mà khiến Hàn Tam Thiên ghi hận trong lòng, ảnh hưởng đến Tần Lâm, cả đời Tần Nhu cũng sẽ khôngtha thứ cho bản thân.

Đứng trước cửa Mordor, Tần Nhu hít sâu vài hơi, lúc đang chuẩn bị vào thì mấy người đàn ông trùng hợp bước ra, nhìn thấy Tần Nhu liền bao vây CÔ.

"Mỹ nữ, có hứng thú đi chơi một chuyến với bọn anh không, chỗ này thật sự quá nhàm chán."

"Chúng ta đi chơi một chút sẽ thú vị hơn đấy, tuyệt đối sẽ không để em thất vọng, thế nào?"

Mấy người này rời khỏi sớm là vì con mồi đêm nay không thể ra tay, mà bọn họ lại không dám gây sự trong Mordor, thế nên mới đổi sân sớm, không ngờ rằng đi tới cửa còn gặp được một đại mỹ nữ, lúc này trong đầu lập tức nổi lên suy nghĩ biến thái, hơn nữa ở đây là đang trên đường, bọn họ cũng không sợ bị Mordor đuổi theo tra hỏi.

Nhìn ánh mắt không tốt lành gì của bọn họ, Tần Nhu có chút sợ hãi, dù sao hiện tại bên cạnh cô chẳng có người bạn nào, thân là phụ nữ, lúc gặp phải những ánh mắt trần trụi này vô thức sẽ lo lắng.

"Thật xin lỗi, tôi không có hứng." Dứt lời, Tần Nhu chuẩn bị vào Mordor, cô biết rõ bên trong an toàn, những người này tuyệt đối không dám làm khó cô bên trong Mordor.

Thế nhưng cô vừa đi được một bước, mấy người đó đã chặn trước mặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội đi.

"Đại mỹ nữ, không nể mặt như vậy, đừng nói là xem thường bọn anh chứ."

"Đúng vậy đó, bọn anh rất chân thành mời, nếu em đã không nể mặt như vậy,

chẳng phải bọn anh đã mất thể diện sao."

"Bọn anh có một nơi còn tốt hơn giới thiệu cho em, đảm bảo em sẽ thỏa mãn, đi theo bọn anh đi."

Mấy người đó nói xong, hai người trong số họ lập tức bước đến bên cạnh Tần Nhu, một trái một phải giữ tay cô.

Tần Nhu giãy giụa, thậm chí lúc muốn kêu cứu, đột nhiên cảm giác được một thứ đè lên lưng mình.

"Đại mỹ nữ, em đừng cử động, lỡ như anh đâm trúng em thì không hay đâu."

Sau lưng truyền tới giọng nói uy hiếp khiến Tần Nhu càng sợ hãi hơn.

Rõ ràng mấy người kia đã uống nhiều rượu, nói lý với bọn họ chắc chắn không được, nhưng Tần Nhu biết, nếu đi theo bọn họ thật, kết cục nhất định sẽ thảm hại hơn.

Vào thời điểm nguy cấp này, đột nhiên Tần Nhu nghĩ đến Hàn Tam Thiên, nếu anh ở đây, chắc chắn có thể cứu mình.

Nhưng trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, Hàn Tam Thiên đang tra hỏi tên gây chuyện trong phòng riêng, tất nhiênkhông thể xuất hiện trước mặt Tần Nhu như kỳ tích.

"Tao không muốn làm khó mày, nhưng nếu mày muốn làm khó tao thì, tao sẽ không nương tay đâu." Trong phòng riêng, tên kia đã bị dần cho một trận thật nặng, nhưng miệng vẫn rất cứng, mãi mà không chịu nói ra kẻ chủ mưu phía sau là ai, bất đắc dĩ, Lâm Dũng lấy bản lĩnh bức cung xuất chúng của mình ra, một cây búa sắt.

Người nọ cắn răng, vẻ mặt rõ ràng không khuất phục, nói: "Có gan thì giết tạo đi, muốn biết tin tức từ miệng tạo, không có cửa đâu."

Lâm Dũng cười lạnh, sau khi đánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ, tay của người kia đã bị đè xuống bàn trà.

Lúc Lâm Dũng đung đưa cây búa, vẻ mặt của người nọ rõ ràng hiện lên chút hoảng hốt, nói: "Mày... mày muốn làm gì?"

"Mày chưa từng thử cảm giác ngón tay bị đập là thế nào nhỉ, hôm nay có thể thử xem, cảm giác đó, còn tuyệt hơn cả thành tiên đấy." Lâm Dũng cười nhạt một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi, một búa nện xuống ngón tay cái của người kia.

Thứ gọi là tay đứt ruột xót, loại đau đớn này không phải thứ mà người bình thường có thể chịu được, trong phòng lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Cảnh tượng này, cả Mặc Dương cũng nhìn đến mức mí mắt giật giật, nhưng vẻ mặt Hàn Tam Thiên lại lạnh nhạt lạ thường.

"Nói mau, nếu không nói, nện xong ngón tay rồi còn có ngón chân." Lâm Dũng tiếp tục uy hiếp.

Đúng lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng gõ dồn dập, Lâm Dũng bất mãn trừng thuộc hạ, bọn họ đang làm chuyện quan trọng, vậy mà lại bị người ta quấy rầy, chẳng lẽ ngoài cửa không sắp xếp người canh chừng hả?

Thuộc hạ kia vẻ mặt hốt hoảng nói xin lỗi với Lâm Dũng, sau đó mở cửa phòng ra.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.