Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1484 chữ

"Tôi không muốn đánh nát tự tin của cô thành mảnh nhỏ, trảnh ra." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Tần Nhu không hề có ý tránh ra, tiếp tục nói: "Anh cố ý thể hiện trước mặt tôi, không phải là muốn gây chú ý với tôi hả? Nhưng tôi nó cho anh biết, loại trai bao được người khác bao nuôi như anh, tôi tuyệt đối sẽ không thích, hi vọng sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi, đừng làm bẩn mắt của tôi."

Mặc Dương kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, trai bao được bao nuôi!

Hàn Tam Thiên thành trai bao từ khi nào, anh giàu có như vậy, còn cần người ta bao nuôi hả?

Tần Nhu, nể mặt Tần Lâm, tôi có thể không so đo với cô mấy câu này, tốt nhất cô đi hỏi Tưởng Lam thử xem tôi là ai." Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói xong thì trực tiếp đẩy Tần Nhu ra.

Trên đường đến phòng riêng, Mặc Dương không nhịn được tò mò hỏi Hàn Tam Thiên: "Tam Thiên, có chuyện gì đây, sao cô ta lại nói cậu được người ta bao nuôi?"

"Ngoại trừ hiểu lầm, ông cho rằng còn những khả năng khác sao?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Mặc Dương biết đây là hiểu lầm, dựa vào tính cách của Hàn Tam Thiên sao có thể bị người ta bao nuôi, hơn nữa anh cũng không phải người thiếu tiền, ông chỉ muốn biết tột cùng tại sao lại sinh ra hiểu lầmnày.

"Cậu không định chia sẻ chuyện thú vị này với tôi sao?" Mặc Dương hỏi tới cùng.

"Ông còn cần chân nữa không?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi.

Mặc Dương tê cả da đầu, vội vàng nói: "Cần, sao lại không cần chứ, giữ lại để đi đường đó, không muốn nói thì thôi, cần gì phải uy hiếp tôi, cậu không lo tôi sợ hả."

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ trợn trắng mắt, một ông chú trung niên như Mặc Dương mà giả bộ đáng yêu quanh năm, cũng không biết trong long ông cuối cùng là hạng người gì.

Hàn Tam Thiên đi rồi, Tần Nhu sững sờ tại chỗ, mãi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, đột nhiên anh nhắc tới Tần Lâm khiến Tần

Nhu hoàn toàn bất ngờ, chẳng lẽ chỉ dựa vào loại trai bao đó mà còn quen được bác hai?

Trong lòng Tần Nhu, hình tượng của Tần Lâm là to lớn cao ngạo, bởi vì Tần Lâm dựa vào hai tay của mình tạo nên tiếng tăm ở thủ đô, là thần tượng truyền cảm hứng trong lòng rất nhiều người, cũng là điều rất nhiều người xuất thân tầm thường hướng tới, ai cũng hy vọng có thể giống Tần Lâm.

"Tần Lâm là ai?" Trần Miểu khó hiểu hỏi Tần Nhu, nếu nói thẳng là Tần Lâm ở thủ đô, nhất định Trần Miểu sẽ biết là ai,

nhưng cô ta không ngờ rằng Tần Lâm trong miệng Hàn Tam Thiên chính là Tần Lâm ở thủ đô, càng không ngờ rằng Tần Nhu lại là cháu gái của Tần Lâm.

Làm việc chung nhiều năm như vậy, Tần Như chưa từng nhắc tới quan hệ của mình với Tần Lâm với bất kỳ ai, cô xem Tần Lâm như thần tượng, tất nhiên cũng có suy nghĩ tự mình bươn chải trong đầu.

Vội vã rời khỏi Mordor, Tần Nhu tìm một nơi yên tĩnh lấy điện thoại ra, trong lòng không hiểu sao có chút nôn nóng bất an.

Sau khi thấp thỏm nhấn dãy số của Tần

Lâm, Tần Nhu kêu: "Bác hại, không làm phiền bác nghỉ ngơi chứ."

Tần Lâm cười, nói: "Cho dù làm phiền cũng không sao, có chuyện gì nói đi."

"Bác biết một người tên là Hàn Tam Thiên không?" Tần Nhu thận trọng hỏi.

Bên kia đầu điện thoại, thần kinh Tần Lâm lập tức căng thẳng, sao tự nhiên cô lại nhắc tới Hàn Tam Thiên chứ? Chẳng lẽ, cô quen với Hàn Tam Thiên?

Nhưng Hàn Tam Thiên đã có vợ rồi, hơn nữa theo hiểu biết của Tần Lâm về Hàn

Tam Thiên, Hàn Tam Thiên tuyệt đối không thể nào xảy ra quan hệ với Tần

Nhu.

Cho thấy nguyên nhân duy nhất là rất có thể Tần Nhu đã chọc phải Hàn Tam Thiên!

Suy nghĩ này khiến hơi thở của Tần Lâm dồn dập, người mà cả anh cũng không dám chọc vào, sao Tần Nhu có thể đi gây sự chứ.

Lúc này, Tân Lâm mới nhớ tới hôm Hàn Tam Thiên đến nhà mình ở nhờ có dùng lại trước bức ảnh một chút, hơn nữa lắm miệng hỏi một câu, khi đó Tần Lâm không

nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, bọn họ đã quen biết lâu rồi.

"Con làm gì rồi?" Giọng điệu Tần Lâm nghiêm nghị chất vấn.

Cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Tần Lâm, Tàn Nhu càng khó hiểu hơn, nói: "Bác hai, sao bác lại quen loại trai bao đó chứ?"

Trai bao!

Hai chữ kia nổ vang bên tai Tần Lâm như sét đánh giữa trời quang.

"Tần Nhu, cuối cùng con đã làm gì, bây giờ nói rõ ràng cho bác biết, bác muốn biết tất cả mọi chuyện." Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Cảm nhận được Tần Lâm tức giận, Tần Nhu hơi sợ hãi, vì vậy chỉ có thể kể mọi chuyện từ lúc biết Hàn Tam Thiên đến chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Tần Lâm nghe.

Tần Lâm nghe xong cảm giác đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.

Tần Nhu xem Hàn Tam Thiên như trai bao

thì thôi, vậy mà còn nói ra trước mặt anh! Chuyện này hiển nhiên đã chọc giận Hàn Tam Thiên, nếu không, nhất định anh sẽ không nhắc tới mình trước mặt Tần Nhu.

"Tần Nhu, bác muốn con lập tức xin lỗi anh ta, cầu xin anh ta tha thứ." Tần Lâm nghiêm nghị nói.

Xin lỗi?

Còn phải cầu xin tha thứ!

Tần Nhu cảm thấy không hiểu nổi, sao cô phải xin lỗi một tên trai bao, hơn nữa cầu xin tha thứ càng buồn cười cực kỳ, chẳng lẽ cô đã làm sai chuyện gì sao?

"Bác hại, con cũng không làm gì sai, dựa vào đâu bắt con xin lỗi anh ta." Tần Nhu

không phục nói.

Tần Lâm hít sâu một hơi, nếu như bây giờ Tần Nhu đứng trước mặt anh, anh sẽ không chút do dự cho Tần Nhu hai bạt tai.

Tuy rằng thường ngày anh rất thương yêu cô cháu gái này, bởi vì sự nghiệp hiện tại của Tần Nhu đều dựa vào chính mình, mặc dù anh muốn giúp đỡ nhưng Tần Nhu cũng không để cho giúp, điều này khiến Tần Lâm vô cùng tán thưởng.

Nhưng tán thưởng có nhiều hơn nữa, sau khi đắc tội Hàn Tam Thiên cũng trở nên không đáng một đồng.

Sống chết của Tần Lâm nằm trong tay Hàn Tam Thiên, ngay cả anh cũng không dám đi đắc tội Hàn Tam Thiên, Tần Nhu có tư cách gì.

"Chắc con không biết anh ta là ai, nhưng bác có thể nói cho con biết, mọi thứ bác có hôm nay đều là anh ta cho." Tần Lâm nói, bí mật này, anh vốn tưởng rằng sẽ che giấu cả đời, vốn tưởng rằng trước

mặt người đời, anh mãi mãi là nhân vật truyền cảm hứng dựa vào bản thân mà phấn đấu, nhưng hiện tại, anh lại không thể không nói sự thật với Tần Nhu, anh phải để Tần Nhu biết có phạm vào lỗi lầm lớn đến mức nào.

"Bác hai, có phải bác hồ đồ rồi không, bác dựa vào bản thân mới có thành tựu ngày hôm nay, liên quan gì tới anh ta." Tần Nhu nói.

"Ha ha." Tần Lâm cười lạnh, bảo: "Nếu không phải ngài Hàn cho bác cơ hội, bác dựa vào đâu có được thành tựu của ngày hôm nay, con xem anh ta như trai bao

được bao nuôi, nhưng con có biết thân phận thật của anh ta là tiểu thiếu gia nhà họ Hàn ở thủ đô không!"

Dưới tình thế cấp bách, Tần Lâm tiết lộ thân phận của Hàn Tam Thiên, muốn hối hận cũng không kịp nữa, chỉ có thể tiếp tục nói: "Bác cảnh cáo con, thân phận của anh ta vô cùng bảo mật, một khi tiết lộ ra ngoài, con không chỉ sẽ hại bác, còn có thể hại cha mẹ con."

Bàn tay cầm điện thoại của Tần Nhu liên tục run rẩy.

Tiểu thiếu gia nhà họ Hàn ở thủ đô!

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.