Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1825 chữ

Tin tức này với Dương Hưng mà nói tựa như sấm sét giữa trời quang, chấn động và hoảng hốt, bởi vì ông ta từng thử nghĩ cách trả thù Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên không nói gì mà là móc điện thoại ra, sau khi nhận số thì nói thẳng: "Rảnh rỗi thì tới thôn Thành Trung một chuyến."

Mặc Dương đáp lại một chữ "Được" đơn

giản, Hàn Tam Thiên lập tức cúp điện thoại.

Không có lời nói dư thừa, trong mắt Dương Hưng, chuyện này giống như Hàn Tam Thiên đang ra lệnh cho Mặc Dương hơn.

Một loại sợ hãi tản ra từ trong máu bắt đầu lan tràn, nhịp tim của Dương Hưng vô thức nhanh hơn, cả hô hấp cũng nặng nề đi nhiều.

"Ông ấy sẽ tới ngay, hai người làm quen một chút, sau này hai bên hợp tác sẽ thuận tiện hơn." Hàn Tam Thiên nói vớiDương Hưng.

Dương Hưng vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Dựa vào địa vị của ông ta, muốn quen biết Mặc Dương, hiển nhiên là mơ tưởng hão huyền.

Nhưng mà hiện tại, cơ hội tốt như vậy, dường như đã đặt trước mặt ông ta.

Nếu có thể hợp tác với Mặc Dương, chuyện này sẽ là cơ hội bước lên đỉnh cao đời người của ông ta!

"Anh, anh Hàn" Phịch một tiếng, Dương Hưng quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên không cản lại, hiển nhiên là cho phép cái quỳ này, bởi vì đây là cơ hội anh cho Dương Hưng, quà cảm ơn lớn như vậy, là điều duy nhất Dương Hưng có thể làm.

"Chỉ cần ông nắm chặt cơ hội này, tôi có thể đảm bảo với anh, sau này khu vực màu xám ở thành phố Thiên Vân, tất

nhiên sẽ là thiên hạ của ông." Hàn TamThiên thản nhiên nói, anh sẽ không bị giới hạn ở thành phố Thiên Vân nhỏ bé này, đương nhiên Mặc Dương cũng vậy, sau khi bọn họ đi, thành phố Thiên Vân cần người tiếp nhận, chỉ cần Dương Hưng có đủ khả năng, Hàn Tam Thiên không ngại đưa cơ hội này cho ông ta.

Về phần Lâm Dũng, sau sự kiện ở sòng bạc, Hàn Tam Thiên đã không còn xem trọng anh ta, dựa vào dũng khí và khí phách của anh ta, không đủ để đảm nhiệm vị trí cao như vậy.

"Anh Hàn, Dương Hưng tôi nhất định sẽ bất chấp gian nguy, chuyện thôn ThànhTrung, anh cứ yên tâm giao cho tôi, nhất định tôi sẽ giúp anh xử lý." Dương Hưng cắn răng, dáng vẻ cực kỳ tích cực.

Chỉ một lát sau, Mặc Dương đã lái xe tới.

Tuy rằng Dương Hưng không hoài nghi tính chân thật của việc này, nhưng khi ông ta thật sự nhìn thấy Mặc Dương, cảm giác chấn động trong lòng vẫn cực kỳ mãnh liệt như trước.

Mặc Dương, nhân vật đứng đầu thành phố Thiên Vân, giờ phút này đứng trước mặt ông ta, đây không phải giấc mơ chứ?

"Đại ca Mặc." Dương Hưng cúi đầu, cung kính gọi.

Mặc Dương nhìn Hàn Tam Thiên, tư thái lần này của Dương Hưng, hiển nhiên là vinh hạnh vì được làm việc cho Hàn Tam Thiên, nhưng Mặc Dương không biết Hàn Tam Thiên muốn gây ra động tĩnh gì ở thôn Thành Trung tồi tàn này.

"Cậu có tính toán gì à?" Mặc Dương hỏi Hàn Tam Thiên.

"Nghe Dương Hưng nói, tập đoàn Hàn thị chuẩn bị xây dựng lại thôn Thành Trung,

mà tôi, muốn thu mua toàn bộ thôn Thành Trung." Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương không khỏi hít vào một hơi, mua lại toàn bộ thôn Thành Trung, đó là một khoản lớn, hơn nữa chuyện này, phải ngầm thực hiện dưới tình huống tập đoàn Hàn thị không biết rõ mới được, vậy còn phải tiến hành nhanh hơn.

Nhưng cái chỗ thôn Thành Trung này, đã có mấy công ty bất động sản chiến đấu trường kỳ vẫn không được, cũng không phải chuyện đơn giản.

"Tam Thiên, làm bất cứ chuyện gì cũng

không thể ảnh hưởng đến lợi ích của dân chúng bình thường." Mặc Dương nhắc nhở Hàn Tam Thiên, tuy rằng thân phận của ông không vẻ vang lắm, nhưng việc Mặc Dương làm hoàn toàn không hạ lưu, cho dù là nhằm vào đối thủ của khu vực xám, Mặc Dương cũng ôm chặt hai chữ đạo nghĩa, nếu như muốn ông dùng phương pháp cưỡng ép uy hiếp đối phó dân chúng bình thường ở thôn Thành Trung, chắc chắn ông sẽ không nhận lời.

"Ông nghĩ tôi là người thế nào, chẳng lẽ tôi sẽ tổn thương người chỗ này hả?" Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ bảo.

"Đương nhiên tôi biết rõ nhân phẩm của cậu, nhưng tôi sợ cậu vì đối phó tập đoàn Hàn thị mà mất lý trí." MặcDương nói.

"Yên tâm đi, bọn họ chỉ là cần tiền, mà tôi, chỉ không muốn để tập đoàn Hàn thị đạt được mục đích, thủ đoạn tôi dùng tuyệt đối là quang minh chính đại." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Nghe Hàn Tam Thiên nói câu này, Dương Hưng nhìn anh, bởi vì rõ ràng vừa rồi anh đã nói, anh chỉ bỏ tiền, chuyện thủ đoạn, ông ta tự nghĩ cách.

Dương Hưng biết mình có thân phận gì, Hàn Tam Thiên muốn ông ta dùng thủ đoạn, vậy còn sạch sẽ được hả?

"Được." Nghe Hàn Tam Thiên nói xong, Mặc Dương cũng yên lòng, nói với Dương Hưng: "Ông muốn giúp chuyện gì có thể mở miệng, cần người thì tôi có thể trực tiếp đưa ông, đối phó những kẻ lòng tham không đáy kia, vẫn không thể quả khách sáo."

Dương Hưng không dám tùy tiện đáp lời mà nhìn Hàn Tam Thiên, đến khi Hàn Tam Thiên gật đầu mới dám nói: "Cảm ơn đại ca Mặc, người của tôi quả thực chưa đủ, cần anh giúp đỡ."

"Được, ông có thể liên lạc Lâm Dũng bất kỳ lúc nào." Mặc Dương thoải mái nói.

Ngay sau đó, Mặc Dương đứng dậy, bước đến bên cạnh Dương Hưng, vỗ vai Dương Hưng, tiếp tục nói: "Đây là cơ hội của ông, nắm chắc lấy."

"Cảm ơn đại ca Mặc đã nhắc nhở, nhất định tôi sẽ không để anh Hàn phải thất vọng." Dương Hưng cúi đầu nói, vốn ông ta tưởng rằng đời này chỉ có thể làm một nhân vật bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh ở thôn Thành Trung, nhưng mà hiện tại, ông ta có hi vọng rời khỏi khu người nghèo này, với Dương Hưng mà nói, cho dù cắn nát răng, ông ta cũng sẽ nắm thật chặt.

Người lên tới địa vị nhất định, một câu tùy ý cũng có thể tay đổi số mạng người khác.

Hôm nay tuy rằng Hàn Tam Thiên không phải nhân vật đứng đầu Trung Quốc, nhưng ở thành phố Thiên Vân mà nói, dùng một câu tùy tiện thay đổi người khác vẫn vô cùng đơn giản.

Đó là lợi ích của địa vị, đối với đại đa số người giãy giụa dưới tầng chót mà nói, tiền tài là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của cả đời, nhưng bọn họ không biết, quyền lực mới là áo khoác lộng lẫy nhất của đàn ông.

Mặc Dương tin rằng, bây giờ Hàn Tam Thiên chỉ có thể thay đổi thành phố Thiên Vân, nhưng tương lai, có lẽ anh có thể đứng trên đỉnh thế giới này, quan sát tất cả.

Hai người ngồi chung một chiếc xe rời khỏi, Mặc Dương ngồi phía sau nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên.

"Mặc Dương, ông không có sở thích đặc biệt gì chứ? Tôi cảnh cáo ông, đối với loại tình yêu này, tôi chẳng có chút hứng thú nào, hơn nữa tôi đã là người có vợ." Hàn Tam Thiên vẻ mặt ghét bỏ nói với Mặc Dương.

Mặc Dương khinh thường nở nụ cười nhạt, nói: "Bây giờ cậu đã ly hôn, còn là người có vợ gì nữa?"

Sau khi nói xong câu này, đột nhiên Hàn Tam Thiên trầm mặc lại.

Tuy rằng xa cách Tô Nghênh Hạ không

lâu, nhưng với Hàn Tam Thiên mà nói lại lâu như một thế kỷ vậy.

"Thật xin lỗi, tôi chỉ nói chơi thôi, cậu đừng để ý." Mặc Dương vẻ mặt nhận lỗi nói.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, bảo: "Đúng rồi, hôm nay đúng lúc mười lăm nhỉ?"

Mặc Dương sững sờ, mùng một và mười lăm mỗi tháng ông đều đến trước một vợ, vừa ngồi xuống là một ngày, đối với loại si tình như ông, cũng chỉ có cách đó mới có thể giảm bớt bi thương trong lòng.

"Đúng vậy, tôi đã vạch trần chuyện này,

thế mà cậu còn nhớ tới." Mặc Dương cười khổ nói.

"Đi thôi, hôm nay trùng hợp tôi không có việc gì, đến uống với vợ ông một ly." Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương nhíu mày, bảo: "Cậu muốn đi thì nhất định phải mang rượu ngon, không mang theo Mao Đài thì có lỗi với thân phận của cậu."

Mặc dù nói thì nói thế, nhưng hai người chỉ mua loại rượu xài bình thường nhất, ở nghĩa trang công cộng thành phố Thiên Vân, nơi này đã được dọn dẹp lại sạch sẽ,

không có chút cỏ dại trước mộ, ngồi xuống đất.

Mặc Dương mời người trước mộ một ly, sau đó chạm cốc với người trước mộ, vẻ mặt cảm thán nói: "Biết hiện tại tôi hối hận chuyện gì không?"

"Không chết cùng bà ấy, bây giờ lại không nỡ chết, dù sao nếu ông chết thì không còn ai dọn dẹp mộ cho bà ấy." Hàn Tam Thiên nói.

"Cũng là cậu hiểu tôi, bây giờ động lực sống của tôi là mỗi mùng một và mười lăm tới dọn dẹp cỏ dại chỗ này, lau sạch

bụi bặm trên bia, nếu không làm những chuyện này, tôi không tìm ra ý nghĩa sống tiếp của bản thân." Mặc Dương nói.

"Ông không muốn dẫn bà ấy tới nơi yên tĩnh hơn sau? Nếu như là tôi, tôi sẽ cho cô ấy một vùng thế ngoại đào nguyên." Hàn Tam Thiên nói.

"Thế ngoại đào nguyên?" Mặc Dương cười nhạt một tiếng, nói: "Thật sự có ư?"

"Tin tôi, tôi nói có thì nhất định sẽ có." Giọng điệu Hàn Tam Thiên kiên định.

Mặc Dương cầm bình rượu xái, sau khi do dự chốc lát thì chạm cốc nói: "Tin cậu, cũng vừa lúc đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.