Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1202 chữ

"Muốn chị cảm ơn anh ta, không đời nào." Mễ Phỉ Nhi lạnh giọng nói.

"Chị Phi Nhi, từ lần đầu tiên gặp mặt chị đã rất thù địch anh ấy, những lời anh ấy vừa nói chỉ là cố ý chọc tức chị mà thôi, chị đừng xem là thật." Dương Manh an ủi.

"Em tưởng tôi sẽ đặt những lời đó trong

lòng hả? Mặc dù anh ta có chút bản lĩnh, nhưng không lọt nổi vào mắt tôi, loại rác rưởi đó không đáng để chị tức giận, ngày mai sẽ phải đến công ty báo cáo, về nhà chuẩn bị sớm một chút đi." Mễ Phỉ Nhi nói, hoàn toàn không để ý tới chuyện Dương Mạnh vừa nhắc tới là mời Hàn Tam Thiên ăn cơm để tỏ lòng cảm kích.

Dương Manh thở dài, cô rất muốn cảm ơn Hàn Tam Thiên, nhưng Mễ Phỉ Nhi không đồng ý, cô cũng không còn cách nào, cô không muốn vì việc này mà chọc Mễ Phỉ Nhi không vui.

"Chị Phỉ Nhi, chị nói chừng nào thì chúng

ta có thể gặp chủ tịch của công ty?" Dương Manh sợ Mễ Phỉ Nhi sẽ vì việc này mà chui rúc vào sừng trâu nên cố ý dời chủ đề.

Nhắc tới chuyện này, Mễ Phỉ Nhi tràn đầy chờ mong, bởi vì cho đến nay, không có bất kỳ ai biết chủ tịch của bất động sản Nhược Thủy là ai.

"Ai biết, nhưng chị nghe nói, anh ta rất trẻ." Mễ Phỉ Nhi vừa cười vừa nói, cô đã hiểu tình huống trong công ty, dựa theo năng lực làm việc mà nói, Mễ Phỉ Nhi vô cùng có tự tin về bản thân, hơn nữa nhan sắc cũng tuyệt đối là cả bất động sản

Nhược Thủy không có ai sánh bằng, vì vậy co tin, chỉ cần chủ tịch xuất hiện, cô ta hoàn toàn có vốn liếng để chủ tịch kính trọng vài phần.

"Rất trẻ! Chị Phỉ Nhi, chủ tịch sẽ không bị chị quyến rũ đến thần hồn điên đảo chứ?" Dương Manh che miệng cười bảo.

"Loại người giàu có như anh ta, nhất định bên cạnh có rất nhiều người đẹp, nhưng tôi tin, tôi không kém hơn những người đó." Mễ Phỉ Nhi rất có lòng tin nói.

Dương Hưng đư Hàn Tam Thiên về nhà mình, việc xây dựng lại thôn Trung Thành

này còn thuộc về tin tức bí mật, không thể tùy tiện thảo luận bên ngoài, lỡ như bị người khác nghe thấy thì xong, một khi truyền ra sẽ ảnh hưởng lớn đến sự việc.

Lúc con trai Dương Hưng nhìn thấy Hàn Tam Thiên, rõ ràng vô cùng sợ hãi, bởi vì sau khi bị Hàn Tam Thiên dạy dỗ, anh ta đã có bóng ma tâm lý rồi, không muốn nhìn thấy Hàn Tam Thiên nên tùy tiện tìm một cái cỡ chạy là thượng sách.

"Anh Hàn, muốn uống trà không?" Dương Hưng hỏi Hàn Tam Thiên.

"Không cần, nói chuyện chính đi." HànTam Thiên thản nhiên nói.

"Việc này, tôi nghe một người bạn nói, hiện tại tập đoàn Hàn thị đã bàn bạc với người bên trên, khả năng cao sẽ thành công, bởi vì người bên trên sẽ ra sức trong chuyện này." Dương Hưng nói.

"Dựa vào vốn liếng của tập đoàn Hàn thị, cho dù không cần hỗ trợ, dùng tiền cũng có thể đập xuống." Hàn Tam Thiên nói.

Dương Hưng nhẹ gật đầu, tuy rằng thời gian tập đoàn Hàn thị thành lập tới nay không dài, nhưng biểu hiện tiền nhiều như nước thì cả thành phố Thiên Vân đều đã

được chứng kiến, điều này không thể nghi ngờ.

"Tuy rằng tập đoàn Hàn thị có thể dùng tền để đập, nhưng dẫu sao bọn họ cũng là người làm ăn, vẫn lấy lợi ích làm điểm xuất phát, hơn nữa có thể có được trợ giúp, việc này sẽ đơn giản hơn." Dương Hưng nói.

Hàn Tam Thiên trầm mặc, hạ nước cờ này, tập đoàn Hàn Thị sẽ có căn cơ ở thành phố Thiên Vân, chỉ sợ cả nhà họ Thiên cũng không sánh bằng, huống hồ gì là bất động sản Nhược Thủy, vì vậy Hàn Tam Thiên phải nghĩ cách hóa giải cục

diện này.

Nhưng dựa vào sức cạnh tranh của bất động sản Nhược Thủy, tuyệt đối không thể nào bằng được tập đoàn Hàn thị.

Thấy Hàn Tam Thiên cau mày, Dương Hưng không dám nói lời nào, chỉ có thể lẳng lặng chờ.

"Thông Thành Trung có tổng cộng bao nhiều hộ dân?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Hơn ba trăm hộ." Dương Hưng đáp.

"Đúng là không ít người." Hàn Tam Thiên

hít sâu một hơi, nói: "Nếu như tôi muốn mua lại hết nhà ở đây, ông cần thời gian bao lâu mới làm được?"

Câu này khiến Dương Hưng bối rối.

Mua lại hết? Sao có thể như thế, không nói tới việc rất nhiều chủ nhà đang đợi dỡ bỏ và di dời mà lừa nhà đầu tư một khoản, cho dù là giá cả bình thường cũng là một con số thiên văn, không phải chuyện Dương Hưng có thể làm được.

"Anh Hàn, nhiệm vụ này của anh, quá gian khổ rồi, chút bản lĩnh của tôi e rằng không làm được." Dương Hưng vẻ mặt

cười khổ nói.

"Tôi bỏ tiền, anh nghĩ thủ đoạn." Hàn Tam Thiên nói.

Dương Hưng trợn mắt há mồm nhìn Hàn Tam Thiên, anh là ai, lại còn có tiền như vậy hả?

"Anh Hàn, anh... anh không nói giỡn với tôi đó chứ?" Dương Hưng sợ mất mật hỏi, bao nhiêu nhà đầu tư vì vấn đề tiền mà lui bước, thế mà anh lại muốn âm thầm mua lại thôn Thành Trung!

Tuy rằng dùng chút thủ đoạn, có lẽ có thể

hạ thấp giá tiền, nhưng đó cũng là một khoản tiền khủng khiếp.

"Ông nhìn dáng vẻ của tôi, giống đùa giỡn hả? Nếu ông không làm được, tôi có thể kêu Mặc Dương đến giúp ông." Hàn Tam Thiên nói.

"Mặc... Mặc Dương!" Dương Hưng hoảng sợ nhìn Hàn Tam Thiên, đặt mông ngồi xuống đất, cả Mặc Dương mà anh cũng quen!

Từ sau chuyện lần trước, Dương Hưng muốn tìm cơ hội trả thù, sau đó vì một vài chuyện mà trì hoãn, thế nên mãi vẫn

không hành động, giờ phút này ông ta mới biết mình may mắn bao nhiêu.

Nếu ông ta thực sự đi trả thủ sẽ gây ra hậu quả gì.

Anh vậy mà cả Mặc Dương cũng quen!

"Một cái tên mà thôi, khiến ông hoảng sợ vậy hả?" Hàn Tam Thiên vừa cười vừanói.

Dương Hưng có thể không sợ ư?

Ông ta xưng vương xưng bá trong thôn Thành Trung, nhưng Mặc Dương là đại

nhân vật của khu vực xám ở thành phố Thiên Vân, trước mặt Mặc Dương, ông ta còn không bằng nhân vật hạng ba.

"Anh Hàn, anh... anh thật sự quen Mặc Dương hả?" Dương Hưng không dám tin hỏi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.