Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1188 chữ

“Ông chủ Chung, vừa rồi tôi không được tỉnh táo cho lắm, đã nói những lời không nên nói, mong anh bỏ qua cho.” Lưu Quốc Phong nhận lỗi với Chung Lương. Lúc đầu ông ta xuất hiện với thái độ ăn trên trồi ngước, nhưng sau khi bị một câu nói của Chung Lương nói cho tỉnh, Lưu Quốc Phong mới biết thái độ của mình ngu xuẩn cỡ nào. Cho dù không hợp tác với bất động sản Nhược Thủy thì cũng không cần phải kết thù với bọn họ.

Dù sao tình huống hiện tại của công ty ông ta cũng không được lạc quan cho lắm. Những công ty có lĩnh vực tương đồng nhưng có danh tiếng, nguồn vốn ổn.

định hơn công ty của Lưu Quốc Phong hiện giờ đã hợp tác với công ty Hàn thị. Vì thế không gian sinh tồn của ông ta bị chèn ép rất nhiều. Trong tình cảnh như vậy, còn kết thù với bất động Nhược Thủy thì sẽ chỉ khiến ông ta chết nhanh hơn.

Chung Lương cười khẩy, nói: “Chuyện ông nói ông chủ của tôi là rùa đen rút đầu, tôi sẽ về báo cáo chi tiết với ông chủ. Còn về phần ông nên lựa chọn như thế nào, tự ông suy nghĩ thật kỹ đi.”

Nói xong, Chung Lương lập tức rời khỏi phòng.

Toàn bộ quá trình, Hàn Tam Thiên đều đứng bên cạnh Chung Lương, không mở

miệng nói một câu nào. Nhưng thông qua thái độ của Lưu Quốc Phong, anh có thể nhìn ra được những người này vô cùng sợ hãi tập đoàn Hàn thị. Tuyệt đối không có khả năng thật lòng hợp tác với bất động sản Nhược Thủy.

“Thiếu gia nhỏ, ông ta hẳn sẽ hợp tác với chúng ta.” Sau khi lên xe, Chung Lương nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Việc hợp tác này không có

chút ý nghĩa nào. Bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể đâm một đạo sau lưng bất động sản Nhược Thủy."

Chung Lương gật đầu, nói: “Đúng là như vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

“Anh cứ đi gặp mấy người tiếp theo đi. Xem ra bây giờ con đường này không thể nào đi thông rồi.Hàn Tam Thiên nói.

Chung Lương bất đắc dĩ cúi thấp đầu. Giới thương nghiệp chỉ để ý đến lợi ích, tiền mới là thứ quan trọng nhất. Hiện tại, tài lực mà tập đoàn Hàn thị phô bày ra bất động sản Nhược Thủy không thể chống

lại được, muốn mượn sức của những người thật lòng muốn hợp tác, gần như là điều không thể.

“Vâng.” Chung Lương đáp.

Một mình Hàn Tam Thiên xuống xe.

Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, bản thân anh đã bắt đầu âm thầm bước trên con đường thương nghiệp, nhưng Hàn Tam Thiên chưa bao giờ gặp phải đối thủ nào

mạnh mẽ đến vậy. Thủ đoạn của anh rất nhiều, song một khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, những thủ đoạn này thật sự quả nhỏ bé, yếu ớt. Cho dù anh có bao nhiêu

mánh khóe, tài lực của tập đoàn Hàn thị đã bày ra trước mắt, giống như một ngọn núi cao chìm trong mây, bốn phía là vách núi với vực sâu. Hàn Tam Thiên có nhiều thủ đoạn hơn nữa thì cũng không thể nào trèo lên được.

Nhiều năm trôi qua như vậy, lần đầu tiên Hàn Tam Thiên sinh ra cảm giác bất lực. Nhưng vì có thể một lần nữa ở bên cạnh Tô Nghênh Hạ, dù là đối mặt với người khổng lồ, anh cũng phải đánh ngã người khổng lồ đó.

Công ty nhà họ Tô. Do cả đêm không ngủ được nên hôm nay Tô Nghênh Hạ có vẻ

rất tiều tụy, cho dù đã trang điểm nhưng quầng thâm mắt vẫn rõ ràng vô cùng.

Thẩm Linh Dao biết rõ Tô Nghênh Hạ rất biết quản lý thời gian làm việc và thời gian nghỉ ngơi, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân nghỉ ngơi không tốt. Vậy chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra một chuyện chấn động nào đó?

Im lặng đi đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ, Thẩm Linh Dao nhìn Tô Nghênh Hạ nói với nụ cười kỳ dị: “Nghênh Hạ, nhìn dáng vẻ của cậu, chắc tối hôm qua mệt muốn chết luôn hả? Cậu và Hàn Tam Thiên...”.

Thẩm Linh Dao duỗi hai tay, ngón trỏ chỉ vào nhau, nói với vẻ mặt mờ ám: “ Có phải đã làm rồi đúng không?”

“Tớ và anh ấy ly hôn rồi." Tô Nghênh Hạ nói.

Động tác của Thẩm Linh Dao cứng lại giữa không trung, biểu cảm dần dần trở nên không thể tin nổi.

“Cậu... Cậu vừa nói gì cơ?” Thẩm Linh Dạo ngoáy tai, nghi ngờ vừa rồi mình đã nghe lầm.

“Cậu không có nghe lầm, tớ và anh ấy đã ly hôn rồi.” Tô Nghênh Hạ nói.

Thẩm Linh Dao lập tức xù lông, vẻ mặt tức giận nói: “Sao lại như vậy, có phải Hàn Tam Thiên đã làm chuyện gì có lỗi với cậu không? Tên trứng thối này, tớ muốn giết anh ta! Vậy mà dám tổn thương cậu à?”

Nhìn phản ứng quá khích của Thẩm Linh Dao, Tô Nghênh Hạ vội vàng nói: “Anh ấy không làm chuyện gì có lỗi với tớ, trái lại là anh ấy bảo vệ tớ.”

“Lý do chết tiệt gì vậy, ly hôn là bảo vệ cậu

ư? Có phải cậu bị trúng độc rồi đúng không, ngay cả lời nói đùa này mà cậu cũng tin được.” Trong cảm nhận của Thẩm Linh Dao, Hàn Tam Thiên là một người vô cùng si tình. Cô cũng âm thầm coi anh như nam thần của mình. Nhưng hiện tại, hình tượng nam thần của Hàn Tam Thiên trong lòng cô nháy mắt sụp đổ. Thế nên sự tức giận dành cho anh không chỉ bởi vì Tô Nghênh Hạ, mà còn bởi vì chính cô.

Cô không thể nào chấp nhận một bạch mã hoàng tử si tình đột nhiên biến thành một tên đàn ông cặn bã được.

“Cậu bình tĩnh trước đã, có muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?” Tô Nghênh Hạ bình tĩnh nói.

“Cậu nói mau! Nếu tên đàn ông cặn bã này đã làm chuyện gì có lỗi với cậu, tớ lập tức vác đạo đi chém anh ta.” Thẩm Linh Dao xắn tay áo, bộ dạng giận dữ không thể át.

Tô Nghênh Hạ cười bất đắc dĩ, Thẩm Linh Dao đối xử với cô rất tốt, từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi.

Nhưng cô cũng càng thêm rõ ràng, trái tim

của Hàn Tam Thiên cũng chưa từng thay đổi. Thậm chí cô còn chắc chắn vào lúc Hàn Tam Thiên đưa ra quyết định này, trong lòng anh cũng vô cùng đau khổ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.