Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1525 chữ

sau khi Chung Lương nhìn thấy Hàn Tam Thiên khẽ gật đầu, bấy giờ mới nói: “Mời

vào.”

Trưởng phòng nhân sự đi vào phòng làm việc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa giống như sợ đóng cửa quá mạnh sẽ phát ra tiếng động vậy.

“Anh Chung, có hai người đến phỏng vấn. Tôi đã hiểu rõ tình hình đại khái, anh có cần xem tư liệu của bọn họ không?" Trưởng phòng hỏi.

“Có hỏi nguyên nhân tại sao bọn họ lại muốn đến công ty phỏng vấn chưa?”

Chung Lương nói, đây là vấn đề Hàn Tam Thiên đưa ra, tuy Chung Lương không hiểu tại sao Hàn Tam Thiên lại đặc biệt quan tâm đến hai cô gái này, nhưng nếu ông chủ đã mở miệng thì chắc chắc phải làm theo.

“Cô gái tên Mễ Phỉ Nhi đó nói nghịch cảnh của công ty có thể mang đến cho bọn họ nhiều không gian phát triển hơn. Cô ấy đến công ty không phải để ứng tuyển vào cương vị công tác bình thường, mà là muốn được gia nhập vào tầng lớp quản lý cao cấp. Tôi có thể cảm nhận được cô gái này là một người phụ nữ rất thực dụng.” Trưởng phòng nói.

Hàn Tam Thiên hơi ngạc nhiên. Mễ Phỉ Nhi không chỉ là một người có tính cách kiêu ngạo lạnh lùng, chí hướng nghiệp của cô vậy mà cũng mạnh mẽ như thế, loại tư duy ngược chiều này không phải là thứ người bình thường muốn có là có được.

Trên đường đến bất động sản Nhược Thủy, Hàn Tam Thiên từng nghĩ đến một vấn đề, nếu như để cho Dương Mạnh vào công ty, đá bay Mễ Phỉ Nhi đi thì sẽ có hiệu quả như thế nào, chơi đùa Mễ Phỉ Nhi ở trong lòng bàn tay. Nhưng sau khi

nghĩ kỹ lại, anh cảm thấy kiểu trả thù hợp hỏi thế này dường như không cần thiết cho lắm, thế nên đã dẹp đi suy nghĩ này.

“Để bọn họ đến công ty đi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Sau khi trưởng phòng rời khỏi văn phòng làm việc, đi thông báo tin này cho hai người Mễ Phỉ Nhi và Dương Manh.

Dương Manh tỏ ra vô cùng hưng phấn, còn Mễ Phỉ Nhi thì lại rất bình tĩnh. Bởi vì những thứ này đều là kết quả nằm trong dự tính của cô rồi.

“Chị Phỉ Nhi, hôm nay chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn đi.” Dương Manh nói với vẻ vui sướng.

“Đồ ham ăn, ngoại trừ ăn ra thì không còn chuyện gì khác sao. Chúng ta về nhà trước đã, chuẩn bị cho hai ngày sau đến nhậm chức.” Mễ Phỉ Nhi nói.

Sau đó không lâu Hàn Tam Thiên và Chung Lương cũng rời khỏi bất động sản Nhược Thủy, đến quán trà đã hẹn trước.

Người đầu tiên hôm nay phải gặp, tên là Lưu Quốc Phong.

Lúc này Lưu Quốc Phong đã ngồi vào ghế trước. Nếu đổi lại là trước đây được bất động sản Nhược Thủy gọi đến bàn chuyện làm ăn, ông ta chắc chắn sẽ rất vui sướng. Bởi vì trước khi tập đoàn Hàn thị xuất thế tung hoành thiên hạ, thì ở thành phố Thiên Vân, bất động sản Nhược Thủy chính là đối tượng mà vô số người muốn nịnh bợ. Suy cho cùng có nhà họ Hàn ở Thủ Đô chống lưng, ai cũng muốn hợp tác với bất động sản Nhược Thủy, vì kẻ nào cũng muốn kiếm chác chút ít mồi ngon trên miếng thịt mỡ béo bở này.

Nhưng bây giờ, Lưu Quốc Phong lại tỏ ra khá lạnh nhạt với chuyện này. Bởi vì nhìn từ bên ngoài, bất động sản Nhược Thủy đã bị tập đoàn Hàn thị chèn ép đến mức sắp thở không ra hơi. Việc gác lại hạng

mục phía Tây thành phố đã khiến người ta cho rằng bất động sản Nhược Thủy vốn không có thực lực đối đầu với tập đoàn Hàn thị. Lúc này lại đến tìm ông ta, rất có thể bọn họ chỉ muốn biến ông ta thành bia đỡ đạn mà thôi.

“Lưu tổng, không ngờ ông lại đến sớm như vậy.” Sau khi Chung Lương ngồi vào

chỗ, gương mặt chứa đầy ý cười nói với Lưu Quốc Phong.

Lưu Quốc Phong lại tỏ thái độ lãnh đạm. Đổi lại là trước kia, muốn gặp mặt Chung Lương khó như lên trời, sao có thể được Chung Lương niềm nở đón tiếp như này chú.

“Ông chủ Chung, hôm nay tôi vừa hay đang rảnh rỗi, cho nên mới đến đây gặp anh. Có việc gì thì cứ nói thẳng đi, anh cũng biết đó, bây giờ gặp anh quả thực vô cùng nguy hiểm, nếu bị tập đoàn Hàn thị biết được, công ty của tôi sẽ thi đời.” Lưu Quốc Phong nói.

Chung Lương ngồi đối diện với Lưu Quốc Phong, anh tự rót cho mình một ly trà, nói: “Lưu tổng, tôi hi vọng có thể hợp tác với quý công ty, không biết ý của ông như thế nào.”

Lưu Quốc Phong cười nhạt, nói: “Ông chủ Chung, nếu là trước đây, Lưu Quốc Phong tôi cầu mà không được. Nhưng trong tình cảnh bây giờ, tôi không thể làm loại chuyện khiến bản thân rơi đầu như vậy được. Trước đây bất động sản Nhược Thủy ở thành phố Thiên Vân vô cùng mạnh, nhưng bây giờ thì được coi là cái

rắm gì chứ.”

Lời nói của Lưu Quốc Phong rất trực tiếp hơn nữa còn khó nghe vô cùng, khiến cho biểu cảm trên mặt Chung Lương thoáng chốc trở nên cứng ngắc.

“Lưu tổng, bây giờ bất động sản Nhược Thủy lùi một bước, không phải là vì sợ tập đoàn Hàn thị.” Chung Lương nói.

Lưu Quốc Phong cười lạnh, nói: “Sợ hay không tôi không biết, nhưng tài sản của tập đoàn Hàn thị lớn bao nhiêu tôi lại biết rất rõ, chắc anh cũng biết. Hơn nữa anh cũng chỉ là một người làm công, ông chủ

thật sự của bất động sản Nhược Thủy bây giờ giống như con rùa rụt cổ né tránh không dám lộ diện, ai dám tùy tiện tin tưởng bất động sản Nhược Thủy chứ?”

“Nếu hôm nay Lưu tổng đã đến đây, thì đừng nói mát nữa. Ông có yêu cầu gì có thể nói thoải mái.” Chung Lương nói, nếu như thái độ của Lưu Quốc Phong cương quyết, không có mảy may ý định muốn hợp tác với bất động sản Nhược Thủy thì ông ta sẽ không đến đây. Nhưng nếu đã đến đây rồi, thì đồng nghĩa với việc trong lòng ông ta đã có tính toán.

Lưu Quốc Phong cười nhạt, nói: “Ông chủ

Chung quả nhiên là người thông minh. Cách nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu bất động sản Nhược Thủy muốn hợp tác với tôi, tôi muốn có chút cổ phần của bất động sản Nhược Thủy. Chắc đề nghị này không quá đáng chứ, châu chấu bị trói trên cùng một chiếc thuyền, chỉ có lợi ích chung mới có thể đạt đến sự hợp tác khăng khít nhất.”

Cổ phần của bất động sản Nhược Thủy?

Dựa vào địa vị của Lưu Quốc Phong, có tư cách gì mà đòi cổ phần của bất động sản Nhược Thủy?

“Lưu tổng, công tỷ rẻ rách của công có giá trị bao nhiêu, mà lại gan to bằng trời muốn trở thành cổ đông của bất động sản Nhược Thủy?” Chung Lương nhíu mày nói.

Vẻ mặt của Lưu Quốc Phong vô cùng lạnh lùng, dữ dằn nói với Chung Lương: “Ông chủ Chung, bây giờ là anh đang cầu xin tôi, không phải tôi cầu xin anh. Tôi khuyên anh hãy suy nghĩ kỹ đã rồi hẵng nói.”

Chung Lương ngả người trên ghế, khinh bỉ nhìn Lưu Quốc Phong, nói: “Ông nhìn

đâu ra là tôi muốn cầu xin ông. Lưu Quốc Phong, tuy bây giờ bất động sản Nhược Thủy bị tập đoàn Hàn thị chèn ép, nhưng muốn chơi chết loại công ty nhỏ nhoi như ông vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay. Ông đừng cho rằng bản thân mình rất lợi hại, thật sự cho rằng bất động sản Nhược Thủy bây giờ có thể để loại vô dụng như ông tùy ý bắt chẹt sao?”

Lưu Quốc Phong vốn cho rằng bất động sản Nhược Thủy muốn mượn sức ông, chắc chắn sẽ đưa ra một lợi ích nhất định, cho nên ông ta mới đưa ra một đề nghị quả đáng như vậy. Chẳng qua ông ta đã quên mất điểm Chung Lương vừa mới

nói, tuy rằng bất động sản Nhược Thủy bây giờ đang rơi vào tình cảnh bị chèn ép, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ông ta lấy đâu ra tư cách diễu võ dương oai trước mặt Chung Lương chứ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.