Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1149 chữ

Khi hai người chọn ảnh chụp mới hiểu được vì sao ở trên mạng Dương Thần lại có danh tiếng tốt. Kỹ thuật chụp ảnh của anh đúng là rất tuyệt, mỗi tấm ảnh đều thểhiện vô cùng hoàn mỹ, khiến cho Tô Nghênh Hạ rơi vào tình cảnh vô cùng bối rối, không biết cái nào đẹp hơn.

"Làm sao giờ, tấm nào em cũng muốn treo trong nhà hết." Tô Nghênh Hạ bối rối nhìn Hàn Tam Thiên.

"Hay là làm thành giấy dán tường, dán hết tất cả các bức tường trong nhà?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Tô Nghênh Hạ liên tục lắc đầu, tuy có rất muốn làm như vậy, nhưng thế thì quá khoa trương rồi. Nhỡ khách đến nhà nhìn thấy thì sẽ ngượng ngùng đến đâu chứ.

Trong khi hai người chọn ảnh, Dương Thần trò chuyện với Từ Đồng ở quầy

rượu.

"Anh Thần, tình hình gần đây của cô thế nào rồi?" Từ Đồng hỏi.

Nói đến chuyện này, Dương Thần thở dài, uể oải nói: "Vẫn vậy thôi, hôm qua đến bệnh viện, bác sĩ lại nói với tôi chuyện từ bỏ, có điều..."

Dương Thần chưa nói hết, nhưng Từ Đồng đã biết quyết định của anh rồi. Nhìn

nỗi đau thương không thể che giấu trong mắt Dương Thần, trái tim Từ Đồng có hơi chua xót.

Mẹ nuôi của anh nằm viện đã hơn một năm rồi, trong khoảng thời gian này, Dương Thần gần như đã vét sạch cả tiền tiết kiệm mấy năm qua. Bệnh viện khuyên Dương Thần từ bỏ không chỉ một lần, nhưng với chuyện này, sự cố chấp của anh chưa bao giờ thay đổi.

Không sinh mà nuôi, không biết lấy gì báo đáp.

Đối với Dương Thần mà nói, ơn của mẹ

nuôi đáng cho anh dốc hết tất cả.

"Ô, cuối cùng cũng mở cửa rồi, tôi còn tưởng cái chỗ rách nát này của anh đóng của rồi chứ." Lúc này, một giọng nói khinh thường truyền tới từ phía cửa.

Nhìn thấy người tới, Dương Thần vội vã đứng dậy, đi tới cửa, vẻ mặt cười xòa nói: "Anh Cường, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi mà đến đây?"

Trương Cường, một tên lưu manh lang thang ở vùng này, dưới tay có mấy tên đàn em, chuyên môn thu phí vệ sinh của mấy nhà buôn bán xung quanh đây.

"Sao tôi lại đến, trong lòng anh không biết đếm à? Anh nhìn cái cửa này xem, bẩn đến mức độ nào chứ?" Trương Cường nói.

Vừa dứt lời, đám đàn em đó đã vứt hết rác trong tay mình vào cửa, có chai nước suối, vỏ chuối, bao bì đồ ăn vặt.

Thấy hành động vô lại của đám người này, Dương Thần không biết làm sao, nói: "Anh Cường, tôi cũng đang kẹt tiền, thật sự không có tiền dư, đống rác này tôi tự dọn vậy."

Dương Thần đang cúi người chuẩn bị nhặt rác dưới đất lên thì một tên tóc vàng bên cạnh Trương Cường liền đá thẳng ra một cái.

"Loại việc cỏn con này, sao có thể để người làm ông chủ tự mình ra tay chứ? Bọn tôi làm là được rồi."

Dương Thần ngồi dưới đất, nhìn những người đó nhặt rác về cầm lại trong tay, không kìm được mà nắm chặt tay. Hành vi ngang ngược lưu manh này, anh không chỉ mới gặp một lần, trước kia trong tay

còn dư dả, cho một ít cũng không sao. Nhưng hiện giờ anh thật sự không có tiền dư, hơn nữa hôm qua đi tới bệnh viện lại nộp thêm một phần phí chữa trị, nếu không phải nhận được đơn hàng ngay sau đó, ngay cả cơm anh cũng sắp không có mà ăn nữa rồi.

"Anh Cường, hay là anh cho tôi thêm ít thời gian, thư thả chút, đến khi tôi dư dả rồi tôi đưa anh một lần luôn." Dương Thần nói.

Trương Cường đi tới trước mặt Dương Thần, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Dương Thần, tôi biết trong bệnh viện có một bà

già sống dở chết dở, chết thì chết thôi, anh cần gì phải đắp tiền lên người bà ta nữa? Tôi nghe nói anh cũng không phải con đẻ của bà ta, lãng phí tiền cho bà ta làm gì? Có số tiền này, không bằng hiếu kính tôi nhiều hơn đi, tôi còn có thể bảo đảm bình an cho anh."

"Anh Cường, tôi là do bà ấy nuôi lớn, xin anh tôn trọng chút đi." Dương Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tôn trọng?" Trương Cường tát thẳng vào mặt Dương Thần một cái, khinh thường nhổ một bãi đờm, nói: "Có tiền thì ông đây tôn trọng mày, không có tiền thì mày chỉ là

một con chó thôi. Mẹ nó, còn muốn tạo nể mặt mày, mày là cái thá gì chứ?"

"Anh Cường, anh Thần thật sự không có tiền, anh thư thả cho anh ấy đi. Đến khi anh ấy có tiền rồi nhất định sẽ đưa anh mà." Từ Đồng vẻ đau lòng nói.

Trương Cường nhìn thấy cặp chân dài dưới chiếc quần short kia của Từ Đồng, liếm môi nói: "Cô muốn giúp ông chủ của cô không?"

Thấy ánh mắt không có ý tốt của Trương Cường, Từ Đồng theo bản năng mà lại từng bước, nói: "Tôi... Tôi cũng không có

tiên."

"Không có tiền cũng dễ nói mà, chỉ cần có chịu theo tôi, hôm nay tôi sẽ không làm khó anh ta, sao nào?" Trương Cường đi đến bên người Từ Đồng, hít vào một hơi thật mạnh, tiếp tục nói: "Cô em dùng nước hoa gì vậy, mùi hương mê người như thế, sáng sớm đã kích thích dục vọng anh đây nổi lên rồi."

"Anh Cường, chuyện này không liên quan đến cô ấy, cô ấy là người đi làm thôi, anh đừng làm khó cô ấy." Dương Thần nói.

Trương Cường nhìn Dương Thần một cái

vẻ mất kiên nhẫn, trợn mắt nói: "Dương Thần, hôm nay một là mày đưa tiền, hai là để cô em này cùng bọn tao đi uống rượu. Nếu không thì cái chỗ rách nát này của mày đừng hòng mà mở cửa nữa. Hôm nay tao đập nát hết đồ trong tiệm của này, đống ảnh đó cũng mất không ít tiền đền đâu nhỉ? Mày nghĩ cho kỹ đi."

"Anh Cường, anh muốn ép chúng tôi đến đường cùng sao?" Ánh mắt Dương Thần đột nhiên trở nên nham hiểm. Đối với anh khi không còn đường nào để đi, biểu hiện sự hèn nhát chẳng có tác dụng gì cả, cho nên anh chỉ có thể thử làm cho thái độ của mình cứng rắn lên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.