Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1168 chữ

Sau khi nhà họ Thiên tuyên bố tin tức về hội từ thiện, giới kinh doanh của cả thành phố Thiên Vân bắt đầu rục rịch. Vì một loạt hành vi ăn to nuốt vội của công ty nhà họ Tô, bọn họ đều lo mình bị nhà họ Tô nhắm vào, nên lúc này có thể lấy lòng nhà họ Thiên, đối với bọn họ mà nói, chính là một cơ hội để tự bảo vệ mình. Vô số người liều mình luồn cúi muốn giành được vé vào hội từ thiện.

Trong phòng tổng thống khách sạn Bán Đảo, Thích Y Vân không đeo kính mắt, dù mặc một đồ trắng cũng vẫn lộ ra vẻ rực rỡ chói lọi, sự xinh đẹp của cô ta là toát ra từ cốt tủy, nhíu mày hay tươi cười, nhất cử

nhất động, không có phút nào không làm lòng người rung động, khiến người ta say đắm.

"Đối với anh mà nói, phiếu tham gia vào hội từ thiện không phải là việc khó đâu nhỉ." Thích Y Vân nói với Đông Hạo.

Thấy sự thay đổi của Thích Y Vân, trong lòng Đông Hạo vô cùng khó chấp nhận, bởi vì gã không muốn những người đàn ông khác nhìn thấy mặt này của tiểu thư. Nhưng chuyện Thích Y Vân muốn làm, gã không có tư cách ngăn cản.

Nếu Thích Y Vân tham gia hội từ thiện thì

nhất định sẽ gây tiếng vang, sẽ có rất nhiều ánh mắt háo sắc dừng lại trên người Thích Y Vân, quan trọng hơn là, Đông Hạo biết cô ta vì ai mới đi.

"Tiểu thư, kiểu hội từ thiện này đối với cô mà nói có ý nghĩa để tham gia không?" Đông Hạo nói.

"Có ý nghĩa hay không, anh có tư cách định nghĩa giúp tôi sao? Từ khi nào chuyện tôi muốn làm lại còn cần anh đồng ý vậy?" Thích Y Vân không hài lòng, lạnh giọng nói.

Đông Hạo cúi đầu, nói: "Tiểu thư, Đông

Hạo không có ý này, giờ cô không phải là người trong giới kinh doanh của thành phố Thiên Vân, đi tham gia hội từ thiện sẽ dễ bị người ta hiểu lầm."

"Anh cảm thấy bọn họ sẽ xem tôi như gái hồng lâu?" Thích Y Vân cười nói.

"Đi làm đi, tôi không phải đang thương lượng với anh mà là mệnh lệnh." Thích Y Vân nói với giọng điệu cương quyết.

"Vâng." Đông Hạo cúi đầu ra khỏi phòng.

Thích Y Vân đi vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân quyến rũ xinh đẹp trong gương. Đã nhiều năm vậy rồi, cô chưa bao giờ thử cuộc sống được tháo kính mắt ra.

"Cũng đến lúc phải thay đổi trạng thái của cô rồi, đã đeo kính sống nhiều năm như vậy, hẳn là cô rất uất ức. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho người đời chứng kiến vẻ đẹp của cô." Thích Y Vân tự nói với bản thân mình trong gương.

"Vâng." Đông Hạo cúi đầu ra khỏi phòng.

Thích Y Vân đi vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân quyến rũ xinh đẹp trong gương. Đã nhiều năm vậy rồi, cô chưa bao giờ thử cuộc sống được tháo kính mắt ra.

"Cũng đến lúc phải thay đổi trạng thái của cô rồi, đã đeo kính sống nhiều năm như vậy, hẳn là cô rất uất ức. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho người đời chứng kiến vẻ đẹp của cô." Thích Y Vân tự nói với bản thân mình trong gương.

người đều vô cùng vui vẻ.

"Anh Tam Thiên, chị Nghênh Hạ, hai người tới sớm quá đó." Từ Đồng vừa mở cửa, vẻ mặt tươi cười nói.

Ở nhà Tô Nghênh Hạ đã rất nóng lòng rồi, thậm chí hôm nay ngay cả chạy bộ buổi sáng cũng không đi nữa, nếu không phải Hàn Tam Thiên cản lại, chưa đến bảy giờ cô đã định ra cửa rồi.

"Từ Đồng, cô lại còn học được cách trêu chọc người khác rồi à, đây không phải là hành vi tốt đâu nha." Tô Nghênh Hạ nói.

Trong lòng Từ Đồng vô cùng hâm mộ tình cảm của hai người, bởi vì cô hiểu rõ đoạn đường này không hề dễ dàng. Ngày đó khi Tô Nghênh Hạ để Hàn Tam Thiên quỳ một gối xuống, nói ra ba chữ "tôi đồng ý", Từ Đồng đã đỏ hoe cả viền mắt. Tình cảnh ấy nhất định sẽ khiến cô khắc ghi cả

đời.

"Chị Nghênh Hạ, em không phải trêu chọc chị đâu, mà là hâm mộ chị đó." Từ Đồng nói.

"Vì sao mấy người lại chọn đặt phòng làm việc ở đây? Hẻm nhỏ này cũng không có

mấy người mà." Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi. Ngõ hẻm vắng vẻ, rất hiếm có người xuất hiện ở đây. Khu vực như thế này mà dùng vào việc buôn bán chắc chắn là chỉ có đường chết.

"Vì tiền thuê nhà rẻ, hơn nữa bọn tôi cũng nhận hàng trên mạng mà, cho nên yêu cầu đối với khu vực vị trí không cao. Dù sao tôi cũng dựa vào tay nghề để kiếm cơm." Lúc này vừa hay Dương Thần đi tới cửa phòng làm việc, nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên gật đầu, đi theo Dương Thần cùng vào trong.

Diện tích không lớn, bày rất nhiều thành phẩm, có vẻ hơi hỗn loạn, hoàn toàn không thể so sánh với những cửa hàng áo cưới khác. Nếu không phải danh tiếng của Dương Thần ở trên mạng tốt, với mặt tiền của hàng như vậy, có lẽ rất khó có thể buôn bán thành công.

"Có hơi bừa bộn, để hai người chê cười rồi." Dương Thần ngại ngùng nói.

"Nếu trước đây tôi biết phòng làm việc của anh là như thế này, tôi chắc chắn sẽ không chọn anh." Hàn Tam Thiên nói

thẳng.

Dương Thần rất xấu hổ, điều kiện thế này đúng là rất khó đem tới ấn tượng tốt cho người ta, nhưng do cuộc sống bức ép, gây dựng sự nghiệp cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

"Tôi thấy danh tiếng trên mạng của anh rất tốt, việc làm ăn chắc là không tệ nhỉ? Sao không đổi một nơi khác chứ?" Tô Nghênh Hạ khó hiểu hỏi.

Dương Thần cười, không hề giải thích, nhưng Hàn Tam Thiên lại phát hiện biểu cảm của Từ Đồng hơi thay đổi, hình như

là Dương Thần có điều gì khó nói.

Chuyện mà đối phương không muốn đề cập tới tất nhiên Hàn Tam Thiên cũng sẽ không hỏi nhiều.

"Tất cả ảnh chụp đều đã chỉnh sửa rồi, hai người chọn thử xem, xem cái nào đóng khung dựng lên, cái nào dùng để trang trí, cũng có thể làm mấy thứ đồ trang sức nhỏ." Dương Thần nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.