Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1224 chữ

Lúc Hàn Tam Thiên ra khỏi biệt thự, một chiếc xe màu đen đang dùng bên ngoài biệt thự lập tức lái đi, cửa kính xe màu đen sẫm, thế nên không thể nhìn rõ người bên trong là ai.

“Tam Thiên, chiếc xe này hình như có vấn đề, lúc tôi đến thì nó đã đỗ ở đấy rồi.” Mặc Dương nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: “Cứ mặc kệ nó đi, đến bệnh viện trước đã.”

Người ngồi trên chiếc xe vừa mới lái đi kia, chính là Văn Lương. Lúc ông ta nhìn thấy Hàn Tam Thiên còn sống đi ra khỏi

biệt thự, trái tim lập tức rơi xuống vực sâu. Hàn Tam Thiên không chết, đối với ông ta mà nói đúng là một tai họa ngầm cực lớn. Văn Lương không trông chờ vào việc bản thân sẽ được Thân Ông bảo vệ, bởi vì ông ta biết rõ mình chỉ là một quân cờ bị người khác lợi dụng mà thôi.

“Lục Huân, cái thằng vô dụng này, Hàn Tam Thiên rơi vào tay mày lâu như vậy, mày lại không thể giết được nó, không phải là đang hại tạo sao?” Văn Lương nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, lập tức nói với tài xế: “Đến sân bay, tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức.”

Trên đường đến bệnh viện, Tô Nghênh Hạ âm thầm lau nước mắt không ngừng. Cô không đành lòng nhìn Hàn Tam Thiên bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng cho dù cô đã kiềm chế bản thân không nên nhìn nhưng vẫn không thể nào nhịn được.

“Anh không sao, yên tâm đi.” Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.

Mặc Dương khẽ mỉm cười, an ủi Tô Nghênh Hạ: “Em dâu, em đừng khóc. Nếu em mà còn tiếp tục khóc nữa, cậu ta sẽ đau lòng chết mất. Nỗi đau về thể xác đã

là gì, đau lòng mới là đau đớn nhất.”

Hàn Tam Thiên vuốt ngực mình, chân thành tha thiết nói: “Hay em thương hại anh đi, đừng khiến anh cảm thấy đau đớn nữa.”

Tô Nghênh Hạ cố gắng lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều, nước mắt cứ tuôn ra giống như nước sông Hoàng Hà tuôn trào lúc vỡ đê.

“Em không khóc, không khóc nữa.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Khóc nữa là không còn xinh đẹp đâu đó.”

Hàn Tam Thiên cười nói.

“Vâng.” Tô Nghênh Hạ liên tục gật đầu, cắn răng kiên cường, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc òa lên.

“Thật sự xin lỗi, là em vô dụng, em rất muốn bản thân không khóc, em thật sự muốn kìm nén, nhưng... nhưng em không làm được.” Tô Nghênh Hạ suy sụp nói.

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, hốc mắt lửng đỏ, anh nói: “Không sao, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Mặc Dương ngồi trên ghế thở dài thườn

thượt. Tình cảm vợ chồng tốt như vậy, trước kia ông cũng từng có, chỉ tiếc ông đã đưa ra lựa chọn khác, thế nên kết quả cuối cùng cũng khác đi.

Lúc trước, ông khờ khạo cho rằng chỉ cần rời khỏi giang hồ là có thể yên ổn sống nốt đời này, nhưng sự thật đã dạy cho ông một bài học đẫm máu, đồng thời cũng không thể nào bù đắp lại.

Nếu lại cho Mặc Dương một cơ hội để lựa chọn, ông tuyệt đối sẽ không rửa tay chậu vàng, ông sẽ giống như Hàn Tam Thiên - khiến bản thân càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, chỉ khi nào có bản lĩnh lớn

mạnh thì mới có tư cách bảo vệ người phụ nữ của mình.

“Tam Thiên, tên Thập Nhị này không đơn giản đâu. Nếu không nhờ cậu ta, chuyện lần này e là sẽ không giải quyết một cách dễ dàng như vậy.” Mặc Dương lên tiếng nhắc nhở Hàn Tam Thiên. Đạo Thập Nhị ra mặt xoay chuyển cục diện, chắc chắn là nhờ thân phận của anh ta trước đây. Có thể khiến Lục Phong sợ mất mật như vậy, Mặc Dương thật sự không nghĩ ra rất cuộc trước kia Đạo Thập Nhị đã làm gì.

Hàn Tam Thiên cũng nhìn ra được sự sợ hãi của Lục Phong đối với Đao Thập Nhị,

nhưng anh đã từng nói, nếu đã lựa chọn tin tưởng Đạo Thập Nhị thì sẽ không nghi ngờ anh ta.

“Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đấy, tôi tin tưởng anh ta.” Hàn Tam Thiên nói.

Mặc Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đến bệnh viện, bởi vì vết thương của Hàn Tam Thiên là do người gây ra, dây mơ rễ má của chuyện này cũng không tầm thường, thế nên Mặc Dương phải tốn chút tiền để tạo dựng quan hệ, từ đó mới có thể khiến bệnh viện giấu nhẹm chuyện

này đi.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Tam Thiên xem thời sự buổi sáng, bản tin đang phát trực tiếp chuyện đêm hôm qua nhà họ Lục rò rỉ khí ga dẫn đến phát nổ, cha con nhà họ Lục chôn mình trong biển lửa, chỉ còn lại hai thi thể bị đốt cháy đến biến dạng. Chuyện này được cho là sự cố, khiến cho không ít người dân trên đảo Cơ Nham cảm thán không ngừng, dù sao nhà họ Lục cũng là kẻ có tiền nổi tiếng nhất đảo Cơ Nham, không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn này, hai cha con đều chết hết.

| Lúc Tô Nghênh Hạ nhìn thấy tin tức này,

biết đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Với lại cô cũng không yếu ớt như Hàn Tam Thiên nghĩ. Lục Huân tra tấn Hàn Tam Thiên như thế, cho dù đứng trên quan điểm của Tô Nghênh Hạ, cô cảm thấy gã có chết cũng chưa hết tội.

“Anh ăn táo đi.” Tô Nghênh Hạ gọt một quả táo, đưa cho Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên giơ đôi tay đang bị băng bó kín mít lên, bất đắc dĩ nói: “Hay là, đi nhà vệ sinh trước được không?”

Tô Nghênh Hạ lập tức đỏ mặt cúi đầu. Nói tới lần tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người bọn họ, phải nói từ chuyện tối hôm qua Hàn Tam Thiên muốn đi nhà vệ sinh, Tô Nghênh Hạ đã tự tay giúp đỡ, không sót một bước nào. Tuy rằng đã được “trải nghiệm” một lần, nhưng chuyện này đối với Tô Nghênh Hạ mà nói vẫn rất ngượng ngùng, cô quả thực rất khó để chấp nhận.

“Anh nhịn thêm đi.” Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, nói: “Anh không nhịn nổi nữa rồi, nhịn đến nỗi

bị bệnh luôn thì phải làm sao bây giờ?”

“Đừng có dọa em, chuyện nhỏ như vậy sao có thể nhịn đến nỗi bị bệnh được chứ.” Tô Nghênh Hạ nói với vẻ oán trách, nhưng vẫn đứng dậy, chuẩn bị đỡ Hàn Tam Thiên tới nhà vệ sinh.

Khẩu xà tâm phật, có lẽ là để miêu tả dáng vẻ của Tô Nghênh Hạ lúc này.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.