Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 925 chữ

Lục Phong nghiến răng nghiến lợi, nói: “Sao nó có thể giết tôi được, cậu đừng có mà khinh người quá đáng.”

“Khinh người quá đáng?” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn Lục Phong, sau đó nói: “n oán của tôi và gã, chẳng qua chỉ là chiếc vòng cổ Vĩnh Hằng mà thôi. Hơn nữa tôi đã quang minh chính đại đấu giá được nó. Nhưng mà mấy người lại cảm thấy bản thân bị mất mặt, vì vậy bắt tôi lại. Rốt cuộc ai mới là người khinh người quá đáng?”

“Chuyện này là nhà họ Lục chúng tôi quá đáng. Nhưng cậu kêu Lục Huân giết tôi, cậu cũng quá coi thường tình cảm giữa cha con chúng tôi rồi.” Lục Phong kiên định nói.

Một tiếng loảng xoảng vang lên.

Một thanh dao găm đặt ở trước mặt Lục Huân. Lúc Lục Phong nhìn thấy đôi tay máu thịt lẫn lộn của Lục Huân vươn tới, sắc mặt của ông ta ngay lập tức thay đổi.

“Lục Huân, con định làm gì? Ba chính là ba của con đó.” Lục Phong quát lớn.

Gương mặt Lục Huân trở nên u ám, nếu giết Lục Phong thì gã mới được sống sót, vậy gã cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Ba đừng trách con. Ba đã già sắp chết rồi, không sống được mấy năm nữa đâu. Nhưng con lại không như vậy, con còn rất trẻ, con còn muốn nối dõi tông đường cho nhà họ Lục nữa. Nếu ba ở trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho con kết hôn sớm một chút.” Vừa dứt lời, một tay Lục Huân cầm lấy dao găm, một tay ôm Lục Phong vào trong lòng, ôm rất chặt.

Ánh mắt Lục Phong lộ ra vẻ không thể nào tin nổi. Cảm giác đau đớn ở ngực đã nói cho ông ta biết - Lục Huân đã xuống tay với ông ta, không hề mảy may do dự.

" Con... Con..."

Lục Huân đẩy Lục Phong ra, không thèm nhìn người ba đã ngã xuống vũng máu, cúi đầu nói với Hàn Tam Thiên: “Tôi đã làm theo những gì cậu nói, bây giờ cậu có thể thả tôi ra rồi chứ.”

“Tao nói có thể cho mày một cơ hội. Bây giờ chỉ cần mày đánh thắng được Đao

Thập Nhị là có thể rời đi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Lục Huân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên, Đạo Thập Nhị chính là thần chết trong miệng Lục Phong, gã làm sao có thể đánh thắng được Đạo Thập Nhị chú.

“Mày chơi tao!” Lục Huân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không sai, tao đang chơi đùa với mày đấy. Từ giây phút mày bắt Tô Nghênh Hạ đi, mày đã được định sẵn là phải chết, ai cũng không cứu được mày.” Hàn Tam

Thiên lạnh lùng nói.

Đao Thập Nhi đi đến trước mặt Lục Huân, nói: “Có muốn tạo cho mày cơ hội để phản kháng không?”

Lục Huân cảm nhận được áp lực đến từ cơ thể khổng lồ của Đạo Thập Nhị, vẻ mặt chứa đầy tuyệt vọng dập đầu với Hàn Tam Thiên, nói: “Xin cậu đừng giết tôi. Nếu tôi chết cậu cũng không có lợi lộc gì. Nhà họ Lục chúng tôi rất có danh tiếng ở đảo Cơ Nham. Nếu tôi chết, chắc chắn sẽ gây ra chấn động rất lớn, chẳng lẽ cậu không sợ phiền toái tìm đến của sao? Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi có thể giúp cậu

che giấu cái chết của Lục Phong.”

“Cái chết của Lục Phong? Ông ta là do mày giết, có liên quan gì đến tao chứ, vì sao phải che giấu giúp tao?” Hàn Tam Thiên cười lạnh, hai tay chống sô pha.

Lâm Dũng thấy thế, vội vàng hỗ trợ đỡ Hàn Tam Thiên dậy.

Hàn Tam Thiên tiếp tục nói: “Trên đời này, không ai có thể tổn thương Tô Nghênh Hạ, bất cứ ai đều không được!”

“Cho dù là ai cũng đều phải chết.”

Có Lâm Dũng đỡ, Hàn Tam Thiên chậm rãi đi tới cửa biệt thự.

Lục Huân hoảng hốt nhìn anh rời đi, không ngừng lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không hề dừng lại một phút một giây nào. Bởi vì trong lòng Hàn Tam Thiên, không có bất cứ thứ gì có thể giúp Lục Huân thoát chết.

“Anh Đào à, anh thả tôi đi, cầu xin anh, tôi cho anh toàn bộ tài sản của nhà họ Lục được không.” Gọi Hàn Tam Thiên không được, Lục Huân chỉ có thể cầu xin Đao Thập Nhị.

Ánh mắt Đạo Thập Nhị lạnh như băng nhìn Lục Huân, nói: “Đối với loại người như mày, mày không thể nào hiểu nổi tình cảm mà anh ấy dành cho Tô Nghênh Hạ đâu. Lúc mày chạm tới điểm mấu chốt này thì đồng nghĩa với việc mạng sống của mày đã bắt đầu đếm ngược rồi. Cho dù là kẻ nào thì cũng không thay đổi được kết cục này đâu.”

Nói xong, Đạo Thập Nhị bóp cổ Lục Huân, nhấc gã lên giữa không trung.

Lúc Lục Huân đang giãy dụa ở giữa

không trung, những hình ảnh trước kia hiện lên trong đầu như đèn Marquee. Nếu muốn tìm một việc khiến gã hối hận nhất cuộc đời này thì có lẽ chính là đắc tội với Hàn Tam Thiên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.