Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1108 chữ

Sau khi Lục Huân nhận một cú điện thoại, vẻ mặt liền giật mình, khách sạn không có ai, sao lại không có ai chứ, thông tin địa chỉ gã điều tra ra được tuyệt đối không sao, sao có thể không tìm thấy người.

Nguyên nhân duy nhất, chính là nhất định Hàn Tam Thiên đã sớm đoán được gã sẽ ra tay với Tô Nghênh Hạ nên đã sớm sắp xếp Tô Nghênh Hạ rời khỏi.

"Không ngờ rằng thằng phế vật như mày cũng rất thông minh, đã sớm sắp xếp giấu cô ta đi, nhưng có ích sao?" Lục Huân

phất tay, hơn hai mươi gã đàn ông cao to cường tráng đồng loạt đi về phía Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên đánh nhau rất giỏi, nhưng có câu châm ngôn là song quyền khó địch bốn tay, đối mặt nhiều đối thủ như vậy, tỷ lệ Hàn Tam Thiên phản kháng thành công cực kỳ nhỏ, đây cũng là chuyện anh không nghĩ tới, Lục Huân, vậy mà lại chuẩn bị nhiều người như vậy.

Có lẽ việc này là do Thân Ông tiết lộ cho Văn Lương, Văn Lương nhắc nhở người

nhà họ Lục nên bọn họ mới sắp xếp như vậy.

"Mày chủ động giao di động ra, hay là sau khi bị người của tao đánh một trận, tự tạo đi lấy." Lục Huân vừa cười vừa nói, hiện tại Hàn Tam Thiên giống như một con kiến trong tay gã, có thể tùy gã trêu đùa, loại khoái cảm báo thù này khiến Lục Huân rất sảng khoái.

"Vô ích thôi, trong điện thoại của tôi không có bất kỳ thông tin nào." Hàn Tam Thiên

nói.

"Mày xem tạo như trẻ con ba tuổi mà đùa giỡn hả, cô ta là người phụ nữ của mày, sao mày lại không có số điện thoại của cô ta." Lục Huân cười lạnh nói.

Hàn Tam Thiên lấy điện thoại ra, ném cho Lục Huân.

Sau khi Lục Huân mở điện thoại, quả thực bên trong không có bất kỳ tin tức gì, danh sách liên lạc không có một người nào, ngay cả lịch sử trò chuyện cũng không có,

điều này khiến Lục Huân tức đến nổ tung.

"Mày vậy mà lại xóa hết tất cả số." Lục Huân nghiến răng nghiến lợi nói, gã cực kỳ cấp bách muốn có được trái tim của Tô Nghênh Hạ, thậm chí đã sớm nghĩ kỹ đùa giỡn Tô Nghênh Hạ trước mặt Hàn Tam Thiên thế nào, mà Hàn Tam Thiên thì quỳ xuống cầu xin gã ra sao, nhưng hiện tại không tìm thấy Tô Nghênh Hạ, tất cả kế hoạch của gã đều phá sản.

"Chút trò vặt đó của mày, nếu tạo không đoán ra, chẳng phải ngu xuẩn giống như

mày sao." Hàn Tam Thiên cười nói.

"Ngu xuẩn? Mày có tư cách gì mắng tạo ngu xuẩn, bây giờ mày nằm trong tay tao, tao muốn dạy dỗ mày thế nào cũng được." Mặt Lục Huân u ám, dứt lời, gã nói với những thuộc hạ kia: "Đánh cho tao, chừng nào hỏi được số điện thoại thì ngừng, người phụ nữ này, Lục Huân tạo nhắm trúng rồi."

Hơn hai mươi người, tuy rằng Hàn Tam Thiên cố gắng hết sức phản kháng nhưng không chống lại nỗi tấn công của bọn họ,

nhanh chóng nằm dưới đất.

Lục Huân dùng tư thái cao ngạo đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cười lạnh nói: "Xem bộ dạng mày bây giờ đi, khác gì con chó chết không, sao lại không lấy kiêu ngạo trên hội đấu giá ra."

Sau khi Lục Huân nói xong thì ngồi xổm xuống, túm tóc Hàn Tam Thiên, tiếp tục cười nhạo nói: "Bây giờ mày còn vốn liếng để phách lối không?"

Hàn Tam Thiên vừa há mồm, khóe miệng

đã tràn ra máu tươi, nói: "Chơi chết tạo, tạo không chết, mày sẽ chết rất thê thảm."

Dứt lời, Hàn Tam Thiên lại cười, cười đến mức khiến người ta không rét mà run.

Lục Huân đập mạnh đầu Hàn Tam Thiên xuống sàn, phát ra tiếng cốp, gã đứng dậy, đạp lên đầu Hàn Tam Thiên: "Con mẹ nói mày thật sự coi mình là thứ gì, đây là đảo Bedrock, là địa bàn của Lục Huân tạo, cho dù giết chết mày thì sao."

"Lục Huân, tôi khuyên cậu tốt nhất là giết

cậu ta đi, nếu không cậu ta sẽ báo thù." Văn Lương ở bên cạnh khuyên, đó là điều người thần bí trong điện thoại nhắn nhủ, nếu có thể mượn tay Lục Huân để làm thì không còn gì tốt hơn.

Lúc tước Lục Phong cũng đã nói có thể báo thù giúp Lục Huân, nhưng không thể gây ra tai nạn chết người, đó cũng là ranh giới cuối cùng của ông ta, sau này nhà họ Lục còn phải dựa vào Lục Huân kế thừa, nếu trong tay dính mạng người, chuyện này dù sao cũng là quả bom hẹn giờ, có lẽ hiện tại có thể giấu giếm chuyện này,

nhưng ai dám chắc sự việc sẽ không bại lộ chứ? Hơn nữa Hàn Tam Thiên biểu hiện ra tài lực trên hội đấu giá, nhất định sau lưng anh cũng có một gia tộc thế lực rất mạnh, anh chết ở đây, một khi gia tộc sau lưng anh điều tra ra chuyện này, củ khoai nóng bỏng tay này có thể sẽ hại toàn bộ nhà họ Lục.

"Văn Lương, ở đây không có chỗ cho ông nói chuyện, ông mau cút đi, nếu không kết cục của ông cũng sẽ giống phế vật này." Lục Phong nói với Văn Lương.

Văn Lương nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, không tận mắt thấy Hàn Tam Thiên chết, sao ông ta có thể yên tâm được, nhưng thái độ hiện tại của Lục Phong, nếu ông ta không đi, có lẽ thật sự sẽ không đi được nữa.

"Tôi cũng muốn tốt cho hai người thôi." Sau khi Văn Lương nói xong, xoay người ra khỏi biệt thự.

Đợi đến khi Văn Lương rời khỏi, Lục Phong nhắc nhở Lục Huân: "Đừng quên

cha đã nói gì với con, con muốn chơi thế nào cũng được, nhưng không thể xảy ra tai nạn chết người."

Quả thực trong lòng Lục Huân hận không thể giết Hàn Tam Thiên, nhưng bây giờ gã sẽ không làm thế, ít nhất trước khi tìm thấy Tô Nghênh Hạ, gã sẽ nhịn phần xúc động này xuống.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.