Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1015 chữ

"Nếu tôi ăn xong bữa Hồng Môn Yến này, ông có biết sẽ có hậu quả thế nào không?" Hàn Tam Thiên nói.

Không đợi Văn Lương nói chuyện, Hàn. Tam Thiên đã bước vào biệt thự, không phải không trốn, là căn bản không trốn được.

Văn Lương lau mồ hôi lạnh trên trán, ông ta chưa từng tiếp xúc với người thanh niên khiến người ta e ngại như vậy, khí tràng của anh vô cùng mạnh, chỉ một câu nói đã có thể khiến người ta cực kỳ áp lực.

Cho dù anh rơi vào trong tay Lục Huân, Văn Lương cảm thấy nếu anh không chết, vậy thì nhà họ Lục, kể cả ông ta, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ xong đời.

"Hy vọng đây chỉ là ảo giác." Văn Lương tự an ủi mình, sau đó bước lên cùng Hàn Tam Thiên.

Nơi này là biệt thự nhà họ Hàn, giờ phút này trong biệt thự, hai người Lục Phong và Lục Huân đã ngồi trong phòng khách, trừ việc đó ra, còn có hơn hai mươi tên đàn ông dáng người cường tráng cao to, vừa nhìn đã biết là thuộc hạ.

Lúc chuông cửa vang lên, Lục Huân nhướng mày trầm giọng nói: "Đến rồi."

Sau khi người làm mở cửa, Hàn Tam Thiên và Văn Lương tiến vào biệt thự.

Lục Huân đứng dậy, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn

| Hàn Tam Thiên.

"Một mình tôi, cần phô trương vậy sao?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói, xem thái độ của anh, hiển nhiên đã sớm dự liệu

được.

"Thứ ngu xuẩn, còn giả vờ giả vịt với tao, nếu mày sợ, mày có thể biểu hiện ra, tạo sẽ không cười mày đâu." Lục Huân cười lạnh nói.

"Sợ? Nếu tôi sợ thì sao lại đến đây." Hàn Tam Thiên thoải mái ngồi xuống sofa.

Lục Phong cau mày, người thanh niên này

biết rõ đây là một cạm bẫy, vậy mà anh còn dám đến, phần quyết đoán này không đơn giản.

"Cậu đoán được chúng tôi muốn đối phó cậu?" Lục Phong hỏi.

Hàn Tam Thiên liếc nhìn Văn Lương, nói: "Phải, chỉ là tôi rất muốn biết, các người ra điều kiện gì, đáng để ông ta phản bội tôi."

"Hừ, điều kiện? Cậu cũng quá coi thường nhà họ Lục tôi rồi, công ty của Văn Lương muốn phát triển trên đảo Bedrock, nếu không được sự đồng ý của nhà họ Lục tôi,

ông ta nửa bước cũng khó đi, dưới tình huống này, sao ông ta dám giúp cậu." Lục Phong cười nhạo nói, mặc dù Văn Lương

ngay bên cạnh, lời nói của ông ta cũng không cho Văn Lương chút mặt mũi nào, bởi vì trong mắt ông ta, Văn Lương vì sức uy hiếp của nhà họ Lục nên mới không thể không thỏa hiệp, sao ông ta biết Văn Lương nhận được cú điện thoại kia chứ.

"Ông quá đề cao chính mình rồi, Văn Lương, nếu không hay là ông tự nói xem, dù sao chuyện đã tới nước này rồi, còn cần phải giấu giếm sao?" Hàn Tam Thiên nói với Văn Lương.

Văn Lương không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lạnh lẽo của Hàn Tam Thiên, nhìn Lục Phong nói: "Tôi nhận được một cú điện thoại đến từ thủ đô, nhưng tôi không biết ông ta là ai."

Thủ đô?

Chẳng lẽ là lão già Thân ông kia đã thò tay tới đảo Bedrock, điều này khiến Hàn Tam Thiên có chút bất ngờ, nhưng trừ ông ta ra, cũng không còn ai có thể uy hiếp Văn Lương phản bội anh.

"Nói như vậy, ông phải phải cho nhà họ

Lục tôi mặt mũi?" Lục Phong lạnh giọng nói.

Đối mặt Lục Phong, Văn Lương không sợ hãi chút nào, thị trường đảo Bedrock với ông ta hôm nay mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, sợ Lục Phong không có chút ý nghĩa nào.

"Đúng vậy, tôi không sợ nhà họ Lục, bởi vì ông ta đáng để sợ hãi hơn, nhà họ Lục trong mắt ông ta, e rằng cũng chỉ là một thằng hề trong gánh xiếc mà thôi." Văn Lương nói.

Những lời này khiến Lục Phong tức giận

đứng bật dậy, dám xem nhà họ Lục như tôm tép nhãi nhép, loại nói năng ngông cuồng này với ông ta mà nói là sỉ nhục.

"Văn Lương, ông nói chuyện cẩn thận một chút, nếu không hôm nay tôi sẽ khiến ông không thể rời khỏi biệt thự nhà họ Lục." Lục Phong uy hiếp.

Văn Lương cười nhạt một tiếng, nói: "Mấy người ở thủ đô kia có bao nhiêu năng lực, tôi nghĩ có lẽ ông rất rõ ràng, nếu ông không tin có thể thử xem."

Vẻ mặt Lục Phong càng dữ tợn, nhưng hai chữ thủ đô này lại khiến ông ta có

phẫn nộ như không dám rút ra, lỡ như địa vị của đối phương thật sự rất lớn, chưa chắc loại rắn rít địa phương như nhà họ Lục không bị đánh trúng bảy tấc.

"Cha, hôm nay là báo thù giúp con, sao cha lại nhắc tới chuyện khác." Lúc này Lục Huân mở miệng nói.

Lục Phong hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lục Huân bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cười nhạo nói: "Thứ phế vật, bây giờ mày rơi vào tay tao, muốn biết mình sẽ có kết cục gì không?"

"Anh muốn thế nào?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Trò hay vẫn chưa bắt đầu, chờ sau khi người phụ nữ của mày tới, tao sẽ cho mày biết tao muốn làm gì." Lục Huân vừa cười vừa nói.

Lúc này, đã có một đám người đi tới khách sạn, tuân lệnh bắt Tô Nghênh Hạ đến biệt thự nhà họ Lục, nhưng Hàn Tam Thiên đã sớm có sắp xếp nên bọn họ đã định trước sẽ uổng công rút lui.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.