Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1428 chữ

Đợi đến khi hai người họ chụp ảnh xong, lúc đi qua Hàn Tam Thiên đang đợi người, người phụ nữ liền nói chuyện với giọng điệu kỳ lạ : “Đã không có tiền còn muốn thể hiện, muốn sĩ diện nhưng không đủ năng lực, như thế cũng không sợ người khác cười chê sao?”

“Người anh em, bộ đồ phục chế này của cầu tiêu hết bao nhiêu tiền, làm ở đâu vậy, kỹ thuật cũng không ra gì, thô kệch như thế, vừa nhìn đã biết là hàng giả” Hắn ta cười cợt nói với Hàn Tam Thiên.

“Nếu cậu đã biết rõ bộ váy cưới này như vậy, bộ váy vợ cậu đang mặc chắc cũng

thuê ở cùng một cửa hàng đi, cậu lát nữa lúc đi trả váy cưới, đi xem thử không phải là sẽ rõ rồi sao.” Hàn Tam Thiên cười cười đáp trả.

“Tôi đương nhiên muốn đi xem sao, những bộ váy cưới vợ tôi đang mặc không phải là đồ đi thuê, mà là mua hết mười mấy vạn tệ đó, so với thứ đồ tai họa của cậu có lẽ đắt hơn rất nhiều đi.” Hắn đắc ý cười nói.

Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu không biết làm sao, lười phí lời với loại người này, như tên hề nhảy nhót, Hàn Tam Thiên cũng không muốn đối phó với hắn ta.

Trong quá trình chụp ảnh, hai người giống như một đôi tình nhân ngọt ngào, bầu không khí trong lúc phối hợp các tư thế chụp ảnh cũng vô cùng ngọt ngào, khiến cho Từ Đồng thân là con gái với nhau cũng ngưỡng mộ không thôi, cô chưa từng có ý định kết hôn nhưng nhìn thấy Hàn Thiên Ngôn và Tô Nghênh Hạ, trong lòng cũng le lói suy nghĩ muốn kết hôn, cô cũng muốn mặc lên mình một bộ váy cưới xinh đẹp, cùng với bạch mã hoàng tử của mình hoàn thành một việc làm ngọt ngào như thế này.

Đúng lúc này, Tô Nghênh Hạ đột nhiên nói với Hàn Tam Thiên: “Hay là anh quỳ xuống, chúng ta chụp một bức đặc biệt di?"

Hàn Tam Thiên không biết Tô Nghênh Hạ muốn làm cái gì, nên theo tự nhiên cố gắng phối hợp, sau khi hai đầu gối quỳ xuống liền hỏi : “Em còn muốn làm cái gì vậy?”

Tô Nghênh Hạ không biết làm sao nói: “Ai cần anh quỳ cả hai đầu gối xuống, có phải là phạm tội gì đâu, đợi sau này anh làm sai rồi, em sẽ bắt anh quỳ bàn giặt.”

Hàn Tam Thiên cười bối rối, nhấc một chân, biến thành động tác quỳ một gối.

Tô Nghênh Hạ giơ tay phải ra, Hàn Tam Thiên không cần nhắc nhở nắm lấy tay cô

Trong lúc này, lông mi Tô Nghênh Hạ hơi hơi run nhẹ, khóe mắt đột nhiên long lanh nhòe lệ.

Hàn Tam Thiên thấy vậy, trong lòng liền lo lắng, sao vô duyên vô cớ lại khóc rồi, lẽ nào do bản thân mình làm gì không đúng sao?

“Anh...”

“Em đồng ý.” Tô Nghênh Hạ cướp lời nói.

Hàn Tam Thiên như bị sét đánh trúng, anh ta cuối cùng đã hiểu Tô Nghênh Hạ đang làm cái gì, đã quỳ một đầu gối xuống rồi, chỉ còn thiếu một chiếc nhẫn mà thôi, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn có thể cảm nhận thấy hình thức cầu hôn.

Hàn Tam Thiên chưa từng nghĩ rằng có thể nghe Tô Nghênh Hạ tự mình nói ra ba chữ này.

Mà bây giờ thật sự đã xảy ra rồi, việc này đối với Hàn Tam Thiên mà nói là không gì có thể so sánh được.

Trong thời khắc này, Tô Nghênh Hạ đã nói ra lời đồng ý thực sự mong muốn cùng Hàn Tam Thiên kết hôn.

Ba năm qua, tình cảm của hai người mặc dù có tiến triển, nhưng suy cho cùng cũng không phải là vợ chồng chân chính, mà bây giờ đây, Hàn Tam Thiên biết được rằng quỹ đạo cuộc đời của anh ta và Tô Nghênh Hạ đã triệt để dung hòa vào với

nhau.

Bắt đầu từ thời khắc này, bọn họ là một cặp vợ chồng chân chính.

“Anh, anh quên mang nhẫn rồi.” Hàn Tam Thiên kích động nói.

Tô Nghênh Hạ gạt dòng lệ nơi khóe mắt, lắc đầu nói: “Em không cần nhẫn, chỉ cần có anh, bất cứ thứ gì em cũng không cần.”

Đầu lông mày Hàn Tam Thiên run nhẹ, ánh mắt lấp lánh, nhịn không được nhắc bổng Tô Nghênh Hạ.

“Ba năm rồi, tất cả mọi nỗ lực của anh trong ba năm này cuối cùng đã có hồi báo, ông trời ơi, tôi Hàn Tam Thiên cả đời này quyết không để Tô Nghênh Hạ chịu một chút tủi thân nào.” Hàn Tam Thiên ngẩng mặt lên trời hét to, mọi tủi thân trong ba năm nay giây phút này đã tan. thành mây khói.

Trong tròn ba năm nay ai có thể hiểu sự ẩn nhẫn chịu đựng của Hàn Tam Thiên mang ý nghĩa gì, anh cũng không tính toán bất cứ áp bức và lăng nhục nào, bị người ta cưỡi lên đầu anh cũng mỉm cười

nghênh đón, anh làm tất cả những điều này đều là vì Tô Nghênh Hạ, mà bây giờ, anh cuối cùng cũng có được thứ mà bản thân mong muốn.

Thế gian trăm hoa đua nở cũng không bằng một nụ cười của em.

Hai người cười trong nước mắt, những trở ngại trong ba năm này đã được màn khóc cười này biến thành hư không.

Từ Đồng len lén lau dòng lệ nơi khóe mắt, cô mặc dù không cách nào hiểu nổi cảm nhận của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, nhưng bầu không khí này khiến cô vô

cùng cảm động.

“Anh Thần, kỳ thực cô ấy rất hạnh phúc.” Từ Đồng nói.

Dương Thần gật đầu, người ngoài đều nói Tô Nghênh Hạ vì một người đàn ông ăn hại ở rể mà bỏ lỡ nhiều cơ hội, nhưng ai có thể biết được, thật ra hạnh phúc của cô ấy người thường cơ bản không thể hiểu nổi.

“Hoặc là cách nhìn của cả Vân Thành này về Hàn Tam Thiên đều sai lầm, lần này chúng ta có cơ hội nhìn thấy Hàn Tam Thiên là con người như thế nào.” Dương

Thần nói, bà chủ nhắc đến hội bán đấu giá, Dương Thần biết bà ta cố tình muốn làm cho Hàn Tam Thiên mất mặt.

Nếu như anh ta không phải là một tên phế vật, vậy thì trong hội bán đấu giá lần này đại khái có thể nhìn thấy bản lĩnh của anh ta.

Lúc này đôi nam nữ lúc nãy đã đến cửa hàng váy cưới, nhìn thấy chiếc váy cưới trong tủ kính đã không còn, tâm trạng cô gái trong giây phút đó vô cùng buồn bã.

Sự thực nói cho cô ta biết rằng, chiếc váy mà cô ta vừa xem lúc nãy đích thực là

hàng thật, nói đó là hàng giả chỉ là tự mình an ủi bản thân mình mà thôi.

“Bà chủ, chiếc váy cưới đó thật sự có người mua mất rồi sao?” Người đàn ông không can tâm hỏi lại bà chủ cửa hàng.

“Đúng vậy, các người đã nhìn thấy sao ?” Bà chủ nói.

Sự thật đã bày ra trước mắt, người đàn ông không thể không gật đầu, bây giờ nghĩ lại những lời nói châm biếm mình đã nói với Hàn Tam Thiên thấy giống như tự vả vào mặt mình.

“Cũng không biết người phụ nữ đó làm sao lại nhìn trúng hắn ta, nghe nói bên nữ là chủ tịch hội đồng quản trị, còn bên nam chỉ là tên ăn bám mà thôi.” Bà chủ nói.

“Tên ăn bám sao?” Nghe thấy những lời này người đàn ông như tìm thấy lại sự tự tin, hắn ta mua chiếc áo cưới đó mặc dù không đắt nhưng là tiền của bản thân hắn, nếu Hàn Tam Thiên thực sự là tên ăn bám thì làm sao mà so sánh được với hắn ta?

“Bà chủ, ý bà nói tiền mua váy cưới là cô gái đó trả?”

“Mặc dù là do anh ta quẹt thẻ, nhưng tiên vẫn là của bên nữ mà.” Bà chủ nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.