Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1166 chữ

Từ Đồng len lén lau dòng lệ nơi khóe mắt, cô mặc dù không cách nào hiểu nổi cảm nhận của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, nhưng bầu không khí này khiến cô vô

cùng cảm động.

“Anh Thần, kỳ thực cô ấy rất hạnh phúc.” Từ Đồng nói.

Dương Thần gật đầu, người ngoài đều nói Tô Nghênh Hạ vì một người đàn ông ăn hại ở rể mà bỏ lỡ nhiều cơ hội, nhưng ai có thể biết được, thật ra hạnh phúc của cô ấy người thường cơ bản không thể hiểu nổi.

“Hoặc là cách nhìn của cả Vân Thành này về Hàn Tam Thiên đều sai lầm, lần này chúng ta có cơ hội nhìn thấy Hàn Tam Thiên là con người như thế nào.” Dương

Thần nói, bà chủ nhắc đến hội bán đấu giá, Dương Thần biết bà ta cố tình muốn làm cho Hàn Tam Thiên mất mặt.

Nếu như anh ta không phải là một tên phế vật, vậy thì trong hội bán đấu giá lần này đại khái có thể nhìn thấy bản lĩnh của anh ta.

Lúc này đôi nam nữ lúc nãy đã đến cửa hàng váy cưới, nhìn thấy chiếc váy cưới trong tủ kính đã không còn, tâm trạng cô gái trong giây phút đó vô cùng buồn bã.

Sự thực nói cho cô ta biết rằng, chiếc váy mà cô ta vừa xem lúc nãy đích thực là

hàng thật, nói đó là hàng giả chỉ là tự mình an ủi bản thân mình mà thôi.

“Bà chủ, chiếc váy cưới đó thật sự có người mua mất rồi sao?” Người đàn ông không can tâm hỏi lại bà chủ cửa hàng.

“Đúng vậy, các người đã nhìn thấy sao ?” Bà chủ nói.

Sự thật đã bày ra trước mắt, người đàn ông không thể không gật đầu, bây giờ nghĩ lại những lời nói châm biếm mình đã nói với Hàn Tam Thiên thấy giống như tự vả vào mặt mình.

“Cũng không biết người phụ nữ đó làm sao lại nhìn trúng hắn ta, nghe nói bên nữ là chủ tịch hội đồng quản trị, còn bên nam chỉ là tên ăn bám mà thôi.” Bà chủ nói.

“Tên ăn bám sao?” Nghe thấy những lời này người đàn ông như tìm thấy lại sự tự tin, hắn ta mua chiếc áo cưới đó mặc dù không đắt nhưng là tiền của bản thân hắn, nếu Hàn Tam Thiên thực sự là tên ăn bám thì làm sao mà so sánh được với hắn ta?

“Bà chủ, ý bà nói tiền mua váy cưới là cô gái đó trả?”

“Mặc dù là do anh ta quẹt thẻ, nhưng tiên vẫn là của bên nữ mà.” Bà chủ nói.

“Bà chủ bà nói không sai đâu, tên đó vừa nhìn là biết là cái đồ không ra gì, sao có thể là người có tiền, có điều tôi cũng không ngờ rằng anh ta lại có thể hèn hạ như vậy, đi ăn bám vào phụ nữ.” Người đàn ông cười nói.

“Đúng rồi tôi trước đây có nói với các người về hội bán đấu giá đó, anh ta có lẽ cũng muốn tham gia, hơn nữa còn khoác lác rằng muốn đấu giá được sợi dây chuyền vĩnh hằng, đến lúc đó nếu các

| người muốn xem kịch hay, có thể đi xem xem sao.” Bà chủ biết đây là lòng đố kỵ nhỏ nhen của phụ nữ, cho nên mới dẫn dắt bọn họ đặc biệt thăm dò về chuyện này, thế là bà ta liền nhắc đến hội bán đấu giá, thêm vài người đi xem chuyện náo nhiệt của tên ăn bám cũng không phải là chuyện gì xấu.

“Anh ta muốn đi, tôi đương nhiên cũng

muốn đi, loại đàn ông ăn bám phụ nữ này thật khiến đàn ông mất mặt, tôi muốn đến xem anh ta có thể đấu giá được thứ đồ gì.” Người đàn ông nói.

Sau cả ngày chụp ảnh, Hàn Tam Thiên Và

Tô Nghênh Hạ quay trở về khách sạn, Tô Nghênh Hạ rất mệt mỏi, nằm lên giường xong thì không muốn động đậy gì hết, Hàn Tam Thiên chỉ có thể gọi đồ ăn mang lên tận phòng.

“Không ngờ chụp ảnh cưới lại tốn sức như vậy, sao trước kia em không cảm nhận thấy nhỉ?” Tô Nghênh Hạ nằm dang chân trên giường, đến đầu ngón tay cũng không muốn cử động.

Tình trạng của Hàn Tam Thiên thì vẫn tốt, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng không đến nỗi mệt như Tô Nghênh Hạ lúc này.

“Ba năm trước, em dường như là hận đến mức không thể giết được anh.” Hàn Tam Thiên nói.

Giữa Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên đã không còn khúc mắc gì, cho nên nói đến việc này cũng không có cấm kỵ gì, anh trực tiếp hỏi: “Em lúc đó đến tên anh là gì cũng không biết, anh đột nhiên xông vào cuộc sống của em, em làm sao tiếp nhận

nổi.”

Hàn Tam Thiên gật gật đầu tỏ vẻ có thể hiểu được, nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng không chấp nhận được sự việc này,

đây cũng là lý do vì sao anh ta lúc nào cũng nhường nhịn Tô Nghênh Hạ.

“Đúng rồi, ông nội vì sao cứ bắt ép em phải lấy anh, anh quen biết ông nội sao?” Tô Nghênh Hạ hiếu kỳ hỏi.

Quan hệ của Hàn Tam Thiên và lão gia Tô Gia cũng không quá thân thuộc, lúc đầu việc Hàn Tam Thiên ở rể kỳ thực cũng là một việc trùng hợp, vì thế anh nói: “Sau khi đến Vân Thành anh mới quen ông nội, việc ở rể cũng là do ông nội chủ động đề nghị.”

Tô Nghênh Hạ không hỏi nhiều nữa, bởi

vì câu hỏi tiếp theo có thể sẽ đề cập đến một vài sự việc Hàn Tam Thiên không muốn nói ra, Tô Nghênh Hạ sẽ không ép Hàn Tam Thiên nói với cô, cô biết, đợi thời cơ đến rồi, thì tự nhiên cô có thể biết việc mình muốn biết.

“Em mệt rồi, em nghỉ ngơi trước một lát. Tô Nghênh Hạ nói.

“Nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một lúc.” Hàn Tam Thiên nói.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Hàn Tam Thiên lập tức đi tới công ty bán đấu giá, nếu đã muốn tham gia hội bán đấu giá

anh ta trước tiên cần tìm hiểu một chút, hơn nữa loại hội bán đấu giá này chắc là sẽ cần có vé mời tham dự, việc này cần chuẩn bị tốt trước đã.

Mặc dù anh ta vẫn chưa nhìn thấy sợi dây chuyền tên Vĩnh Hằng đó, nhưng điều anh đã nói cái tên này đáng mua tuyệt đối không phải là đùa thôi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.