Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 878 chữ

"Trong trường hợp, Hàn Tam Thiên đột nhiên hết tiền? Mẹ có còn nghĩ như vậy không?" Tô Nghênh Hạ hỏi một cách chân

thành.

Sắc mặt của Tưởng Lam đột nhiên không còn hồ hởi nữa. Bà là một người thực tế. Nếu Hàn Tam Thiên không có tiền, không có quyền lực, dĩ nhiên là bà sẽ không

thèm coi trọng cậu ấy nữa. Nhưng sao lại phải nghĩ như vậy?

"Mẹ sẽ không trả lời các câu hỏi giả thiết như thế." Tưởng Lam nói.

Tô Nghênh Hạ thở dài, Tưởng Lam vẫn không thừa nhận thân phận của Hàn Tam Thiên. Chỉ vì thành tích hiện tại của Hàn Tam Thiên, nên bà mới thay đổi cách nhìn nhận về Hàn Tam Thiên một chút. Nhưng Tô Nghênh Hạ biết, nếu một ngày nào đó trong tương lai mà Hàn Tam Thiên thất bại, thì Tương Lam sẽ không ngần ngại đối xử bất công với Hàn Tam Thiên.

| Hà Đình là người giúp việc trong gia đình, nên không có quyền lên tiếng. Nhưng bà cũng không thể nhịn được mà thở dài trước thái độ của Tưởng Lam. Một người tốt như Hàn Tam Thiên thì dù có tiền hay không cũng nên được tôn trọng. Nhưng điều mà Tưởng Lam quan tâm chỉ là những thứ trên bề mặt.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Hàn Tam Thiên lái xe đến Bất động sản Nhược Thủy. và Chung Lương đã đợi rất lâu ở trước cửa. Bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên tráng lệ - Tần Lâm!

Chung Lương và Tần Lâm là bạn thân trong nhiều năm, nên anh rất quen thuộc với Tần Lâm. Nhưng Chung Lương không ngờ rằng Tần Lâm có thể kiếm bộn tiền để giàu có như ngày hôm nay, là do người con trai của nhà họ Hàn âm thầm sắp xếp.

Một nhân vật lớn ở thủ đô cũng chỉ là một quân cờ dưới tay người con trai này mà thôi. Điều này làm cho mọi người cảm thấy rất kinh ngạc.

Khi Chung Lương lần đầu biết về điều này, anh đã bị sốc trong vài ngày và không thể hoàn hồn trở lại.

"Thiếu chủ."

"Ngài Hàn."

Chung Lương và Tần Lâm nói to với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên không nói gì và đi về phía bên trong công ty.

Tại văn phòng của Chung Lương, Hàn Tam Thiên quay lưng lại với hai người và hỏi: "Công ty của Giang Phú trong thành phố Thiên Vân Giang, hai người có thể xử

lý xong trong bao lâu."

"Ngài Hàn, nếu là dưới danh nghĩa của tôi, thì chỉ trong vòng ba ngày." Tần Lâm nói.

Hàn Tam Thiên quay đầu lại và nhìn Tần. Lâm một cách lạnh lùng, nói, "Dưới danh nghĩa của anh, không phải là tương đương với việc tiết lộ danh tính của tôi à?"

Tần Lâm nhanh chóng cúi đầu xuống và nói một cách do dự: "Ngài Hàn, chỉ với danh nghĩa của nhà họ Tô, tôi sợ rằng mình không thể đạt được hiệu quả như ông muốn, dù sao thì ..."

"Tôi sẽ đi trong một tuần." Hàn Tam Thiên ngắt lời Tần Lâm.

Tần Lâm hiểu ý này và nói: "Ngài Hàn yên tâm, một tuần nữa, Tầm Lâm sẽ cho ông một lời giải thích thỏa đáng".

"Chung Lương, anh hãy hợp tác với Tần Lâm. Vì hai người là bạn cũ nên sẽ không cần tôi nhắc nhở thêm. Chỉ cần nhớ rằng, không được để lộ thân phận của tôi ở thành phố Thiên Vân." Hàn Tam Thiên nhắc nhở.

"Vâng."

"Vâng."

Sau một hồi giải thích, Hàn Tam Thiên bỏ

di.

Chung Lương và Tần Lâm đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Hàn Tam Thiên trẻ hơn họ rất nhiều, và ở độ tuổi của họ, thì có thể là đàn anh của Hàn Tam Thiên, nhưng khi đối mặt với Hàn Tam Thiên, họ vẫn cảm thấy vô cùng áp lực.

"Lão Tần, tôi không nghĩ rằng vào bây

giờ, chúng ta có cơ hội làm việc cùng nhau lần nữa." Chung Lương vừa cười vừa nói.

"Đây là một cơ hội hiếm có. Nhưng một khi chúng ta không làm tốt, hậu quả là không thể tưởng tượng được." Tần Lâm thở dài.

Chung Lương luôn rất tò mò về cách mà năm đó Hàn Tam Thiên biến Tần Lâm trở thành một con rối, từng bước tiến lên hàng ngũ những người có tiếng ở thủ đô.

"Lão Tần à, anh có thể cho tôi biết vài điều về năm đó không?" Chung Lương hỏi

một cách tò mò.

"Năm đó?" Vẻ mặt của Tần Lâm dần trở nên nghiêm trọng. Người đàn ông chân chính không đề cập đến sự dũng cảm của năm đó. Hơn nữa, năm đó, Tần Lâm không phải là người đàn ông chân chính nào cả, mà chỉ là một kẻ ăn mày ở dầu đường xó chơi.

"Anh có thể tưởng tượng một chàng trai mười mấy tuổi giúp tôi giết những kẻ đòi nợ không?" Tần Lâm hít một hơi thật sâu và nói một cách nặng nề.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.