Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 3018 chữ

Chiếc Lexus trắng đảo vài vòng rồi thắng lại giữa đám đông đang reo hò náo nhiệt. Rừng người nhốn nháo khi một thanh niên đạo mạo bước ra. Đâu đó ánh đèn flash chớp lên liên tục, quang cảnh không khác gì đám fan hâm mộ đang chào đón ngôi sao thần tượng.

Nhưng hắn không phải ngôi sao, cũng không phải một nhân vật nổi tiếng nào đó.

Hắn là Lạc Hy.

.

Hắn không nổi tiếng bởi cái tên đó, vì trừ đám cảnh sát và cha mẹ hắn ra chẳng ai dám gọi thẳng tên hắn.

Thông thường, người ta vẫn gọi hắn là thiếu gia.

Chí ít thì đám đàn em và bọn con gái luôn xúm xít vây quanh hắn cũng gọi thế.

-Thiếu gia, lối này.

Hắn cười mỉa, phủi phủi vạt áo vest bước theo hướng tên đàn em khúm núm vừa chỉ. Sau lưng hắn, đám con gái vẫn gào thét những tiếng í ới.

Hắn ngồi xuống hàng ghế trên cùng của trường đua, không khó để nhận ra những lão đại khác hết thảy đều lớn hơn hắn ba bốn mươi tuổi. Hắn nhìn một loạt, đoạn nghiêng người hỏi gã đàn em vẫn đứng cạnh bên.

-Cẩn Văn, Lạc Ân chưa đến à?

-Tôi gọi cho cậu ấy từ nãy đến giờ không được –Ngôn Cẩn Văn đáp –Cậu ấy phải biết hôm nay là cuộc đua kỷ niệm ngày mất của lão gia chứ.

-Thôi, cứ mặc kệ nó –Hắn nói –Cho cuộc đua bắt đầu đi.

Ngôn Cẩn Văn gật đầu rồi rời khỏi. Lạc Hy dõi mắt xuống đường đua một lần nữa, hắn hơi ngạc nhiên khi thấy một cô gái cũng đang chuẩn bị. Người này vóc dáng không cao, thân hình cũng bình thường, vốn dĩ không phải là loại con gái hắn ưa chuộng trong mấy năm gần đây. Nhưng chẳng hiểu sao hắn lại chú ý đến cô ta một cách đặc biệt. Thế quái nào mà cô ta có mặt trong cuộc đua khốc liệt chẳng bao giờ dành cho con gái thế này nhỉ?

Hắn nghe mấy gã trưởng lão bên cạnh cũng rầm rì bàn tán. Cảm thấy thích thú, hắn gọi đàn em tới đặt cược vào cô ta. Hắn thật tò mò muốn biết cô gái này sẽ đua ra sao.

Nhưng cùng lúc với tiếng súng nổ bắt đầu cuộc đua, một việc bất ngờ xảy ra.

Cô gái nãy giờ vẫn ngồi cũng hàng với hắn bỗng đứng dậy. Giày cao gót của cô ta vấp vào hàng ghế khiến ly nước trên tay cô đổ cả vào người hắn.

Hai tên đàn em phía sau hắn có vẻ manh động. Hắn giơ tay ra hiệu cho chúng rồi nhẹ nhàng bảo với cô gái, lúc này đang rối rít xin lỗi.

-Tôi không sao. Cô cứ đi đi.

-Nhưng… áo anh…

Cô gái lúng túng nói, đoạn rút ra mảnh khăn ướt lau lấy lau để vào chỗ ướt trên người hắn. Hắn bảo không sao nhưng cô ta vẫn không dừng lại.

Gương mặt cô ta áp sát hắn. Vô tình.

Đôi mắt cô nhìn hắn thật sự có mãnh lực.

-Cô tên gì? –Hắn nâng cằm cô lên hỏi

-Bạch San San –Cô trả lời- bàn tay chạm nhẹ vào vùng áo bị thấm nước của hắn.

Hắn cười nhạt.

Giờ thì hắn chẳng cần quan tâm đến kết quả cuộc đua bên dưới nữa.

Một tay Lạc Hy chốt cửa toilet lại, tay kia vẫn giữ chặt lấy bờ eo Bạch San San. Sau tiếng cửa đóng chặt, chỉ còn hắn và cô trong cái không gian yên ắng ấy.

Môi hắn vờn lên môi cô, lên cổ rồi bờ vai gợi cảm. Hắn xiết chặt lấy cô hơn. Chiếc đầm cô mặc được lột bỏ dần dần theo nụ hôn của hắn.

Bạch San San thở hổn hển, tay cố lần tìm hàng cúc trên sơ mi hắn. Cái hôn của hắn làm cô không sao chạm trúng được. Tức mình, cô xé toạt chiếc áo ra. Tay cô nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng rộng và vững chãi của hắn.

Trái ngược với hành động có vẻ thô bạo đó của cô, Lạc Hy từ từ trút bỏ trang phục cô một cách nhẹ nhàng. Có vẻ hắn đã quá quen thuộc với điều này.

Hơi thở của hắn phả dồn dập vào trái tim cô. Suýt chút nữa đã nhấn chìm cô trong vòng xoáy ma mị đó.

Cô thở mạnh, lấy lại bình tĩnh. Lạc Hy vẫn đang say sưa khám phá cơ thể cô, hoàn toàn không có sự phòng bị nào. Đây có lẽ chính là lúc…

Cô với tay xuống chiếc đùi thon thả của mình. Nụ cười trên môi bỗng chốc tắt lịm.

-Có phải cô đang tìm cái này?

Bạch San San sững người khi đầu kim loại lạnh lẽo dí sát vào eo cô. Gương mặt biến sắc.

-Cô là con gái của Bạch lão đại. Tôi đoán không lầm đúng không?

Lạc Hy nói, môi hắn khẽ áp sát vào tai cô. Bạch San San khẽ chuyển động nhưng khẩu súng càng xiết chặt cô hơn.

-Phải đó thì sao? Có giỏi thì giết tao đi –Bạch San San nói –Mày giết ba tao rồi, giết thêm con gái ông ấy nữa thì có gì khác?

Lạc Hy khẽ cười, rút cavat của mình ra. Bạch San San chống cự nhưng chỉ với vài động tác hắn đã khóa được cô lại. Hắn hôn cô, nụ hôn mãnh liệt khiến cô không thể chống trả. Khi cô định thần lại thì mới phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt bằng chiếc cravat của hắn rồi.

-Giết tao đi –Bạch San San nói một lần nữa –Nếu không thì cũng sẽ có lúc mày chết dưới tay tao.

-Tôi sẽ chờ đến lúc cô có bản lĩnh đó.

Lạc Hy đáp rồi bước ra ngoài, tay cầm theo chiếc váy của Bạch San San. Hắn khóa cửa lại, bỏ mặc cô trong tình trạng không một mảnh vải che thân.

Đêm đó Lạc Hy không trở lại trường đua. Ngôn Cẩn Văn gọi cho hắn nhiều lần nhưng hắn không bắt máy. Hắn lái xe lên đồi, một mình ngắm quan cảnh thành phố. Chạng vạng sáng lại đánh xe về. Khi gần đến khúc cua trên đường cao tốc, hắn trông thấy một cô gái đang giơ tay xin đi nhờ xe. Nhìn mãi một lúc hắn mới nhớ ra cô ta chính là cô gái ở trường đua đêm qua. Chẳng biết nghĩ gì, hắn tấp xe vào lề.

-Sao thế? –Hắn hỏi

-Xe tôi bị hỏng, đội cứu hộ xe kéo đi rồi- Cô ta nói –Anh cho tôi quá giang một đoạn được không?

-Cô đi đâu?

-Vào thành phố. Anh thả tôi đâu cũng được, tôi sẽ bắt xe về.

Lạc Hy cắn môi. Đoạn hắn mở cửa, mời cô ta vào.

-Cô tên là gì? –Hắn hỏi

-Diệp Vĩ Anh

-Đi đâu vào giờ này?

-Dạo.

Cuộc nói chuyện giữa hắn và cô chỉ diễn ra ở mức đó, không hơn. Cô thậm chí không hỏi tên hắn. Khi đến một ngã rẽ đầu thành phố cô bảo muốn xuống xe. Hắn có nhã ý chở cô về tận nhà nhưng cô bảo không cần. Hắn để ý trên tay cô đầy những vết xước bầm tím và cô đi khập khiễng.

Chỉ là một người lạ. Không hơn.

Hắn nghĩ bụng, rồi phóng xe đi thẳng.

-Cậu đi đâu mà tôi gọi mãi không được hả?

Lạc Hy thả mình xuống ghế, nheo mắt nhìn Ngôn Cẩn Văn. Quan tâm là cần thiết, nhưng đôi khi Ngôn Cẩn Văn vẫn làm hắn thấy khó chịu. Hắn đáp chỏng:

-Dạo.

-Cậu có biết đêm qua trường đua suýt chút xảy ra chuyện không? –Ngôn Cẩn Văn tức giận nói –Sao cậu có thể bỏ đi chứ?

-Chuyện gì?

Lạc Hy cảm thấy hơi lo lắng. Dĩ nhiên hắn chưa kịp kể cho Ngôn Cẩn Văn nghe về Bạch San San nhưng thình lình hắn không nghĩ ra lý do gì khác có thể xảy ra. Cuộc đua thường niên của bang hội hắn tổ chức mọi năm đều rất thuận lợi. Thông thường hắn không cần thiết phải đợi đến thời khắc cuối cùng mới được về.

-Có một cô gái tham gia cuộc đua –Ngôn Cẩn Văn nói – Mấy anh em khác vì muốn chơi xỏ cô ta đã thay nhau ép xe gây ra tai nạn. Xe của cô ta tông vào rào chắn trên khán đài. Cậu biết trên khán đài đều là những đại ca có thế lực trong các bang hội mà. Họ tỏ ra rất tức giận. Cũng may mà tôi đã thu xếp đâu vào đó.

-Vậy thì được rồi. Có anh lo liệu thì tôi an tâm. –Hắn nói –Không ai bị thương chứ?

-Không.

-Được rồi, tôi đi ngủ đây. Hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt. Hứa Tịnh hay Lâm Tuyết Nhi có gọi thì bảo tôi đi công việc rồi nhé.

Lạc Hy đúng dậy, vươn mình uể oải. Hắn dợm bước, nhưng rồi lại nhớ ra điều gì đó.

-À, còn … cô ta thì sao?

-Cô nào? Hứa Tịnh hay Lâm Tuyết Nhi? –Ngôn Cẩn Văn đáp ngơ ngác.

-Cái cô ở trường đua ấy. Cái cô tông xe vào rào chắn.

-À… cô ấy –Ngôn Cẩn Văn nhún vai –Tôi chưa thấy ai lì lợm như vậy. Chiếc xe bị tông đến nát bét phần đầu nhưng cô ấy vẫn tiếp tục đua. Và còn về nhì nữa. Nhưng tôi nghĩ sau này cô ấy sẽ khó sống. Cậu biết đó, hôm qua cô ta không những suýt làm bị thương các lão đại mà còn khiến rất nhiều người bị thua cược.

Hắn đút tay vào túi quần, môi chu chu ra vẻ ngẫm nghĩ. Cuối cùng hắn cười bảo:

-Bảo đàn em đi lấy tiền cho tôi đi rồi chúng ta kiếm gì đó ăn. Tôi thắng cược rồi.

Lạc Hy bước ra khỏi quán bar, dính chặt theo là cô gái hắn vừa bắt chuyện ít phút trước. Ngôn Cẩn Văn chào hắn ra lấy xe, hắn ậm ừ qua loa rồi nắm tay cô nàng kéo vào hẻm tối.

Từ tốn, hắn hôn vào trán cô nàng rồi chậm rãi ghé xuống chiếc mũi xinh xinh, xuống bờ môi gợi cảm. Nàng luồn tay vào sâu trong cổ áo hắn. Hơi nóng cơ thể nàng làm hắn run lên nhè nhẹ. Lạc Hy là vậy, hắn không bao giờ muốn bắt đầu mọi thứ quá hấp tấp. Hắn thưởng thức bờ môi nàng như một món ăn ngon, tuy không quá hợp khẩu vị nhưng khi đói thì thức ăn thể nào cũng khiến người ta vừa ý.

-Thiếu gia.

Tiếng gọi của Ngôn Cẩn Văn như đánh thức hắn. Hắn ngẩn mặt ra khỏi bóng tối, nhận ra Ngôn Cẩn Văn đang vội vã chạy đến gần.

-Gì vậy? –Giọng hắn hơi gắt.

-Qua đây, tôi cho cậu xem chuyện này thú vị lắm.

Hắn nhìn Ngôn Cẩn Văn rồi lại liếc mắt sang cô nàng đang trong tay mình, vẻ tiếc rẻ. Hắn hạ giọng.

– Em đợi anh chút nhé.

Việc Ngôn Cẩn Văn đề cập đến là một cuộc tranh cãi sau lưng quán bar giữa 2 cô gái và đám thanh niên. Lạc Hy thoạt nhìn có vẻ không hiểu vấn đề. Đã leo đến cái ghế đầu như hắn, có cuộc thanh toán nào hắn chưa trải qua? Nhưng Ngôn Cẩn Văn vội giải thích.

-Từ từ, cậu chưa nhìn kỹ sao? Cô gái tóc dài mang vớ đen ấy.

Hy hơi nheo mắt lại. Trời tối mịt, mà đám người nọ lại đứng trong vùng thiếu ánh sáng khiến mắt hắn mãi một lúc mới điều chỉnh được. Hắn chú ý cô gái cao ráo mặc quần ngắn trước tiên. Nhưng lời nhắc nhỏ của Ngôn Cẩn Văn khiến hắn buộc phải quan sát cả cô còn lại nữa. Bỗng hắn à lên một tiếng.

-Là cô ta.

Hắn quay sang nhìn Ngôn Cẩn Văn ngạc nhiên.

-Dĩ nhiên là cô ấy. Chứ cậu tưởng còn ai vào đây? –Ngôn Cẩn Văn bật cười đáp.

–Cô ấy thì dính gì đến tôi?

-Dính chứ. Không phải cậu quan tâm cô ấy sao?

-Tôi quan tâm hồi nào?

-Đừng chối, tôi biết là cậu quan tâm mà.

-Tôi nói không có.

-Tôi nói có.

Hắn cố cãi nhưng Ngôn Cẩn Văn chỉ như thể đang đùa cợt hắn. Tự nhiên hắn thấy giận. Không thể phủ nhận Ngôn Cẩn Văn đã trông nom hắn từ khi hắn mới 17 tuổi, là người dọn đường đi nước bước và sắp xếp mọi thứ đẻ hắn có thể tiếp quản cơ nghiệp của cha, nhưng hắn cũng có thế giới của riêng mình. Hắn không muốn Văn can thiệp quá sâu trong đó.

Huống chi, bản thân hắn biết hắn chẳng thể nào thích cô ta.

-Tôi không đùa với anh, tôi về.

Hắn nói, đúng lúc một giọng nữ vang lên sang sảng giữa bãi đất trống

-Tôi nói một lần nữa. Các người khôn hồn thì để bạn tôi đi. Bằng không thì đừng trách tôi.

Lạc Hy không nén được tò mò quay lại nhìn. Hắn biết đó là cô ta.

-Con nhãi. Mày đắc tội với đại ca tụi tao mà giờ còn dám lớn lối à? Mày có thể làm gì tụi tao? Tiếp từng người một à?

Tên cầm đầu trong đám cười đắc ý. Lạc Hy biết gã này, một tay nhép thuộc bang Thanh Long chuyên đi bắt nạt những tay mới vào giang hồ. Hăn dợm đứng lại quan sát, không để ý Ngôn Cẩn Văn đứng bên cạnh chỉ cười cười.

-Tai nạn đó là vô ý, chẳng ai cố tình cả -Diệp Vĩ Anh nói. Cô làm hắn khẽ giật mình. Hắn nhớ tên cô ta ư?

-Vả lại có trách thì đó là lỗi của tôi. Tinh Tinh chẳng có lỗi gì cả. Các người hãy để cô ấy đi.

-Vĩ Anh à.

Tinh Tinh nhẹ kéo áo Diệp Vĩ Anh nhưng cô này mặc, vẫn đứng chắn trước Tinh Tinh và đám giang hồ nọ.

-Tao không tha cho đứa nào cả. –Tên cầm đầu cười nói –Tụi bây, đem cả 2 đứa về cho tao.

Và lẽ dĩ nhiên, ẩu đả xảy ra.

Nếu trước đây Lạc Hy chưa bao giờ thấy cảnh 4 tên lực lưỡng vây đánh 1 cô gái là thế nào thì giờ hắn đã thấy tận mắt. Bên cạnh hắn, Ngôn Cẩn Văn có vẻ muốn manh động. Hắn đưa tay chặn Văn lại.

-Thiếu gia à.

Hắn không nói không rằng, vẫn dóng mắt theo dõi cuộc ẩu đả. Đúng như hắn nghĩ, Diệp Vĩ Anh không phải tay tồi. Cô ra đòn tốt và biết lấy nhu thắng cương. Bằng một cú đá đơn giản vào cằm tên đứng gần nhất, cô nhanh chóng khiến sỉ số đối phương chỉ còn có 3.

Ba tên còn lại nhìn nhau. Chúng không nghĩ cô gái nhỏ bé trước mặt lại có thể dễ dàng hạ gục đàn em mình đến thế, nhưng đồng thời cũng lấy đó làm kinh nghiệm. Lần này cả 3 buông Tinh Tinh ra và vây lấy Diệp Vĩ Anh như bầy thú săn mồi.

-Một lũ hèn.

Ngôn Cẩn Văn thốt lên. Anh định xông ra nhưng Lạc Hy một lần nữa lại chặn anh lại. Hắn nhìn anh, lắc đầu nhẹ.

-Hy à, cậu có thể chỉ đứng nhìn thôi sao? –Văn tức giận nói

-Cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta –Hắn nói cứng.

-Nhưng dù gì đó cũng chỉ là hai cô gái thôi.

-Cô ta cũng không phải là người của bang hội chúng ta. Huống chi ra mặt giúp cô ta có thể làm mất lòng Thanh Long hội và các hội khác. –Hắn nói, mắt vẫn không rời trận đấu đang diễn ra -Không phải lúc sáng anh bảo các bang hội đều sẽ không tha cho cô ta sao?

-Nhưng…

Ban đầu thế trận diễn ra khá cân bằng, thậm chí trong vài tình huống nếu ra đòn chính xác hơn Diệp Vĩ Anh hoàn toàn có thể hạ gục thêm một tên nữa. Song không hiểu vì lý do gì, những cú đá của cô lại thiếu đi độ hiểm cần thiết.

-Cô ấy bị thương trong tai nạn hôm qua –Ngôn Cẩn Văn nói –Như vậy thật không công bằng.

-Thế giới của chúng ta không có gì gọi là công bằng cả –Hắn đáp khẽ.

Diệp Vĩ Anh cuối cùng cũng thấm mệt, cô ra đòn yếu dần. Vẻ như ba tên du đãng cũng nhận ra điều đó. Chúng vờn cô như lũ mèo thay nhau vờn một con chuột sắp chết.

-Vĩ Anh –Cô gái tên Tinh Tinh gọi từ phía sau.

-Sao cậu còn không chạy đi ?

Diệp Vĩ Anh thét lại, nhưng tiếng gọi đã làm bọn du đãng chú ý. Một trong ba tên tách ra định đuổi theo Tinh Tinh liền bị Diệp Vĩ Anh chặn lại. Bằng đòn Judo hoàn hảo, cô vật gã ngã nhào khiến ai chứng kiến đều không khỏi sửng sốt.

Nhưng đó cũng là lúc Diệp Vĩ Anh không phòng bị nhất.

Một cú đấm.

Vào giữa mặt.

Cô bật ngửa người ra sau. Khi đầu đập mạnh xuống đất, cô chỉ có thể nghe tiếng ai đó đang vồn vã gọi tên mình.

Lạc Hy sững người trước cảnh tượng vừa thấy. Tinh Tinh thét lên một tiếng trong khi Ngôn Cẩn Văn lướt nhanh qua mặt hắn.

Đây là kết cục mà hắn mong chờ ư?

— Hết chương 1—

Bạn đang đọc Chân Trời Xám của Đinh Dao

Truyện Chân Trời Xám tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sunshineangel
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.