Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu

Phiên bản Dịch · 1138 chữ

Trường súng vào một buổi chiều nhạt.

Thẩm Hàn ngồi trên chiếc bàn duy nhất nằm giữa phòng, bàn tay gõ nhịp theo tiếng kim đồng hồ điện tử nằm bên cạnh. Anh ta thở nhẹ, rút ra một điếu thuốc rít dài. 2 phút cuối cùng đang dần trôi…

Một tiếng nổ bất chợt vang lên từ phía cửa hậu. Thẩm Hàn khẽ cười. Đúng như anh dự đoán, liền sau đó hai hình nhân cạnh bên anh đổ ập xuống, và tấm cửa kính vỡ vụn ra từng mảnh nhường chỗ cho dáng người một cô gái đáp xuống.

Thẩm Hàn im lặng nhìn cô gái nhanh nhẹn tháo dây quấn quanh người ra. Một cách thuần thục, cô bước nhanh đến chỗ Thẩm Hàn, lạnh lùng rút súng bắn vỡ chiếc còng số 8 trên tay anh rồi kéo anh đứng dậy. Xong cô quay lại tắt chiếc đồng hồ đang đếm ngược những giây cuối cùng.

Tiếng chuông ngân lên hồi dài…

-Mision completed.

Cô nói, đoạn tháo chiếc nón trùm kín mặt ra, để mặc mái tóc trượt xuống vai. Thẩm Hàn nhìn cô lúc lâu, chỉ khẽ cười.

-Perfect –Anh nói –Nữ cảnh sát đầu tiên vượt qua được bài test của Đội phi hổ chỉ trong 5 phút. Diệp Vĩ Anh, cô thật không khiến tôi thất vọng.

-Thank sir.

Diệp Vĩ Anh đáp. Sau lưng cô, một toán cảnh sát khác khập khiễng đi vào. Hết thảy trên ngực họ đều có những vết đạn cà chua loang lổ, dấu hiệu cho biết họ đã bị đánh bại trong trận tập.

-Tiểu Anh thì sướng rồi, được sếp khen. Nhìn tụi này mới thảm nè –Anh chàng cảnh sát đứng đầu nói –Lần đầu tiên bị một cô gái qua mặt.

-Cuối cùng đội cũng có con gái, không phải lúc nào cậu cũng ước vậy sao –Cậu đứng kế bên tiếp –Nhưng Tiểu Anh à, phải có tiệc ra mắt đàn anh đó.

Diệp Vĩ Anh nhìn họ cười nhẹ, nhưng cô chưa kịp đáp lời thì Thẩm Hàn đã lên tiếng.

-A Hy, A Trạch. Hai cậu đừng giỡn nữa, mau đi thay thường phục đi. Buổi tập hôm nay đến đây kết thúc được rồi. Giải tán.

-Yes sir.

Cả đội đồng thanh. Nhưng trước khi lục đục kéo ra cả A Hy và A Trạch đều ngoái lại vẫy Diệp Vĩ Anh, cô lịch sự gật đầu chào họ.

– Tiểu Anh này –Thẩm Hàn tiếp –Sáng mai cô đến văn phòng gặp tôi.

-Yes sir.

Diệp Vĩ Anh đáp, gương mặt thoáng vui hơn. Bài test này cô đã thực hiện rất tốt. Cô tin rằng chuyện được gia nhập vào Đội phi hổ danh tiếng chỉ là sớm muộn.

Thế nhưng, câu chuyện mà hôm sau đó Thẩm Hàn nói lại là một vấn đề khác…

-Sếp muốn tôi làm tay trong? -Diệp Vĩ Anh nói, không tin được vào tai mình –Nhưng nguyện vọng của tôi là được vào Đội phi hổ cơ mà?

-Tôi biết tôi biết –Thẩm Hàn nhã nhặn đáp –Cô cứ ngồi xuống, bình tĩnh nghe tôi nói.

Diệp Vĩ Anh cắn môi, nhưng cũng ngồi xuống.

-Tôi đã xem lý lịch của cô, rất tốt –Thẩm Hàn tiếp –Tốt nghiệp trường quân sự loại xuất sắc, đứng đầu trong mọi cuộc bình chọn cảnh viên tiêu biểu. Có được một thành viên như cô đội phi hổ sẽ như mọc thêm cánh. Chỉ là… có một vấn đề… Cô có một thứ mà nếu chỉ dành cho Đội phi hổ thì rất đáng tiếc.

-Tôi chưa hiểu –Diệp Vĩ Anh đáp

Thẩm Hàn lấy ra một tấm hình, đặt lên bàn.

-Đây là đại thiếu gia của Lạc Thiên hội, bang hội lớn nhất trong giới hiện nay với rất nhiều vụ làm ăn phi pháp. Chúng tôi đã theo dõi hội này được nhiều năm rồi, nhưng vẫn không tìm được bất cứ chứng cớ nào để đưa chúng ra ánh sáng. Ngược lại, rất nhiều cảnh sát dưới quyền tôi đã… ừm, mất tích.

Nhiều năm trước, chúng tôi đã một lần thành công khi bắt được Lạc Thiên Vũ, tên trùm bang hội lúc đó. Nhưng Lạc Thiên Vũ chết đi, con trai ông ta là Lạc Hy lên nắm quyền thậm chí còn đáng sợ hơn. Dưới quyền của hắn, chúng tôi hầu như bị phong tỏa mọi tin tức. Gần đây, quanh khu vực hoạt động của họ Lạc xuất hiện rất nhiều con nghiện ra vào. Tôi nghi ngờ Lạc Hy không chỉ thay cha lãnh đạo, hắn còn buôn cả hàng trắng.

-Nhưng tôi thì làm được gì –Diệp Vĩ Anh cau mày hỏi –Chẳng phải sếp nói bao nhiêu người của sếp cử vào đều mất tích sao? Tôi chắc rằng khả năng của họ chẳng thua kém gì tôi. Vậy.. tại sao lại là tôi chứ không phải ai khác?

-Vì cô là con gái.

Diệp Vĩ Anh ngước mặt, vẻ vẫn chưa hiểu Thẩm Hàn, nhưng cô không nói gì.

-Trước giờ vì đặc thù nhiệm vụ, chúng ta luôn hạn chế tối đa việc phân công cảnh sát chìm là phụ nữ. Vì lẽ đó, cho dù là kẻ thông minh như Lạc Hy cũng sẽ lơi là đề phòng đôi chút -Thẩm Hàn tiếp –Nhiệm vụ này thực tế rất nguy hiểm, và càng nguy hiểm hơn cho nữ nhi các cô nên tôi sẽ không ép cô phải đồng ý. Nhưng tôi muốn cô suy xét thật kỹ. Đây là một vinh dự, không phải ai cũng có thể nhận được. Không dối cô chứ tôi đã có ý định này từ rất lâu, nhưng không nữ cảnh sát nào khiến tôi tin tưởng có thể đảm đương được, cho đến khi gặp cô.

-Còn nếu tôi không đồng ý?

-Thì tôi vẫn sẽ nhận đơn chuyển công tác của cô, cô sẽ trở thành thành viên của Đội phi hổ như cô mong muốn –Thẩm Hàn nói, bất giác anh khoanh tay nhìn chăm chú vào Diệp Vĩ Anh -Nhưng Diệp Vĩ Anh à, lý do cô muốn vào Đội phi hổ là gì? Cô muốn suốt đời ẩn mình sau chiếc nón trùm đó, làm một nữ anh hùng thầm lặng hay thực hiện một nhiệm vụ không kém phần nguy hiểm và thách thức hơn, nhưng có thể khiến cô trở thành huyền thoại trong ngành cảnh sát?

Diệp Vĩ Anh nở một nụ cười nửa miệng, cô hiểu Thẩm Hàn đang cố khiêu khích mình và cô tuyệt đối sẽ không mắc vào cái bẫy đó.

Thế nhưng, nụ cười trên môi cô khẽ sượng lại khi bắt gặp một gương mặt khác trong tấm ảnh Thẩm Hàn đưa ra…

Bạn đang đọc Chân Trời Xám của Đinh Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sunshineangel
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.